Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 185



“Tôi tin rằng mọi người đều biết rất rõ công dụng của đạn linh bạo! Nên là tôi sẽ không giới thiệu từng cái nữa.”

“Lần này tổng cộng có ba viên đạn linh bạo! Giá khởi điểm 100 triệu, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 10 triệu, mọi người có thể ra giá!”

Nghe người bán đấu giá nói, không ít người trong hội trường đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.

Đạn linh bạo chứa đựng sức mạnh của trời đất, một khi phát nổ, có thể uy hiếp đến cường giả Thiên Cảnh!

Có được món này tuyệt đối có thể bảo vệ được sự an toàn của bản thân.

“Tôi ra giá 100 triệu!”

Adv

“Tôi trả 150 triệu!”

“300 triệu!”

Mọi người trong hội trường lần lượt ra giá.

Có thể thấy được trong giới võ đạo, đạn linh bạo quả thực rất được ưa chuộng, chỉ trong thời gian ngắn thôi mà báo giá đã lên tới 300 triệu!

Adv

Gần như là một viên 100 triệu!

“400 triệu!”

Lúc này, Lâm Phong nhàn nhạt nói.

Anh nhất định phải có được đạn linh bạo.

Đàm Thiên Hồng bên cạnh nhìn số dư trong thẻ ngân hàng của mình, cảm thấy có chút đau lòng, nhưng cũng không nói gì nhiều.

“Một tỷ!”

Giang Quân Lâm chính là đang đợi Lâm Phong.

Thời khắc nhìn thấy Lâm Phong ra giá, anh ta lập tức tăng giá theo!

Có điều dường như anh ta cũng sợ Lâm Phong gây phiền phức cho mình, cho nên cười lớn nói:

“Haha…cuối cùng gặp được rồi! Trước đó rất lâu tôi đã muốn mua đạn linh bạo rồi!”

Khi Giang Quân Lâm ra giá, cả hội trường lập tức trở nên im lặng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu!

Đạn linh bạo tuy hiếm có, nhưng giá trên thị trường cũng chỉ khoảng 100 triệu một viên mà thôi!

Sao anh ta lại bỏ ra hơn 300 triệu để mua chứ?

Đồ thần kinh!

Giang Quân Lâm này tuyệt đối bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh nặng!

“1 tỷ 100 triệu”

Lâm Phong mặt không chút biểu cảm nói.

“Haiz! Thực sự là tôi rất muốn nhường cho anh, nhưng tôi quá cần đạn linh bạo này, cho nên tôi chỉ có thể ra giá 1 tỷ 200 triệu!”

Giang Quân Lâm làm bộ làm tịch nói.

“Nếu như anh đã cần đạn linh bạo này như vậy, vậy thì tôi nhường cho anh! Dù sao thì của anh cũng là của tôi mà, như nhau cả.”

Lâm Phong nhàn nhạt nói.

Giang Quân Lâm nghe được lời này thì sắc mặt tối sầm lại, trong lòng suy nghĩ về ý tứ trong câu nói này của Lâm Phong.

Cái gì gọi là của anh cũng là của tôi chứ?

Câu này sao nghe có vẻ kỳ kỳ?

…….

Khi buổi bán đấu giá vừa kết thúc.

Giang Quân Lâm là người đầu tiên bước ra ngoài, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người quen biết đã chào hỏi anh ta, anh ta đều phớt lờ!

Từ trong lời nói của Lâm Phong, anh ta nghe ra được một chút thông tin bất thường, cảm thấy Lâm Phong rất có khả năng sẽ ra tay với mình!

Mà với thực lực sơ kỳ Địa Cảnh hiện tại của anh ta, lại không phải là đối thủ của Lâm Phong, cho nên phải lánh đi mới được.