Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 165: Cô không ngờ vậy mà



"Nhà họ Giang có hai chị em cậu, quả thật là một điều may mắn đối với nhà họ Giang! Nếu anh đoán không sai thì tối qua cậu vừa mới đột phá đến Địa Cảnh sơ kỳ đúng không?”

Trần Thiên Hủ nói.

Giang Quân Lâm nghe vậy thì vẻ mặt ngẩn ra, lập tức hơi sợ hãi nhìn Trần Thiên Hủ.

Không hổ là người số một trong thế hệ thanh niên ở nhà họ Trần Vân Xuyên. Chuyện mình vừa đột phá Địa Cảnh không hề nói cho ai biết!

Không ngờ Trần Thiên Hủ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra!

"Đúng thế! Đêm qua em đã may mắn đột phá được!"

Giang Quân Lâm mỉm cười gật đầu.

"Con đường võ đạo này không có may mắn! Cậu có thể đột phá ở tuổi này hoàn toàn là nhờ thực lực của cậu!"

Trần Thiên Hủ lắc đầu. Nghe được đoạn đối thoại của hai người, Trần Y Nặc cũng hơi khiếp sợ!

Mặc dù cô không hiểu nhiều về võ đạo, nhưng cũng biết việc Giang Quân Lâm đột phá Địa Cảnh có ý nghĩa thế nào!

Phải biết rằng, hiện tại Giang Quân Lâm chỉ mới ba mươi tuổi!

Bây giờ đột phá Đại Cảnh, vậy sau này gần như là trăm phần trăm có thể bước tới Thiên Cảnh rồi!

Thiên phú cỡ này quả thật là quá yêu nghiệt!

Giang Quân Lâm để ý thấy vẻ khiếp sợ trong mắt Trần Y Nặc thì trong lòng không khỏi có chút đắc ý.

Đúng lúc này, anh ta thấy cách đó không xa có một đám người đang vây quanh một chỗ, hơi kinh ngạc nói:

"Sao đám người bên kia không lên núi mà lại vây ở đó làm gì thế nhỉ?" “Qua đó xem thử xeml" Trần Thiên Hủ bước đi.

Rất nhanh ba người đã đi tới gần đó, đồng thời cũng thấy Lâm Phong đang chữa trị cho Thái Văn!

"Là cậu tal" Trần Thiên Hủ hơi kinh ngạc.

Trần Y Nặc thì lại hơi mím môi lại, đôi mắt trong suốt yên lặng nhìn Lâm Phong, trong lòng loạn như tơ vò.

Cô không ngờ vậy mà lại gặp Lâm Phong ở đây bây giờ!

Nếu như Lâm Phong biết Tiểu Luyến Luyến đã có thể cứu được rồi thì nhất định anh sẽ không vui vẻ!

Nhưng nếu anh biết, Tiểu Luyến Luyến thật ra là con gái của anh thì chắc chăn anh sẽ rất kích động.

Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Y Nặc lại càng thêm loạn hơn. Harry Potter fanfic

..



"Tên chó má Tư Đồ Hạo này đang giở trò quỷ gì! Chẳng phải đã đồng ý với mình là sẽ tìm người giết chết Lâm Phong rồi sao?"

Sắc mặt Giang Quân Lâm không thay đổi, nhưng trong lòng thì lại khó chịu tới cực điểm.

Ngày hôm qua anh ta cố ý gọi điện cho Tư Đồ Hạo, Nhị đường chủ của Tam Khẩu Đường, đồng thời Tư Đồ Hạo cũng đã đồng ý nhất định sẽ giết chết Lâm Phong!

Kết quả là Lâm Phong không những không có việc gì mà nhìn dáng vẻ ngược lại còn rất thoải mái!

Đúng lúc này, anh ta chú ý đến Đàm Thiên Hồng đang ở bên cạnh Lâm Phong thì vẻ mặt khẽ thay đổi.

Sao Đệ nhất đường chủ lại ở cùng một chỗ với Lâm Phong? Lễ nào...

Giang Quân Lâm đi sang bên cạnh gọi điện cho Tư Đồ Hạo, nhưng phát hiện ra điện thoại không thể kết nối được.

Xem ra là đã xảy ra chuyện rồi!

"Đúng là phế vật!"

Giang Quân Lâm cầm điện thoại, vẻ mặt lạnh băng.

Anh ta thấy, nhất định là Tư Đồ Hạo làm chuyện mờ ám bị Đàm Thiên Hồng

bắt được, cho nên Đàm Thiên Hồng đã giết chết Tư Đồ Hạo rồi tiện thể cứu Lâm Phong!

Lâm Phong vì báo đáp Đàm Thiên Hồng nên đã trở thành cấp dưới của ông tat

Xem ra rất biết cách nịnh nọt đấy!

Đáng tiếc cho dù là Đàm Thiên Hồng thì trong mắt anh ta cũng không đáng nhắc tới!

Tao muốn mày chết thì mày phải chết! Giang Quân Lâm lạnh lùng nghĩ trong lòng!

Cùng lúc đó, sau khi hỏi han người bên cạnh một phen thì Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc cũng đã biết chuyện gì vừa mới xảy ra.

"Không ngờ tên Lâm Phong này còn biết y thuật!” Trần Thiên Hủ tràn đầy hứng thú nói.

“Anh... Chi băng anh ra tay giúp đỡ bọn họ một tay! Dù sao thì Lâm Phong cũng là ba ruột của Tiểu Luyến Luyến."

Trần Y Nặc nhìn Lâm Phong, trong mắt hơi lo lắng.

"Em gái, em nhớ kỹ! Ba ruột của Tiểu Luyến Luyến đã chết rồi! Chờ sau này em kết hôn với Quân Lâm thì Quân Lâm chính là ba của con bé!"

Trần Thiên Hủ nhắc nhở một câu rồi lại lạnh lùng nói: "Lâm Phong phụ em mười năm, làm hại em người không ra người, qủy không ra quỷ, anh không ra tay giết chết cậu ta đã là đủ cho cậu ta thể diện rồi! Em còn muốn để anh giúp cậu ta đối phó với Phong Vân Bang à?"

"Tuyệt đối không thể!!"