Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 142: Đúng lúc này!



Nhưng không ngờ rằng Vương Xung vừa đứng lên đã trở tay cho ông ta một cái tát.

“Bốp!”

“Gậu cút ra sau cho tôi!”

“Chủ tịch, anh..”

Chương Minh ôm mặt, vẻ mặt mờ mịt.

Những người đứng vây xem cũng ngẩn người ra, đầu óc trì trệ.

Tình hình hiện tại là sao?

Chương Minh gây phiền phức cho Lâm Phong, Lâm Phong đạp Vương Xung. Kết quả Chương Minh lại ăn một cái tát?

Quá phức tạp!

Mọi người hoa mắt chóng mặt, không hiểu gì.

Cả Tân Phong, Trần Lộ và Chương Khâu cũng nhăn mặt không hiểu chuyện gì.

Một giây sau, bọn họ cũng hiểu!

Bởi vì sau khi Vương Xung cho Chương Minh một cái bạt tai thì lập tức khom người trước mặt Lâm Phong, lo lắng nói:

“Cậu em Lâm, việc này không liên quan gì tới tôi! Tôi oan quá...” “Đừng gọi tôi là em, chúng ta không thân quen như thết”

Lâm Phong lạnh lùng nói.

Vương Xung nghe thế, vẻ mặt cực kì khó coi.

Vất vả mãi ông ta mới có chút quan hệ với Lâm Phong, kết quả bây giờ lại bị thằng con ngu như lợn của Chương Minh phá hỏng hết!

“Chương Minh, cậu và thằng con ngu xuẩn của cậu mau quỳ xuống, xin lỗi cậu Lâm!”

Vương Xung lạnh lùng nhìn về phía Chương Minh. Chương Minh nghe thế thì thay đổi vẻ mặt, cuối cùng cũng biết vấn đề ở đâu!

Không ngờ rằng thanh niên này còn có thân phận kinh khủng như thế, đến chủ tịch cũng cực kì sợ hãi!

“Chủ tịch, cậu Lâm này.... Là?”

Chương Minh cẩn thận, định hỏi thêm một chút. Nhưng không ngờ Vương Xung lại cho ông ta thêm một cái tát, lạnh lẽo nói:

“Thân phận của cậu Lâm, cậu có thể hỏi được à?” Lời nói này khiến tất cả mọi người đều rùng mình, cực kì khiếp sợ. Ai nấy đều nói:

“Tôi vừa nhìn đã biết thăng nhóc này không phải người đơn giản, hiện tại quả nhiên là như thết”. Truyện Hệ Thống

“Tôi đồng ý! Người này từ đầu đã càn quét mọi thứ rồi, gặp ai đánh kẻ đó, không có thực lực nhất định mà dám làm vậy ư? Buồn cười là vẫn có mấy người

đứng ngoài chê chê bôi bôi, bảo người ta ngui”

“Tôi nghĩ chắc chủ tịch của tập đoàn xây dựng Thanh Long đến đây không phải vì Chương Khâu, mà vì Lâm Phong này thì đúng hơn!”

Nghe lời người xung quanh nói, gương mặt Trần Lộ tái nhợt, sợ hãi nhìn Tân Phong đứng trong đám người.

Tân Phong thấy ánh mắt của Trần Lộ thì nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ ở Giang Nam này có nhà họ Lâm nào là đại gia tộc ư?

Nhưng nghĩ lại thì đúng là có!

Ở thành phố Kinh Hàng, tỉnh Giang Nam có một đại gia tộc họ Lâm!

Lế nào đây là người của đại gia tộc họ Lâm ở Kinh Hàng?

'Tân Phong nheo mắt lại, không hề kiêng dè gì.

Tuy rằng nhà họ Lâm mạnh nhưng nhà họ Tân anh ta cũng không thua kém!

Hơn nữa đây là thành phố Kim Lăng, còn chưa tới lượt nhà họ Lâm giương oail

Đúng lúc này!

“Bộp bộp!”

Chương Minh kéo con trai là Chương Khâu quỳ xuống trước mặt Lâm Phong.

Mặt họ trắng bệch, cực kì sợ hãi.

“Cậu Lâm, thằng con ngu xuẩn này vô tình đắc tội cậu, xin cậu rộng lượng tha thứ cho chúng tôi một lần.”

“Anh... anh Lâm, tôi biết sai rồi! Tôi không dám nữa.”

Lâm Phong lạnh lùng nhìn Chương Khâu, hỏi:

“Vi sao cậu lại tự nhiên chửi em gái tôi? Có ai sai bảo không?”

Thực ra khi nhìn thấy Tân Phong, trong lòng anh đã hoài nghi, nhưng không dám khẳng định chắc chắn, nên bây giờ mới hỏi thử.

Chương Khâu nghe vậy thì hơi bối rối.

Cậu ta không đắc tội Lâm Phong nổi, mà cũng không dám đắc tội Tân Phong!

“Không... Không có! Chỉ là tôi thấy em gái của anh Lâm xinh xắn nên muốn gần gũi một chút, chứ không có suy nghĩ khác!”

Chương Khâu sợ hãi trả lời.