Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 143: Kỹ thuật của tên này kém quá



Hai chữ “phóng đãng” thật chói tai. Lãnh Băng Cơ nghe đến khó chịu, liền vùng vẫy thoát khỏi tay hắn. Đầu đến chỉ còn một hơi thở cũng phải đấu.

"Vậy chàng giết đi? Ngày mai ta sẽ bao hết tòa Lâm Lang Các này, nuôi thêm một đám kỹ nam nữa. Có giỏi thì chàng giết hết đàn ông trên đời đi. Chỉ có chàng được phép trái một cô phải một cô sao, ve vãn mỹ nhân Tiêu xong thì cùng Lãnh Bằng Nguyệt hi hi ha ha sao?

"Nàng muốn đầu với bổn vương à?"

"Ta không vô vị như chàng, ăn nó không có chuyện gì làm. Ta phóng đãng? Vậy chàng thôi ta đi. Tránh sau này ta lại cho chàng thêm bảy tám cái sừng”

Chửi mãi chửi mãi, giọng nói cũng dần nhỏ lại. Nàng đau lòng nhìn Mộ Dung Phong ở trước mặt oán khí cũng đã dần tan. Miệng thì dữ dằn như vậy nhưng trong lòng đang sợ gần chết.

Thực sự đang tìm cái chết mà, sao lại nhất thời nóng vội mà không quan tâm đến sống chết như vậy chứ. Chạm vào điểm yếu của một nam nhân vậy có ích gì không? Hắn sẽ không vì một lúc nóng giận đem mình đi trảm thật chứ?

Hai ngày qua, Mộ Dung Phong đối với mình quá tốt, làm cho bản thân mất đi đề phòng với hắn.

Thật sự sống là khổ ải, chết là an lạc. Hôm nay e rằng đã tận số. Hưởng thọ... tuổi vị thành niên.

Mộ Dung Phong híp mắt đầy nguy hiểm, cười "Hì hì" chế nhạo nàng: "Bổn vương thật sự là lần đầu tiên mới gặp một nữ nhân không biết xấu hổ như nàng. Phóng đãng hạ tiện mà vẫn còn dám lớn tiếng. Mấy cô nương trong Lâm Lang Các chắc là còn biết xấu hổ hơn nàng"

Lãnh Băng Cơ lồng ngực lên xuống, cánh mũi phập phồng, nàng bướng bỉnh nhìn Mộ Dung Phong: "Vậy thì đã sao?"

Kẻ sĩ thà chịu chết, không chịu nhục.

Mộ Dung Phong siết chặt quai hàm: "Vậy để bổn vương xem thử nàng thật ra phóng đãng đến mức nào!”

Hắn đưa tay bóp chặt lấy cảm nàng, sau đó khuôn mặt tuấn tú lập tức đè xuống chặn lấy miệng của Lãnh Băng Cơ.

Lãnh Băng Cơ kinh hãi tròn xoe mắt. Phản ứng đầu tiên của nàng đẩy mạnh ngực hắn ra.

Mộ Dung Phong ăn quen biết vị, không hề nhúc nhích, bàn tay to ôm lấy vòng eo mượt mà của nàng, rồi ép chặt cơ thể nàng vào người hắn.

Sự chiếm đoạt điên cuồng, hoang dại như một cơn bão tố, Lãnh Băng Cơ chỉ cảm thấy bờ môi đau đớn định mở miệng thét lên liền bị Mộ Dung Phong lợi dụng chỗ trống mà xâm nhập vào. Bàn tay đang kẹp cằm nàng luồn ra phía sau, giữ chặt lấy sau đầu của nàng, khiến nàng không thể nào giãy dụa.

Lãnh Băng Cơ lo lắng đến mức suýt nữa tim cũng nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng vùng vẫy đấm liên hồi vào vai hắn, nhưng chẳng khác nào đang đập vào tảng đá, không đủ sức lực. Hơn nữa, Mộ Dung Phong trừng phạt một hồi lại siết chặt eo của nàng, khiến nàng không thở được.

Kỹ thuật của tên này không phải kém bình thường, mà phải nói là quả kém.

Chẳng khác nào một cuộc chiến, cứ tràn lên bá đạo và điên cường. Môi răng lẫn vào nhau. Làm cho Lãnh Bằng Cơ có một loại hoảng sợ như thể binh sắp công thành thì phát hiện trong thành toàn là khói bụi. Có chút hoang mang luống cuống.

Ở đâu có áp bức, ở đó có phản kháng.

Cô hung hăng cắn xuống, Mộ Dung Phong bị đau bất ngờ nên buông ra. Đôi môi mỏng đã rướm máu.

Trong mắt hắn hiện lên một cơn bão tổ, giống như bầu trời u ám trước cơn giông bão. Hắn nhìn chằm chằm vị trí trái tim của Lãnh Băng Cơ đang nhấp nhô mạnh mẽ. Hắn liếm vết máu trên môi dưới, không giấu được nụ cười dè bỉu.

Sau đó, hai nhân của Lãnh Băng Cơ bị nhấc bổng lên, cả người được xốc lên rồi ném lên chiếc giường khắc họa phía sau lưng.

Vì giằng co, quần áo vốn đã không vừa vặn giờ cũng trở nên xộc xệch.

"Mộ Dung Phong, người là tên khốn!"

Mộ Dung Phong trịch thượng nhìn nàng, rồi cởi bỏ đại ngọc ở bụng: "Nàng là vương phi của bổn vương, có gì mà không thể. Đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi!"

Quần áo trên bị xé toạc, lộ ra làn da mềm mại như sương tuyết.

Lãnh Băng Cơ sợ hãi, nhìn ánh mắt của Mộ Dung Phong đã chìm trong lửa dục. Cô biết rằng lần này hắn ta làm thật.

"Buông ta ra, ta không muốn! Chúng ta đã hứa trước rồi mà"

Mộ Dung Phong không nghe lọt tai, đôi môi mang nộ khí lại lần nữa áp xuống, cắn chặt lấy vành tai mà hắn ngày nhớ đệm mông.

Lãnh Băng Cơ cả người run rẩy, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, không khỏi rên lên một tiếng.

Lãnh Băng Cơ chỉ cảm thấy tất cả sức lực của mình đã bị rút cạn. Thậm chí nàng không thể giơ tay từ chối. Để mặc Mộ Dung Phong mặc áo choàng nam tử lên người mình. Sau đó, Mộ Dung Phong nhẹ nhàng vuốt lại tóc và lấy khăn lau đôi mắt sưng vù của nàng. Cuối cùng cúi người xuống bế nàng lên bước ra ngoài.

Lãnh Băng Cơ muốn phản đối, nhưng cứ vậy mà đi ra khỏi Lâm Lang Các cũng khá là mất mặt, nên đành vùi mặt vào lòng Mộ Dung Phong, không phản kháng gì cả.

Bình yên trong Lâm Lang Các đã trở lại, khách khứa vẫn vui vẻ, nhưng thỉnh thoảng lại có người giễu cợt người khác, khi các quan và binh lính xông vào, họ trông như mất tiền đến nơi.

Mộ Dung Phong vừa đi vừa ôm Lãnh Băng Cơ khoa trương như vậy mà rời đi. Có người phía sau thì thào: "Đó không phải là Phong vương gia của chúng ta sao?”

"Hình như là vậy. Lúc nãy dẫn quân truy quét là ngài ấy. Ngoài trừ ngài ấy, còn có ai xem mạng người như cỏ rác nữa."

"Ngài ấy hình như đang ôm một nam nhân à?"

"Nhìn y phục đó chắc chắn là nam."

"Không ngờ, Phong vương gia lại thích trò này”

"Trước đây nghe nói Phong vương gia không gần nữ sắc. Lần này lại cùng một lúc cưới hai đại tiểu thư nhà họ Lãnh về. E rằng chỉ là vỏ bọc thôi phải không?"

- -----------------