Vương Phi Kì Thiên

Chương 14: Quân Dụ Hiên phát bệnh



Thật sâu trong thâm tâm Quân Dụ Hiên nghĩ rằng, hắn không hề bị bệnh, mà khả năng cao nhất chính là sức chịu đựng quá kém. Hắn chưa ra tay đánh bay nữ nhân to gan đến gần, không phải vì nhân từ hay sợ người phát hiện, mà đang muốn thử thách giới hạn cuối cùng đến mức nào, biết đâu lấy độc trị độc sẽ trị khỏi tật xấu này? Vì thế, hắn vẫn bất động thanh sắc, nhưng trên trán, gân xanh đã nổi, còn hung hăng nhảy nhót.

Hoàng hậu thấy Quân Dụ Hiên vẫn chưa ra tay, thì nghĩ rằng cung nữ bà tuyển chọn có thể lọt vào mắt hắn, nên trong lòng vui vẻ, dùng ánh mắt ra hiệu cho ả ta tiếp tục kế hoạch. Hoàng đế thì khác, ông nhận ra sự khác thường của Quân Dụ Hiên, nếu không phải hắn cực lực khống chế, chính cung nữ kia đã thịt nát xương tan rồi. Lúc này ông nên bình tĩnh xem xét, nếu như hắn mất khống chế, liền cho người phục kích.

Quân Dụ Khanh đã quên một điều, lần đầu tiên Quân Dụ Hiên phát bệnh là năm mười hai tuổi, mười lăm tuổi, đến năm mười chín, khả năng bị khống chế rất khó khăn một nữa ảnh vệ bị mất mạng, còn hiện tại hắn đã hai mươi bảy, muốn khống chế được, rất khó!

"Vương gia.. ta.." Cung nữ giọng nói mềm mại tỏ vẻ hoảng sợ quỳ xuống nhìn Quân Dụ Hiên, vừa rồi ả ta cố ý làm đổ ly rượu, rồi đưa ngón tay áp út vờ vô ý chạm lên ngón tay của Quân Dụ Hiên, tích tắc đó, ả ta rõ ràng thấy được, thân thể vương gia cứng nhắc như hóa đá.

Lần này chính là sơ xuất lớn nhất trong đời Quân Dụ Hiên, vốn dĩ ý định thập phần tập trung tất cả tinh lực để dần áp chế bấn loạn trong lòng, lại chẳng thể ngờ, cung nữ này to gan, dám chạm đến hắn, khiến hắn không kịp trở tay.

"Dụ Hiên" hoàng đế tâm hốt hoảng nhưng ngoài mặt không chút gợn sóng đứng dậy. Chính mắt ông thấy rõ ràng, ngón tay cung nữ chạm vào Quân Dụ Hiên, biểu hiện sau đó giống y như những lần trước khiến ông hiểu rằng, lần này thử vận, thế nhưng lại khiến đệ đệ phát bệnh.

Quân Dụ Hiên cảm thấy máu trong người lưu chuyển rất nhanh, không tài nào khống chế, tim kịch liệt đập muốn vỡ tung lồng ngực, lý trí còn sót lại nhắc nhở hắn, nhất định không được bạo phát tại đây, liền phi thân bay khỏi cung Trường Ninh. Hắn quá tự phụ rồi!

Hoàng đế ngồi xuống, ánh mắt xoẹt qua tàn nhẫn nhìn cung nữ đang quỳ gối bên kia. Vừa rồi Quân Dụ Hiên bộc phát bệnh, ông cố ý gọi tên "Dụ Hiên" đó là cảnh báo cùng hiệu lệnh dành cho ám vệ, một khi nghe được khẩu lệnh này, bất chấp nguy hiểm dùng mọi cách làm Vương gia ngất đi.

"Người đâu, đem cung nữ vô lễ với Tần vương ra ngoài đánh chết cho trẫm" hoàng đế mặt lạnh đập tay mạnh xuống bàn ra lệnh. Đừng tưởng ông không biết ả ta do hoàng hậu sắp đặt, đây chính là cố ý vả mặt hoàng hậu, để cho bà tỉnh táo lại xem xét sự tình. Ông có thể để hậu cung cho bà cai quản, không có nghĩa là bà có thể với tay quá cỡ.

Lúc này, hầu như tất cả những người có mặt ở đây điều quỳ xuống bất an. Đã thật lâu bọn họ mới thấy long nhan nổi giận, nên đầu cúi xuống càng thấp hơn. Còn hoàng hậu, bà ta chỉ muốn thử một chút, không ngờ chẳng những Quân Dụ Hiên tức giận rời đi, mà cả hoàng đế cũng cực kì có ý tứ cảnh cáo bà. Nếu cho điều tra kĩ về cung nữ kia, có phải hay không Tần Vương đối với thái tử không ủng hộ? Bây giờ mọi chuyện đi xa giới hạn của bà rồi.

Sau khi phi thân vừa khỏi Trường Ninh, đôi mắt Quân Dụ Hiên chuyển thành màu đỏ, đó là dấu hiệu, hắn đã hoàn toàn mất khống chế. Bản năng khát máu bộc phát. Thân thủ nhanh như sét bay đi tìm người, khiến cho một đám ám vệ đuổi theo chậm một nhịp.

Hàn Mộ Tuyết chán nản đi theo lối mòn rời Trường Ninh cung, nơi đây, đâu đâu cũng treo đèn sáng rực, nên nàng nhìn mọi thứ rất rõ ràng như ban ngày. Từng chỗ đi qua, nàng quan sát mỗi ngõ ngách để khi buổi tiệc sắp kết thúc thì trở lại, theo đoàn người đó rời cung về tướng phủ.

Chỉ là..

Có nguy hiểm..

Quá nhanh..

Hàn Mộ Tuyết phản ứng cực nhanh, nhưng nội lực không đủ, chỉ vài chiêu đã bị đối phương khống chế, trụ cả tay và thân thể đưa lên cao. Hàn Mộ Tuyết đưa ngón tay cái, dự định xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay, bởi vì cả cánh tay và người nàng, bị bàn tay cứng như sắt kiềm chế đưa lên cao, không có khả năng bóp mê dược, chỉ là.. vừa nhìn đến người nọ, nàng thật sự không thể xuống tay.

Người nọ không ai khác chính là Tần Vương Quân Dụ Hiên. Tại sao hắn lại ở nơi này? Tại sao ra tay khống chế nàng? Còn nữa, đôi mắt hắn sao lại thành màu đỏ rực rồi? Quá nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu Hàn Mộ Tuyết. Dưới chân nàng cố ý tung vài cước vào ngực Quân Dụ Hiên để dò xét, cũng là cố ý để hắn buông ra, nhưng sao ngực hắn cứng như thép vậy? Cảm thấy có vấn đề gì đó không đúng, dưới chân dừng đá, nàng tập trung quan sát nhìn Quân Dụ Hiên, ngón tay cái vẫn để lên chiếc nhẫn, bất kì lúc nào hắn có hành động nguy hiểm với nàng, liền dùng kim độc hạ sát.

Hiện tại là trong cung, người trước mắt là kẻ mà ngươi không thể chọc, nếu không phải nguy hiểm đến tính mạng, thì tốt nhất không nên lấy mạng hắn, bởi hậu quả chuyện này rất nghiêm trọng. Đây là lời nói trong lòng Hàn Mộ Tuyết đang nhắc nhở chính mình.

Một đám ảnh vệ từ xa nhìn thấy Vương gia bắt được một nữ nhân, lòng thầm kêu không ổn. Trong lúc thần trí vương gia mất khống chế, nếu bắt được nữ nhân trong sạch, liền tức khắc cắn cổ hút cạn máu trong người kẻ đó, lát sau chỉ còn lại bộ xương khô, lúc này vương gia mới ngất đi trong thanh tỉnh.

Nhưng từ khi phát hiện đã bắt được người rồi mà vương gia chưa có hành động gì thì có chút ngạc nhiên, thân thủ bay đến, một đám bao quanh Quân Dụ Hiên. Chỉ cần vương gia có hành động như trước đây, bọn hắn sẽ nhanh tay cướp người, sau đó đánh ngất vương gia là ổn thỏa.

Quân Dụ Hiên đôi mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào gương mặt Hàn Mộ Tuyết, hay chính xác hơn là nhìn ngọn lửa chua sa đỏ rực trên trán nàng, nhìn đến say đắm. Đôi tay đang khống chế người đưa lên cao cũng từ từ hạ xuống, đến khi chân Hàn Mộ Tuyết chạm đất. Ánh mắt đỏ rực từ từ trở lại trạng thái ban đầu.

Nhìn đến đây cả bọn ảnh vệ không thể tin vào mắt mình. Nhớ lần phát bệnh gần đây nhất của vương gia là tám năm trước, khi đó thân thủ hắn là thượng thừa, toàn bộ ảnh vệ trên trăm người khống chế, quá phân nữa đã hi sinh, số còn lại là đang xuất hiện ở đây. Bọn họ nghĩ, lần bạo phát này, có lẽ không còn một ai có thể khống chế được vương gia, nên tất cả đã chuẩn bị tư thế liều chết hoàn thành nhiệm vụ. Cũng vì sự liều chết đó, khiến họ vô cùng thận trọng khi ra tay, thấy Quân Dụ Hiên không có dấu hiệu bạo phát, tên đứng đầu ra lệnh nhìn tình hình mà hành sự.

Riêng Hàn Mộ Tuyết, nàng cảm nhận được Quân Dụ Hiên lúc đầu tựa như tẩu hỏa nhập ma, chỉ trong khoảnh khắc đã lấy lại cảm xúc, tuy thế nàng vẫn không hề buông lỏng ngón tay trên chiếc nhẫn vì bàn tay vị vương gia này còn nắm chặt cánh tay và cả người nàng chưa chịu buông.

Đến khi đôi mắt Quân Dụ Hiên trở lại bình thường, cả người trút đi sức lực, cánh tay vô ý thức vòng lại ôm chặc Hàn Mộ Tuyết, sau đó.. ngất đi, kéo theo cả người nàng mất thăng bằng ngã nằm trên mình hắn.

Cả bọn ảnh vệ há miệng thật to, thần kinh chưa thể hoạt động lại bình thường. Ông trời ơi, tình cảnh gì đây a? Bệnh tình của vương gia khiến cho hoàng đế bao năm nay đau đầu, khiến cho các ảnh về điều sợ hãi, khiến cho thuộc hạ vương gia cực kì thống hận nữ nhân, vậy mà bây giờ lại oanh oanh liệt liệt ngất đi trong tay còn ôm ấp một nữ nhân? Ai có thể giải thích hộ hay không,? Quá thần kì đi.

"Các ngươi đơ ra đó làm gì, kéo hắn dậy cho ta" Hàn Mộ Tuyết vô cùng tức giật quát bọn ảnh vệ, sát khí quanh nàng bùng phát. Thật khốn kiếp, tự dưng đụng phải tên lên cơn chút nữa siết chết nàng, giờ còn ôm nàng chặt như vậy không buông. Nếu hắn không phải vương gia khó chọc, nàng nhất định sẽ đá hạ bộ hắn, cho hắn nếm mùi khổ sở.

"Cô nương thất lễ" bấy giờ bọn ảnh vệ mới hồi phục lại tinh thần, ngạc nhiên nhất là, tiểu cô nương này còn nhỏ lại có bá khí giống như trên người vương gia. Dù bọn chúng nghi ngờ, song cố gắng gỡ hai tay vương gia nhà mình ra, nhưng cố thế nào cũng không mở được, thật sự không biết phải làm sao.

"Cô nương, đắc tội" tên thủ lĩnh thấy dằn co vậy không phải là cách, liền đánh ngất Hàn Mộ Tuyết, đem cả hai nhanh chóng về tẩm thất cung Trường Minh. Bọn họ phải giao phó với hoàng đế trước, tiểu cô nương này đành mạo phạm. Sau này thì bọn chúng sẽ có suy nghĩ khác, đắc tội hoàng đế, bọn họ thê thảm, đắc tội vương gia, bọn họ chết, đắc tội nữ nhân này, sống không bằng chết.

Trước khi ngất đi, suy nghĩ cuối cùng của Hàn Mộ Tuyết là muốn giết người. Bởi vì nàng nằm trên người Quân Dụ Hiên quay lưng với đám người kia, nên khi bọn họ ra tay, căn bản nàng không thể nào tránh được. Hơn bốn mươi năm, nàng chưa bao giờ gặp tình trạng đối kháng mà lực bất tòng tâm như vậy, món nợ này, nhất định sẽ đòi lại.

"Người sao rồi?" Hoàng đế chưa vào đến phòng đã nghe thấy tiếng, chứng tỏ nội tâm ông rất lo lắng cho Quân Dụ Hiên. Nhìn thuộc hạ đứng xung quanh, không mảy may gãy tay, đứt chân, rơi đầu thì lấy làm lạ. Lần trước Quân Dụ Hiên mười chín tuổi mà giết hơn phân nữa ảnh vệ, vậy mà hiện tại lại yếu ớt, không đánh ngã được một tên? Hình như có gì đó sai sai. Đến khi thấy tình huống thì cũng hóa đá.

"Này.. cái này.. cái này.. là như thế nào?" Trên giường, một nam một nữ đang ôm nhau ngủ.. khụ, là bị ngất. Nam nhân chính xác không ai khác là hoàng đệ của ông Quân Dụ Hiên, còn nữ nhân.. là ai a? Ông chưa từng thấy qua.

"Bẩm hoàng thượng, khi thuộc hạ đến nơi, thì vương gia đang chế trụ vị cô nương này. Chỉ là ngài ấy không hề tổn hại đến nàng, mà dần dần thanh tỉnh lại, rồi ngất đi. Nhưng tay vẫn cứ ôm chặt, bọn thuộc hạ không mở ra được nên đánh ngất nàng rồi mang cả hai về đây ạ" tên đứng đầu có chút khó xử cúi đầu nói rõ mọi chuyện với hoàng đế. Mặc dù bọn hắn đã cố gắng nhưng đôi tay kia vẫn cương quyết ôm chặt nữ tử. Nếu như tỉnh lại, vương gia có khi nào giết nữ tử diệt khẩu hay không? Thật lo lắng.

"Để vương gia nghỉ ngơi, tỉnh lại báo cho trẫm" hoàng đế thở nhẹ một hơi nói với thuộc hạ, rồi quay lưng rời đi. Hôm nay đúng là kì tích, Quân Dụ Hiên không giết người, đơn giản chỉ là ngất đi. Có phải hay không nữ nhân kia chính là người mà cửu đệ đang đợi? Như nghĩ ra thứ gì ông liền nói với Triệu Bình "Cho người điều tra thân thế vị cô nương kia"

Triệu Bình tuân lệnh nhanh chóng rời đi, hắn chính là tên cầm đầu ảnh vệ, người luôn ẩn mình trong bóng tối bên cạnh Quân Dụ Hiên, cùng với hắn còn có Triệu An. Ngoài sáng, Ngô Tích, Lương Thần, hai kẻ kia đã nhận lệnh rời đi làm việc, tạm thời sáng mai mới có thể trở lại phụng mệnh.

Triệu Bình cho người đứng ngoài canh gác, còn chính mình tức tốc rời đi điều ta thông tin, hoàng đế thì trở lại buổi tiệc. Dù gì Quân Dụ Hiên đã không có vấn đề, ông ta cũng nên đến xem xét tình hình ngoài kia.

Trong phòng.

Tẩm điện dành cho hoàng đế nghỉ ngơi lúc làm việc. Ánh sáng phát ra từ những viên minh châu, mọi thứ điều lung linh huyền ảo, cách bày trí vô cùng xa hoa tráng lệ, dù đơn giản là nơi nghỉ ngơi cũng rất phô trương, không hổ là hoàng cung.

Quân Dụ Hiên từ từ mở đôi đồng tử, trước mắt hiện lên một gương mặt nữ nhân. Mâu trung hắn nhíu lại, kí ức đêm qua bỗng chốc quay lại.

Hắn nhớ, khi cung nữ kia chạm vào tay, hắn rất muốn một trưởng giết chết ả, nhưng trong tình thế cấp bách không thể tốn thêm thời gian, đành nhanh chóng rời đi. Trong lúc hắn đã mất khống chế, nhưng ý thức vẫn nhìn, thấy, nghe rõ ràng, chỉ là không điều khiển được thân thể. Thây một bóng dáng nữ tử phía xa, thân thể hắn phát ra cuồng nộ tấn công. Kết quả là, khi nhìn đến nàng, tâm.. bỗng nhiên bắt đầu yên tĩnh đến lạ thường. Hay nói đúng hơn, ngọn lửa chu sa giữa mi tâm kia khiến bạo phát lửa nhiệt trong lòng vụt tắt, quả là thần kì.

Quân Dụ Hiên vô cùng rõ ràng, giây phút thần trí giao chiến cùng nhiệt hỏa, hắn tâm tâm niệm niệm cố gắng khống chế thân thể, vì không muốn tổn hại đến nữ nhân này. Đây là vì sao? Trong khi hắn chưa từng quen biết nàng, sao lại cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nàng?

Đưa tay vuốt nhẹ dấu vết chua sa hỏa diệm trên gương mặt nữ nhân đang nhắm nghiền đôi mắt, Quân Dụ Hiên nhớ đến lời của vị cao tăng từng nói, chỉ có như vậy mới giải thích được mâu thuẫn trong nội tâm hắn. Quan trọng nhất là, chạm vào nàng, bệnh của hắn không có bạo phát, ngược lại trong vô thức cố gắng giữ chặt nàng, đây phải chăng là ý trời không?

Trong lúc mơ hồ, Hàn Mộ Tuyết cảm nhận ngưa ngứa trên mặt, sự nhạy bén vốn có khiến nàng đánh văng bàn tay đang chạm trán. Tức tốc bật dậy trên thủ dưới cước, tấn công kẻ bên cạnh. Mà Quân Dụ Hiên thấy Hàn Mộ Tuyết mở mắt, sát khí tích tụ quanh thân, chiêu thức đánh ra chính là hạ vào tử huyệt, hắn liền than thầm không tốt.

Vì lo sợ mình làm tổn thương nàng, nên Quân Dụ Hiên chỉ thủ mà không công. Thấy Hàn Mộ Tuyết không dấu hiệu dừng lại, hắn đành ra tay chế trụ, bắt lấy cổ tay nàng quấn qua, chỉ một khắc lưng nàng dán vào ngực hắn. Hàn Mộ Tuyết bị khống chế không nhúc nhích được.

"Vương gia.." Triệu An ở ngoài canh chừng, vừa nghe được động tĩnh vội đẩy cửa bước vào, thấy rõ hiện trường thì vô cùng sợ hãi. Thiên a, cái nữ nhân hung hãn kia, dám to gan tập kích vương gia hắn, đúng là gan hùm mà, rất nhanh nàng ta sẽ bị vương của hắn đá văng khỏi điện, để xem còn hỗn xược được không.

Nhưng mà hắn chờ, chờ a, sao vẫn không thấy vương của hắn động tay? Mà hình như tư thế của hai người có gì đó sai sai, nhưng sai ở đâu, thì hắn chưa có thời gian tìm hiểu đã bị một lực mạnh vô hình đánh tới, khiến hắn nhanh chân bay ra ngoài bảo toàn tính mạng, bộ kĩ trà trên bàn cũng đồng loạt vỡ vụn bay theo.

"Vương, có phải hay không người đánh bay sai đối tượng?" những lời này Triệu An chỉ dám gào thét trong nội tâm mà không dám nói ra thành tiếng. Vương của hắn từ khi nào để người khác lại gần? Còn là nữ nhân nữa chứ? Khoan, nữ nhân? Đúng rồi, tư thế hai người họ là đang ôm ấp chứ không phải tập kích nhau? Hây da, có phải đây là điềm báo, vận hoa đào chủ tử đã đến hay không?

Triệu An vui vẻ phủi phủi mông ngồi dậy, gương mặt ngập tràn đắc ý. Tin tức động trời này là hắn phát hiện đầu tiên, xem bọn Ngô Tích, Lương Thần còn dám khi dể huynh đệ hắn nữa hay không.

"Buông tay" Hàn Mộ Tuyết tức giận quát, mặc cho kẻ này là vương gia cái khỉ gió gì. Nàng chỉ đi dạo một chút cho khây khỏa, lại gặp phải lúc hắn tinh thần không tỉnh táo còn ôm ôm ấp ấp nàng, sau lại bị đám thuộc hạ hắn đánh ngất đi. Đáng hận hơn nữa là, nàng cùng hắn nằm chung một giường, khiến bản năng tự vệ bộc phát. Bí mật về thân thủ bị người biết cũng thôi đi, thế nhưng đối với hắn, tấn công của nàng chẳng có chút uy hiếp nào, còn trong thời gian ngắn bị vài ba chiêu của hắn chế trụ. Cơn tức này, nàng nuốt sao trôi.

"Được, nàng không cần tức giận" Quân Dụ Hiên cảm nhận được Hàn Mộ Tuyết đang phát tiết tức giận, cũng đoán được một vài nguyên nhân, nên lời nói không tự chủ mà dịu dàng hơn rất nhiều.

Cả người được thả tự do, Hàn Mộ Tuyết Định thần lại, nàng nhịn, bởi vì hắn, nàng đắc tội không nổi. Liền cúi người mang giày vào bước xuống giường. Lúc này nàng mới hoàn toàn bình tĩnh, ánh mắt quán xét hết thẩy xung quanh, biết đây không phải nơi mình nên ở lâu, dự định quay lưng rời đi.

"Khoan đã.." Thấy ý định trong mắt tiểu nhân nhi, Quân Dụ Hiên có chút bối rối, quán tính đưa tay túm lấy nàng, nhưng Hàn Mộ Tuyết phản ứng nhanh tránh đi, tặng cho hắn ánh mắt địch ý, làm Quân Dụ Hiên thấy lực bất tòng tâm hạ giọng thêm hầu níu kéo thiện cảm từ nữ tử này "Nàng tên gì?"

"Hàn Mộ Tuyết" thấy biểu hiện mình có hơi gay gắt, Hàn Mộ Tuyết chớp nhẹ đôi mắt nhìn sang hướng khác trả lời. Nàng vốn dĩ không muốn nói tên họ, càng không muốn đối với nam nhân này có mối quan hệ nào. Nhưng hắn là ai? Nếu ngươi không nói, hắn cũng tìm cách tra, lỡ như tra sâu đến thế lực của nàng thì càng phiền phức, nói sớm tránh đêm dài lắm mộng.

"Ta Quân Dụ Hiên" nghe được câu trả lời từ tiểu nhân nhi trước mặt, Quân Dụ Hiên cảm thấy bản thân có thành tựu vì biết tên nàng. Trên mặt hắn, vẫn nét băng lãnh ngàn năm, nhưng lời nói dịu dàng không ăn khớp với ngày thường, nếu để hoàng đế cùng thuộc hạ nghe được, cằm sẽ rơi đầy trên đất.

Hàn Mộ Tuyết ánh mắt khẽ nheo lại vô cùng kì quái nhìn Quân Dụ Hiên. Cái tên nam nhân này rất lạ, từ lúc tỉnh dậy nàng đã thấy hắn có gì đó khác thường. Ví dụ như hắc khí xung quanh không thấy, lệ khí cũng biến mất tăm, thay vào đó là những hành động chẳng giống với lời đồn. Thêm nữa, ai không biết hắn là Tần Vương Quân Dụ Hiên, mắc gì cùng nàng giới thiệu? Chẳng phải dư thừa hay sao?

"Đã biết" Hàn Mộ Tuyết thờ ơ trả lời, nhìn thời gian cũng sắp đến giờ tuất, quay sang nhìn Quân Dụ Hiên, cố gắng chỉnh lại giọng mình, người nhẹ nhàng thi lễ nói "Thời gian đã trễ, quấy rầy vương gia, tiểu nữ xin phép lui"