Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 100-1: Liên châu thành (phần 1 - Bản thảo)



Uyển Ca bị lời nói ấy của Lục Phong làm cho mặt đỏ tía tai, nàng lấy tay che khuôn mặt đỏ ửng của mình rồi phóng xuống xe ngựa, để lại một Lục Phong hơn bối rối và xấu hổ.

Không biết là ma xui hay quỷ khiến mà hắn lại tự dưng nói ra lời này. Trên xe ngoài Lục Phong và Uyển Ca ra còn có Doanh Nhi và Tiểu Hoa, hai nha đầu này đã nghe hết những lời mà Lục Phong vừa nói lúc nãy, cả hai lúc này im lặng đỏ mặt không biết nên làm gì, chỉ có mình Hắc Nhị vẫn là không biết gì hết, ngơ ngơ ngác ngác cho tới khi bị một ánh mắt sắc lạnh như băng của Lục Phong là lạnh cả sống lưng.

Uyển Ca dừng bước khi đụng phải một vật, ngước mắt lên thì thấy sư phụ của nàng với khuôn mặt không vui vẻ gì mất, Uyển Ca cũng bị dọa cho sợ liền sài tuyệt chiêu lợi hại nhất của mình, chính là làm nũng.

"Sư phụ, Uyển Ca tới trễ, người không giận cho đấy chứ?"

Ánh mắt như sắp khóc tới nơi, giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu khiến cho Thủy thánh muốn giận cũng giận không nổi, ta đưa tay về phía nàng, Uyển Ca tưởng rằng bản thân sẽ bị đánh nhưng Thủy thánh lại chỉ xoa cái đầu nhỏ của nàng, miệng lầm bầm.

"Vi sư tất nhiên sẽ không giận con. Có trách chỉ có thể trách người đưa tới, đi quá chậm."

Lục Phong thong thả bước tới lại bị lời nói kia của Thủy thánh đánh cho một cái chí mạng, hắn có làm gì sai đâu, vì sao lúc nào Thủy thánh cũng là vạch lá tìm sâu hắn? Oan uổng quá, đi mà.

"Thủy sư, cái này không phải tại đi chậm mà là bởi vì..."

"Ổ thấy là ta trách oan ngươi rồi?"

Lục Phong đang cố gắng giải thích nhưng lại bị lời nói kia của Thủy thánh làm cho không nói nên lời, Thủy thánh đúng là ngang tàn đến cả lời giải thích cũng là không cho. Cầm thánh từ trong lữ quán bước ra thấy không khí không được ổn lắm liền lên tiếng giải vây.

"Chuyện tới trễ đâu có thể đổ tội cho Phong nhi được, dù sao cũng đã tới rồi. Sư tỷ đừng làm khó nó nữa."

Một lời nói của Cầm thánh khiến cho Thủy thánh không muốn đoái hoài gì tới Lục Phong, lạnh nhạt đáp.

"Thôi bỏ đi, trời đã không còn sớm nữa phải nhanh xuất phát thôi. Uyển Ca con là muốn mang theo cả hai nha đầu kia sao?"

Uyển Ca còn đang hí hửng xem kịch nào đâu bị điểm danh, nàng hoàn hồn lễ phép trả lời.

"Con chỉ đem theo Tiểu Hoa thôi, còn Doanh nhi tỷ tỷ là tới tiễn con thôi."

Thủy thánh ngước nhìn Doanh Nhi và Tiểu Hoa rồi thở dài, đồ đệ của bà mà lại có hạ nhân yếu kém như thế, không biết là ai bảo vệ ai nữa đây, thôi thì đem theo để có người bầu bạn với con bé vậy.

Nghĩ thế Thủy thánh coi như là miễn cưỡng chấp nhận, Thủy thánh bước tới ẫm lấy Uyển Ca, rồi lại lên giọng cao tiếng.

"Không nghe ta nói gì sao? Trời không còn sớm nữa phải xuất phát thôi, tiểu nha đầu ngươi muốn đi theo chủ nhân sao còn đứng đó?"

Tiểu Hoa bị Thủy thánh thúc dục liền hoảng sợ nghe theo, tạm biệt Doanh nhi rồi chạy tới chỗ của Thủy thánh đang đứng, Uyển Ca cảm thấy bản thân cứ như là thú cưng của sư phụ mình vậy, nàng đã lớn rồi có phải con nít nữa đâu mà bồng với bế kia chứ?

Nói tới đây trong lòng bỗng dưng có chút không nỡ, nhìn Lục Phong như muốn nói điều như gì như lại không nói nên lời, Lục Phong nhìn nàng dường như đã hiểu được liền mỉm cười nhẹ giọng nói.

"Được, ta đợi nàng trở về." ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Thủy thánh "Hừ" một tiếng buông lời đe dọa.

"Nam nhân đều là kẻ không giữ lời, ta nhắc cho ngươi nhớ. Uyển Ca là đệ tử của ta, là vị hôn thê của ngươi, nếu như trong thời gian con bé không có ở đây mà ngươi đi lăng nhăng thì ta sẽ cho ngươi làm THÁI GIÁM!!!"

Không khí nhanh chóng lạnh toát, sát khí trong lời nói kia đủ để làm những người trong bán kính 50 bước đều lạnh cả sống lưng, Cầm thánh cảm thấy không ổn liền lên tiếng.

"Lục Phong, sáng sớm nay sư huynh đã lên đường đi trước, biết thế nào con cũng sẽ tới nên đã nhờ ta gửi cho con một bức thư, con hãy cầm lấy. Mấy năm sau này có thể sẽ không gặp, con phải biết tự lo cho mình, có biết không?"

Lục Phong cầm lấy lá thư của Kiếm thánh rồi chấp tay thi lễ.

"Những lời này Liễu sư không phải đã nói với con hồi con xuống núi rồi sao? Ngươi đừng lo con đã không còn là đứa trẻ 7 tuổi nữa, sẽ tự biết lo cho mình. Liễu sư cho con gửi lời tới các sư bá, sư thúc và các sư huynh tỷ muội đồng môn."

Cầm thánh gật đầu, rồi bà khẽ phất tay. Ý bảo Lục Phong hãy rời đi, dù sao không thấy sẽ đỡ đau lòng hơn, tình cảm Lục Phong dành cho Uyển Ca bà tất nhiên có thể nhìn ra được.

Lục Phong nhìn Uyển Ca rồi cúi đầu thi lễ, sau đó leo lên xe ngựa. Hắc Nhị và Doanh Nhi ngồi ở trước xe ngựa thúc ngựa rời khỏi. Uyển Ca lúc này cảm thấy trái tim có phần nhói nhói, tay trái nắm chặt lấy xe dây chuyền của Lục Phong tặng, khuôn mặt buồn bã hiện lên.

Thủy thánh ôm Uyển Ca bước tới chiếc xe ngựa mà bà đã thuê, có điều chỉ có cỗ xe mà lại không có ngựa, Uyển Ca chưa kịp hỏi thì gió xung quanh người nàng đã cuộc lại thành một cơn lốc nhỏ, trong chớp mắt biến thành hai con chiến mã bằng gió, Uyển Ca và Tiểu Hoa không thể tin được trước màn biểu diễn kia.

Thủy thánh ẫm Uyển Ca lên xe ngựa trước, Cầm thánh và Tiểu Hoa lên sau. Bốn người ngồi bên trong xe ngựa, không ai làm phu xe cả nhưng chưa tới ba giây sau xe ngựa đã chạy, Uyển Ca biết được đó là sức mạnh của Cầm thánh liền tán dương.

"Không thể ngờ Liễu sư lợi hại như thế, người là đang điều khiển hai con ngựa gió cho nó chạy đúng không?" Tiểu Hoa ban đầu không hiểu gì nhưng được lời nói kia của Uyển Ca làm cho thông não, Cầm thánh vui vẻ gật đầu giải thích.

"Đúng là Uyển Ca của ta thông minh, con nếu như họ hành chăm chỉ sau này cũng có thể làm y như ta vậy."

Uyển Ca nghe vậy thích thú mỉm cười. Sau khi rời khỏi thành Đông Kinh thì xe ngựa phóng hết tốc lực chạy về phía trước, Uyển Ca cũng bị tốc độ này làm cho sợ hết cả hồn, làm nàng nhớ lại lúc đi chơi tàu lượn siêu tốc.

"Liễu sư...có thể cho xe ngựa chạy chậm chút không? Tiểu Hoa và con không quen cho lắm."

Cầm thánh chợt nhớ tới chuyện này, lúc trước đã quen với chuyện này lại quên mất trong xe còn có trẻ con, xe ngựa lúc này chạy chậm hơn hẳn, Thủy thánh không hề nói gì cứ im lặng mà nhắm mắt nghe chuyện.

Chớp mắt đã tới giữa trưa, Uyển Ca và Tiểu Hoa cảm thấy đói bụng liền lấy mấy cái bánh ngọt đã chuẩn bị sẵn từ trong túi càn khôn ra, Uyển Ca hiếu kính đưa cho Thủy thánh và Cầm thánh. Thủy thánh và Cầm thánh mỗi người cầm lấy một cái, đang định bỏ vào miệng thì...

"Rầm...Gàooo!!!

Một vụ va chạm khá mạnh xảy ra, kèm theo đó là tiếng gào lớn của một con mãnh thú...không phải nói là quái thú thì đúng hơn. Thủy thánh nhìn cái bánh đã bị rơi xuống sàn mà khuôn mặt trở nên bí xị, Cầm thánh vén màn cửa lên thì thấy một con quái thú kì lân lai ngựa trời đang ở trước xe ngựa, xe ngựa này của Cầm thánh có thể tự động né dân thường còn con quái thú này là to quá né không được.

Con quái thú này có thể nói là to gấp 6-7 lần con quái thú cấp 6 mà Uyển Ca đi săn lần trước, từ độ con này có thể thấy nó là con quái thú cấp 10 trở lên, Tiểu Hoa bị con quái thú kia dọa cho sợ, Uyển Ca cũng bị con quái thú làm cho há hốc mồm, con này có thể nói là cao và to ngang một con Giraffatitan (Hương cao cổ khổng lồ nhất trong lịch sử có thể cao tới 20-25m và nặng 23 tấn) đúng là một con quái vật.

"Xem ra nó là muốn ăn thịt chúng ta đấy."

Cầm thánh thản nhiên nói. Uyển Ca bỗng nhớ ra một chuyện, từ cấp 7 đổ lên, những con quái vật này sẽ trở nên thông minh hơn hẳn, chúng biết đi săn những Cường Giả sư, Ngự Thuật sư mạnh mẽ để tăng cường sức mạnh, bởi giống như Tâm Cơ của quái thú có thể tăng cường sức mạnh thì Cường Giả sư và Ngự Thuật sư cũng có thứ làm cho sức mạnh tăng cường nếu may mắn chiếm hữu được, đó chính là nội đan.

Tùy vào từng loại lệnh bài, thuộc tính thì sức mạnh có được từ nội đan sẽ càng lớn. Quái thú cấp 7 trở đi thường sẽ đi săn các Cường Giả sư và Ngự Thật sư khi họ đi làm nhiệm vụ trong rừng và cũng có vài trường hợp con người sẽ tự giết lẫn nhau để lấy nội đan. Nội đan hiểu nôm na chính là trái tim của con người.

Thủy thánh nãy giờ vẫn còn đang nhìn cái bánh rơi dưới sàn, nghe Cầm thánh nói thế, ánh mắt của Thủy thánh tràn ngập sát khí, đứng dậy rời khỏi xe ngựa đối mặt với con quái thứ cấp 11 kia. Uyển Ca cũng bị dọa cho sợ, nàng lo lắng vén màn lên nhìn ra chỗ của Thủy thánh và con quái vật kia.

Con quái thú nhìn Thủy thánh với ánh mắt thèm nhỏ dãi, có lẽ nó đang coi Thủy thánh là một món ăn rất ngon và bổ, còn Thủy thánh thì nhìn nó với ánh mắt cả tử thần.

"Súc sinh, để ta hóa kiếp cho ngươi!"

- -------Lời Tác Giả--------

Đòi xem sức mạnh của Thủy thánh? Ok Miêu đồng ý luôn. Thủy thánh có phải rất bá đạo đúng không? Tất nhiên rồi, bả là hơn bị bá nhất luôn đó.

Chương này tiếp tục là 1 chương dài nên Miêu sẽ chia ra làm 3 phần nữa. Phần này chưa chỉnh sửa nên không thể tránh khỏi sai sót, mong mọi người thông cảm nhé.