Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương

Chương 100-2: Liên châu thành (phần 2 - Bản thảo)



Nghe Thủy thánh nói những lời kia, ba người còn lại trong xe đều cười khổ, xem ra lần này dù là ai cũng không thể ngăn cản sự tức giận này của Thủy thánh.

Con quái thú kia lại gào lên một tiếng như muốn dương oai, lớp da của nó được kết cấu từ gỗ và lá cây, nhìn không kỹ còn tưởng là bức tượng gỗ, thân thể trong vô cùng nặng nề nhưng rất dữ tợn, một con quái thú...không phải gọi là quái vật, thể nói là sự kết hợp lỗi của kỳ lân và ngựa trời, trên người nó có cánh như vì quá to lớn nên không thể bay, lại cao tới 24m khiến cho muốn nhìn nó phải ngước mắt lên trời, mà Thủy thánh chính là không thèm nhìn.

Thủy thánh tích nước từ trong không khí vô cùng nhanh chóng, chưa đầy 3 giây đã tạo được một thanh kiếm làm từ băng, dài tầm 2m vô cùng sắc bén. Con quái thú gào lên thêm một lần nữa, tấn công Thủy thánh bằng một cú quật đuôi, Thủy thánh nhanh chóng tạo ra một bước tường băng để xe ngựa không bị ảnh hưởng, lực của cú quật đuôi vừa rồi đủ để làm vỡ bức tường băng của Thủy thánh, con quái thú xoay người lại dùng chiêu quật đuôi, nhưng khi cái đuôi khi chuẩn bị lao tới chiếc xe ngựa thêm một lần nữa thì...

"Xẹtttt!!!"

Khi cái đuôi kia còn đang vung lên trời để tạo lực thì một tiếng chém sắc lạnh vang lên, con quái thú chỉ kịp gào lên rồi gục xuống đất và tan biến hoàn toàn ngay sau đó, chỉ để lại một viên tâm cơ màu xanh lá giữa không trung.

Vừa rồi Thủy thánh nhân lúc con quái thú chỉ tập trung đánh chiếc xe ngựa, bà đã nhanh chóng nhảy lên trên cao rồi dùng kiếm khí một chiêu chém bay đầu con quái thú hung dữ ấy. Ba người trong xe ngồi xem biểu diễn đều kinh ngạc, rồi lại thi nhau vỗ tay tán thưởng. Thủy thánh hóa thanh kiếm băng kia thành khí, cầm lấy viên tâm cơ rồi leo lên xe ngựa.

Cầm thánh cho xe ngựa tiếp tục chạy, xe ngựa vừa xuất phát Thủy thánh lại nói.

"Cho con, tâm cơ của quái thú cấp 11 hiếm vô cùng đấy. Hôm nay chúng ta coi như gặp may rồi đấy."

Uyển Ca mắt sáng như sao khi được Thủy thánh tặng viên Tâm Cơ, lập tức cất vào bên trong túi càn khôn rồi vui vẻ cảm tạ, Cầm thánh một bên cười nhẹ.

"Đối với chúng ta là may mắn, đối với những người khác thì ta lại không chắc. Con quái thú này to lớn như thế xem ra đã tung hoành ở đây rất lâu rồi, những người đi qua đây ít nhiều cũng là món mồi ngon cho nó."

Uyển Ca và Tiểu Hoa lạnh người, nếu chỉ có bọn nàng e rằng sẽ một sống một còn với con quái thú này mất. Uyển Ca từ lần đấu với Phùng Nhàm cũng vô thức nhận ra là bản thân đối với cái thế giới này yếu như thế nào, ngày đó nếu không phải có sức mạnh Huyền Cửu âm thầm giúp sức, nàng có lẽ đã mất đi cái chân phải, lần này lên Liên Châu phải hảo hảo học thật tốt mới không phụ lòng sư phụ cũng như cái thiên phú này của mình.
ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

"Sư phụ, sẽ có một ngày con sẽ mạnh như người...không phải là mạnh hơn người."

Thủy thánh đang cầm cái bánh ngọt lên ăn, nghe Uyển Ca hùng hồn nói thế mà cười, một nụ cười kêu kích.

"Haha con muốn mạnh hơn cả ta...tốt tốt, để ta xem con có thể thắng được ta hay không?"

Uyển Ca biết rằng mục tiêu này của nàng rất khó nhưng đây chính là động lực giúp nàng chuyên tâm luyện tập, ở cái thế giới cường giả vi tôn này chỉ có cách mạnh hơn người khác mới có thể trường tồn.

Cầm thánh cũng rất ngạc nhiên trước lời khẳng định kia của Uyển Ca, nhìn đi nhìn lại càng thấy Lục Phong và Uyển Ca rất giống nhau, đều là kiêu ngạo, tự phụ và ngoan cường như thế, bà cũng không biết là nên khóc hay cười vì tình huống này.

Xe ngựa cứ thế đi mãi đi mãi, cho tới khi trời mờ mờ tối mới dần lại ở một lữ quán qua đường mà nghỉ ngơi, lúc xuống xe cả Uyển Ca và Tiểu Hoa đều không thể ngờ đã đi xa được như thế, trước mắt nàng đường xá, cây cối, nóc nhà đã là một màu trắng xóa, Đông Tề quốc quanh năm khí hậu nhiệt đới chỉ có ở vùng biên giới nơi giáp với Bắc Tề và Tây Tề mùa đông mới có tuyết phủ trắng xóa, mà mới gần cuối thu như vậy mà tuyết đã rơi, chứng tỏ bọn nàng đã tới vượt biên giới từ lâu rồi.
Thấy nhóm Uyển Ca - Tiểu Hoa có chút bất ngờ trước hoang cảnh trước mắt, Cầm thánh liền giải thích.

"Bình thường khi chỉ có ta và sư tỷ, chỉ cần mất một ngày một đêm đã có thể tới Liên Châu rồi, có điều hôm nay có thêm hai đứa phải đi chậm lại và còn nghỉ qua đêm, sáng sớm ngày mai xuất phát sớm thì có thể tới Liên Châu trong vòng giữa trưa ngày mai."

Uyển Ca kinh ngạc tới mức há hốc cả mồm, theo như những gì nàng tìm hiểu thì Liên Châu thành nằm ở cách Đông Tề là khoảng 20260 dặm* dùng là ở thế kỷ 21 cũng phải mất 12 tiếng đồng hồ để đi máy bay. Vậy mà giờ đây chỉ mất khoảng 16 tiếng đồng hồ, nàng xem ra đã quá xem thường sức mạnh của Cầm thánh.

*Dặm này là dặm của Trung Hoa, 1 dặm bằng 500m.

Lữ quán mà nhóm Uyển Ca đang ở là một lữ quán nằm ở Nam Tề, Uyển Ca kiếp trước đối với Nam Tề hoàng tộc không hề liên quan vì thế nàng không quan tâm gì cả, xe ngựa để ngoài cửa, ngựa gió đã được thu lại, bước vào lữ quán thuê hai phòng, Uyển Ca và Tiểu Hoa một phòng, Thủy thánh và Cầm thánh một phòng.

Cả bốn sau khi ăn tối cùng nhau xong liền trở về phòng riêng, tắm rửa nghỉ ngơi để sáng ngày mai xuất phát sớm, nói là nói như vậy, nhưng đêm đã khuya Thủy thánh và Uyển Ca vẫn chưa ngủ, không phải là vì không quen chỗ mà là cả hai đều đang nhớ về hình bóng đã ghi nhớ trong lòng, rồi bất chợt mà nhớ nhung.

- ---------Lời Tác Giả---------

Thủy thánh lợi hại không các bạn. Hôm nay nam9 chính thức biến mất rồi. Mọi người cũng thông cảm cho Miêu, đây là câu truyện kể về cuộc đời của nu9 chứ không phải là cuộc đời của nam9, nhưng dẫu là cuộc đời của Uyển Ca đi nữa thì Lục Phong vẫn là nam9 của nàng kiếp này.

Chương này chưa sửa chính tả, mọi người thấy có lỗi nào thì mong thông cảm nhé.