Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ

Chương 29: THU THẬP THÚ CƯNG



Ối, cái con vật lông lá này, mau buông lão nương ra, có nghe không hả ?

Nàng ra sức gỡ hai chân trước của nó ra, cái con vật mình trắng ,tứ chi đen thùi cộng thêm viền mắt màu đen này là cái thể loại gì nhỉ, sao nàng chưa từng thấy vậy kìa. Nàng còn đang đi tìm hắn thì nó chui từ xó nào ra ôm lấy nàng không buông mặc cho nàng la hét cả buổi trời

- Hắc Báo, mau đuổi nó đi nhanh lên

Nàng ra lệnh cho báo đen, có cũng theo lệnh nàng mà gầm gừ, con vật to xác buông nàng ra. Sở Lan thở phào một hơi, day dưa với nhóc này mệt thật, nàng còn đang cho rằng con vật kia sợ Hắc Báo của nàng ai ngờ buông nàng ra rồi nó liền nhe răng lao vào chiến đấu với Hắc Báo.

Sở Lan đứng đó tròn mắt nhìn, lúc đầu nàng còn tưởng nó hiền lành ai ngờ lại đáng sợ như vậy, bề ngoài trông thật dễ thương nhưng khi gặp đối thủ liền giương nanh múa vuốt. Khá giống nàng a, nàng thích !

- Khoan đã, dừng lại

Nàng thử ra lệnh cho bọn nó, Hắc Báo thì nàng biết nó sẽ nghe lời nàng, còn con vật to xác kia thì không biết có tác dụng không. Nàng dứt lời thì Hắc Báo và nó liền dừng lại, bốn mắt nhìn nhau đầy phòng bị

- Được rồi mà, đừng như vậy, nào, ngươi muốn gì đây, ta còn phải đi tìm người đó

Hôm nay nàng chợt thấy mình hơi ngớ ngẩn rồi đó, khi không lại đi nói chuyện với động vật mặc dù chẳng hiểu được chúng có ý gì

Con vật đó sáp lại gần nàng, lúc sau nó ngồi bệch xuống ôm lấy nàng, mùa đông mà ôm này như thế chắc khỏi cần lò sưởi luôn.

- Ngươi muốn theo ta sao? Vậy được, ngươi phải nghe lời ta được không?

Con vật này thật thông minh a, bề ngoài trông vô hại nhưng lại rất lợi hại nha, hôm nay nàng lời rồi

- Ngươi nhìn thật giống gấu, vậy gọi ngươi là Đại Hùng đi, được rồi chúng ta đi thôi, Hắc Báo, ngươi mau đánh hơi xem ở đâu có người, chúng ta đến đó

Sau một lúc lần mò theo Hắc Báo, nàng cuối cùng cũng tìm được hắn, Tử Cẩn cùng với đám hắc y nhân còn đang đánh nhau, trên người hắn có thể thấy được vài vết thương đang rỉ máu

- Hắc Báo, Đại Hùng, các ngươi mau giải quyết đánh người áo đen đó giúp ta

Nàng ra lệnh cho bọn chúng, gặp được người đang chém giết, bọn chúng càng trở nên hung hãn hơn, đám hắc y nhân đó không phòng bị kịp nên vài người dễ dàng bị hai con vật hạ gục, nàng cũng lao vào kéo hắn ra, hai người đứng trên cành cây quan sát tình hình phía dưới

- Ngươi bị thương rồi

- Ta không sao, nàng có bị thương ở đâu không?

- Ngươi đó, đã bị thương còn lo cho người khác, ta không có sao đâu

- Nàng là thê tử của ta chứ không phải người khác, ta chỉ bị thương nhẹ thôi

- Haizz, còn cứng miệng

Nàng đỡ lấy hắn, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua, nàng cảm nhận được có một loại cảm giác gọi là hạnh phúc khi ở bên cạnh hắn .

Đám người hắc y nhân một phần là do đấu với hắn đã lâu nên cũng dần hao tổn sức lực, bây giờ cộng thêm bị hai con vật hung hãn tấn công nên có phần không chống đỡ nổi, bọn chúng lần lượt từng người ngã xuống

- Oa, Hắc Báo, Đại Hùng, hai ngươi cũng lợi hại thật a

- Chúng là của nàng sao?

- Ừm, lúc nãy ta đi loanh quanh tìm ngươi nên gặp được bọn chúng đó, ngươi thấy sao, sủng vật của ta lợi hại không?

- Lợi hại, may mà có chúng

- Ngồi xuống đi, ta băng bó vết thương cho ngươi

Nàng ấn hắn ngồi xuống, do không đem đủ đồ nên nàng chỉ xử lí qua loa rồi băng bó, về phủ nàng sẽ giúp hắn xử lý vết thương lại

Hắn còn có vết thương nên nàng không cho hắn đi lại nhiều, Sở Lan đỡ lấy hắn lên lưng Hắc Báo để Hắc Báo cõng hắn đến bên ngoài bìa rừng, đám người của vương phủ đang ở đó đợi hai người

- Ngươi cưỡi Hắc Báo trông cũng oai phong đó chứ

- Nàng sao lại nhường cho ta, ta là một đại nam nhân phải che chở, bảo vệ nàng mới đúng, sao ta có thể để nàng đi bộ mà bản thân ngồi đây

- Ta là đại phu, ngươi đang là bệnh nhân của ta, bệnh nhân nên nghe lời đại phu, ngươi cứ ngồi đó là được

- Nhưng đường còn xa lắm, nàng đi nổi không ?

- Ai biết, kệ đi, để chuyện đó lát tính sau

Hắn cũng không đành lòng để nàng đi bộ xa như vậy, Tử Cẩn huýt sáo, chỉ một lúc con ngựa của hắn chạy tới, đó là ngựa đã được hắn huấn luyện nên cực kì trung thành

- Hay là nàng đổi ta lên ngựa đi, nàng cưỡi Hắc Báo

- Sao lúc đầu ngươi không gọi nó ra nhỉ? Để ta đỡ ngươi đổi sang ngựa vậy, là ngươi đang tạo điều kiện để ta lười biếng đó

Nàng bình thường rất năng động nên đi xa cũng chẳng thấm vào đâu, có khi một ngày nàng còn có thể chạy quanh một thành nữa mà

- Nàng sao có vẻ như không thấy mệt vậy

- Nhiêu đó chẳng ăn thua gì đâu, lúc trước ta lỡ làm sập nguyên cả quầy hàng của một vị đại thúc, ông ấy còn cho người đuổi theo ta chạy khắp cả thành nữa là

- Vậy cuối cùng có bắt được nàng không?

- Đương nhiên là không rồi, bọn họ không chạy lại ta đâu

Hai người một nam một nữ, nam nhân ngồi trên lưng ngựa, nữ tử thì cưỡi Hắc Báo, cả hai đang nói nói cười cười, phía sau là Đại Hùng đang đi theo bọn họ

- Vương gia, bọn thuộc hạ không biết còn có thích khách nên không đến giúp, xin vương gia trách phạt

- Đứng lên hết đi, ta cũng chỉ bị thương nhẹ

Cuối cùng hai người cũng đến được bìa rừng, nàng mừng đến nỗi muốn khóc luôn

- Vương phi, đây là....

- À, đây là hai sủng vật ta mới thu nhận đó

- Là loài báo đen sao? Nhưng... còn con phía sau người...

- Ta cũng không biết nó là thứ gì nữa nên tạm gọi nó là Đại Hùng

- Nhìn thật lạ mắt, thuộc hạ chưa từng thấy loài vật nào như vậy, nhìn cũng thật đáng yêu

- Ngươi đừng nên nhìn vẻ bề ngoài của nó đáng yêu mà coi thường nó, lúc nãy nó đã cùng Hắc Báo xử lý đám hắc y nhân còn sót lại giúp ta đó

Hắn lúc đầu cũng cho là nó chỉ là một loài vật được vẻ bề ngoài thôi nhưng không ngờ nó lại hung tàn không thua kém Hắc Báo

- Thật sao ạ?

Bọn họ thật không thể tin được, nhìn thân hình ì ạch như vậy mà thật sự rất hữu dụng

- Các ngươi muốn thử không

Nàng nhướng mày định chọc bọn họ một chút, bọn họ xua tay liên tục, nhìn điệu bộ của vương phi nếu bọn họ nói thử chắc chắn sẽ bị hai con vật to xác này hành cho tả tơi mất