Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 786: Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định. 



Ông ta cũng không nhỏ tuổi hơn Đức phi.

Vân Chấn Tung còn lớn hơn Đức phi mấy tuổi, chỉ là tháng sinh sau Đức phi thôi.

Hoặc là tháng sinh trước Đức phi.

Dù sao thì sinh thần của Vân Chấn Tung trong tháng giêng, còn Đức phi là tháng chạp.

"Sau đó thì sao?"

Vân Quán Ninh đã đoán được Sơ sơ ý của Mặc Vĩ...

Advertisement

"Bổn vương nghĩ ngươi chữa hết bệnh cũ cho bổn vương. Đến lúc đó là sinh thần của Vân Quốc Công, bổn vương cũng nên đến dự, tặng một phần quà mừng để bày tỏ tấm lòng của ta mới được."

Mặc Vĩnói luyên thuyên vô cùng nghiêm túc.

Vân Quán Ninh suýt chút đã tin rồi!

Nàng khẽ họ một tiếng, đáp: "Ta chữa khỏi bệnh cho ngươi, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng chứ."

"Ngươi tặng quà mừng cho ông ta để bày tỏ ý gì?"

"Nhưng không phải ông ấy là phụ thân của ngươi sao? Tối nay bổn vương đã tặng quà cảm ơn cho ngươi, có nên tặng quà cho Vân Quốc Công luôn không?"

Mặc Vĩ vẫn không biết quan hệ của Vân Quản Ninh và Vân Chấn Tung rốt cuộc ra sao.

"Không cần."

Vân Quán Ninh xua tay nói: "Nếu như người muốn cảm ơn ta thật, vậy thì tặng ta thêm chút lễ vật là được! Bên phía Vân Chấn Tung người cứ coi như cái rắm thôi."

Mặc Vĩ: "..."

Vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc nhìn nàng: "Sao ngươi có thể nói phụ thân người như vậy được?"

"Ta nói sai sao? Ông ta không phải cái rắm sao? Ông ta còn không bằng cái rắm nữa."

Vân Quán Ninh không thèm nể nang gì bĩu môi.

Thái độ này khiến Mặc Vĩ càng ngạc nhiên hơn.

Lẽ nào hắn ta tách biệt thế gian lâu quá nên không biết tình hình bên ngoài sao? Cha con Vân Quán Ninh và Vân Chấn Tung đã trở mặt thành thù rồi?

Thấy vẻ mặt hắn ta ngạc nhiên như vậy, Vân Quán Ninh bèn đặt chén trà xuống, nói: "Chu Vương còn có chuyện gì không?"

"Hết, hết rồi."

Mặc Vĩ không có cách nào nói ra tâm sự của mình, chị đành đứng dậy: "Vậy bổn vương về trước nhé"

Không đợi Vân Quán Ninh trả lời, hắn ta đã vội vàng rời đi, Trần Bá đã lớn tuổi phải đuổi theo phía sau hắn: "Vương gia, ngài đợi lão nô với! Ngài đi chậm thôi!"

Hắn ta vừa rời đi, Mặc Diệp đã bước vào.

"Huynh ấy nói gì vậy?"

Ánh mắt Mặc Diệp dán chặt lên người Vân Quán Ninh.

"Không có gì."

Vân Quán Ninh đáp.

"Không có gì? Ninh Nhi, có phải nàng không muốn nói cho bổn vương biết không? Giữa hai người có bí mật gì thật sao? Ngay cả bổn vương cũng không thể biết được!"

Mặc Diệp siết chặt hai bàn tay.

Hắn không thể không nể phục khả năng giao tiếp của nữ nhân này.

Mặc Tông Nhiên cao quý như vậy, ở chung với nàng lại trở thành quan hệ cha con thân thiết.

Đức phi bình thường thấy ai cũng chướng mắt, như thế mà lại yêu thương nàng như nữ nhi ruột. Ngay cả Mặc Du Du và Mặc Vĩ không màng chuyện đời cũng có quan hệ rất tốt với nàng.

Còn có phu thê hai người Mặc Hàn Vũ, người lớn tuổi như Dương thái y, thậm chí là bọn đầu đường xó chợ Độc Nhãn Long... cũng trở thành "huynh đệ" tốt với nàng.

Những nàng lại không thèm đếm xỉa đến người làm phu quân như hắn!

Trong lòng hắn làm sao bình tĩnh được!

Thấy Mặc Diệp hiểu lầm, Vân Quán Ninh cũng không thèm giải thích.

Vốn cũng không có gì!

Nàng ngáp một cái rồi đứng dậy, sau đó lại vươn vai nói: "Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải vào cung đó."

"Ninh Nhi, nàng nói chắc chắn cho bổn vương, khi nào chúng ta sinh lão nhị?"

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Nói sau đi."

Vân Quản Ninh chắp hai tay sau lưng rời đi.

Thái độ dửng dưng của nàng khiến Mặc Diệp lại càng khó chịu hơn.

Hắn biết trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc với hắn, nhưng không ngờ hắn càng đến gần nàng lần nữa, trái lại có cảm giác bị nàng đẩy ra càng xa...

Đến khi nào hắn mới có thể nắm bắt được nữ nhân này!

Mặc Diệp nặng nề thở dài một hơi.

Vốn định mặt dày đến ở lì trong Thanh Ảnh Viện, ôm nàng ngủ cả đêm không làm gì cũng được.

Nào ngờ hắn vừa ra khỏi cửa đã có người khác đến.

Hai người đều đầy tâm sự, bước đi rất vội, thấy suýt chút đã đụng trúng hắn, Mặc Diệp lập tức dừng lại nói: "Khốn kiếp! Đi đường không."

Hắn còn chưa nói xong đã cau mày: "Huynh lại đến đây làm gì?"