Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 64: Nỗi lòng không thể nói ra



Chương 64: Nỗi lòng không thể nói ra

Trong điện Thái Hòa, giờ Hợi đã gần đến, rượu đã quá ba phiên

Bầu không khí trong điện càng ngày càng náo nhiệt. Mặc Tông Nhiên ngày thường ngồi tít trên cao, nên khi tiệc cung đình vừa bắt đầu, những vị triều thần này cũng là bó tay bó chân, không can đảm nổi.

Nhưng dưới sự ảnh hưởng của cồn, không ít người đều đã thoải mái cởi mở hơn, để lộ ra bộ mặt vốn có.

Thậm chí, còn có người trực tiếp bưng chén rượu lên kính Mặc Tông Nhiên và Đức Phi.

Triệu hoàng hậu ngoảnh mặt làm thinh.

Cũng phải, hoàng hậu như bà ta chính là một kẻ dư thừa, một kẻ thêm cho đủ số!

Cho nên, bà ta lấy cớ thân thể không khỏe để rời đi.

Tối nay Tần Tự Tuyết đã phạm lỗi, sợ ngày mai sẽ bị Triệu hoàng hậu trách phạt. Cho nên lúc bà ta rời đi, Tần Tự Tuyết cũng khôn khéo đi theo, đỡ bà ta trở về Khôn Ninh Cung.

Vừa vào cửa, Triệu hoàng hậu thật sự là nhịn không nỗi nữa, mượn thời cơ phát tác một phen.

Nhìn thấy cái gì là đập bể cái đó, bừa bộn đầy đất.

Tần Tự Tuyết bị dọa cho thở mạnh cũng không dám.

Advertisement

“Cái đám không có tiền đồ các người!”

Triệu hoàng hậu tức giận chỉ Tần Tự Tuyết: “Từng người từng người đều không khiến cho bổn cung bớt lo!”

Bà ta không được sủng ái cũng thôi đi, Mặc Hồi Diên và Mặc Hồi Phong cũng không được Mặc Tông Nhiên xem trọng.

Thậm chí, hai con dâu của bà ta thì người này càng đáng thất vọng hơn người kia.

Tính tình của Nam Cung Nguyệt điềm tĩnh, không tranh không đoạt, cho nên không thèm đi tranh sủng.

Ngược lại là Tần Tự Tuyết thì có lòng muốn tranh, nhưng tranh không lại!

“Chu Oanh Oanh là một người có năng lực ăn nói, ngày thường ngay cả bổn cung cũng không để vào mắt! Phía bên này cũng thôi đi, hiện giờ ngay cả đồ tiện nhân Vân Quán Ninh kia, các ngươi cũng tranh không lại sao?”

Thân mẫu của Mặc Hàn Vũ là Liễu quý phi trước đây.

Sau khi Liễu quý phi chết bệnh, Mặc Tông Nhiên chuyên sủng Đức Phi.

Thêm lão tử của Chu Oanh Oanh là võ tướng trong triều, chiến công hiển hách.

Cho nên phu thê hai người này, cho dù là ở trong cung không có sự che chở của Liễu quý phi, thì ở Kinh thành cũng là không sợ bất kỳ ai.

Trái lại là Vân Quán Ninh...

Phụ thân không thương, kế mẫu không thích.

Ngay cả bà bà là Đức Phi, cũng hận nàng thấu xương.

Càng không phải nhắc đến Mặc Diệp. Mặc dù tối nay đã che chở nàng... Nhưng mà Triệu hoàng hậu là người từng trải, sao có thể không nhìn thấy giữa hai người, căn bản là không hòa thuận vui vẻ giống như phu thê bình thường được?

Chắc chắn cũng chỉ là ra vẻ làm một đôi phu thê ân ái mà thôi!

Vậy thì, Vân Quán Ninh chỉ lẻ loi một mình!

Ngay cả Vân Quán Ninh cũng không đối phó nỗi, bà ta còn cần các nàng làm gì?!

“Phụ thân người tốt xấu gì cũng là thừa tướng. Bổn cung cũng chống lưng cho các ngươi. Sao cuối cùng vẫn là bại tướng dưới tay Vân Quán Ninh?!”

Triệu hoàng hậu liên tục chất vấn mấy câu.

Nhìn Tần Tự Tuyết kinh hồn bạt vía quỳ trên đất, không chống đối lại bà ta nửa câu.

Lúc này lửa giận trong lòng Triệu hoàng hậu mới vơi đi vài phần.

“Tự Tuyết à, không phải là bổn cung trách mắng con.”

Bà ta thầm thở dài một hơi, ra hiệu Trương ma ma đỡ Tần Tự Tuyết dậy: “Bổn cung là đang sốt ruột thay cho con! Trước kia lão thất không có lòng tranh giành.”

“Lão nhị không có dã tâm, lại không có bản lĩnh mà còn sợ thê tử.” “Lão tứ là con ma ốm. Lão lục sớm đã mất rồi.”

Bà ta lần nữa than thở: “Tuy rằng lão đại cũng là do bổn cung sinh ra, nhưng tính cách ôn hòa, không tranh không đoạt. Cuối cùng thì ngôi vị hoàng đế chỉ có thể là của Phong Nhi.”

“Nhưng hiện tại người nhìn xem! Lão thất nhận được sự ưu ái của hoàng thượng, thì ngay cả tức phụ của lão thất cũng lợi hại lên”

Triệu hoàng hậu lắc đầu: “Trong lòng bổn cung, sốt ruột lắm!”

Bà ta nói chậm lại, Tần Tự Tuyết nhất thời cũng đồng cảm được.

“Nhị tức hiểu rõ sự lo lắng của mẫu hậu.”

Nàng ta khôn khéo tiến về trước, nhẹ nhàng bóp vai cho Triệu hoàng hậu: “Nhưng mà xin mẫu hậu yên tâm, con dâu và vương gia, đã có tính toán rồi.”

“Vậy thì tốt!”

Triệu hoàng hậu khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Mặc dù bổn cung là hoàng hậu.”

“Nhưng mà, hoàng thượng chuyên sủng Đức Phi! Nói không chừng một ngày nào đó, Đức Phi thổi gió bên tai hoàng thượng. Mấy người chúng ta sợ là vì sao chết cũng không biết!”

Tần Tự Tuyết khẽ nhíu mày.

Chỉ nghe Triệu hoàng hậu lại nói: “Bổn cũng biết, người là một đứa con ngoan.”

“Chắc ngươi cũng biết, bổn cung hiện giờ chỉ là hoàng hậu trên danh nghĩa. Những điều này, nếu như không nhắc ra để sớm vạch kế hoạch cho các ngươi, bổn cung sợ là...”

Bà ta muốn nói lại thôi.

Nhưng mà lại phía sau không cần nói ra, Tần Tự Tuyết cũng hiểu rõ.

Nàng ta cũng đồng cảm với nỗi lo và sự sốt ruột của Triệu hoàng hậu.

Có điều là, Tần Tự Tuyết cũng có điều khó xử của mình.

Nàng ta đưa tay lên, khẽ lau nước mắt: “Mẫu hậu, có một việc con đã đè nén trong lòng rất lâu rồi! Vẫn là muốn xin ý kiến của mẫu hậu.”

“Con nói.”

“Vương gia..”

Tần Tự Tuyết khẽ cắn môi: “Vương gia có ý với Vân nhị tiểu thư của phủ Ưng Quốc Công. Con nghĩ là, Vân Quán Ninh đã gả cho Minh Vương, chúng ta cũng nên phân rõ ranh giới với phủ Ưng Quốc Công mới đúng.”

“Vì vậy, không muốn để vương gia lấy Vân nhị tiểu thư vào cửa.”

“Nào ngờ, nào ngờ vương gia không đồng ý. Không những động thú với con, thậm chí còn cấm túc con lâu như vậy.”

Càng nói càng tủi thân, Tần Tự Tuyết đau lòng khóc nức nở.

Nàng ta quỳ gối xuống trước mặt Triệu hoàng hậu: “Mẫu hậu, bất kể là cho tiểu thư nhà nào vào cửa cũng được, nhưng mà Vân nhị tiểu thư thì tuyệt đối không thể! Con biết việc này vô cùng quan trọng, cũng không dám tùy tiện thổ lộ ra.”

“Tối nay, chỉ có thể cầu mẫu hậu cho ý kiến!”.

Vân Đinh Lan còn chưa vào cửa, đã châm ngòi cho nàng ta và Mặc Hồi Phong trở mặt nhau.

Thậm chí, nàng ta còn bị Mặc Hồi Phong cấm túc, động thủ!

Vậy nếu như vào cửa rồi...

Dựa vào sự sủng ái của Mặc Hồi Phong đối với Vân Đinh Lan, sợ là tình cảnh. trong tương lai của nàng ta cũng sẽ giống như Triệu hoàng hậu.

Có tiếng mà không có miếng.

Mà Vân Đinh Lan, chính là Đức Phi thứ hai!

Chuyện như vậy, Tần Tự Tuyết tuyệt đối không cho phép!

“Ồ? Lại có chuyện như vậy à?!”.

Triệu hoàng hậu rõ ràng là rất ngạc nhiên. Ánh mắt bà ta hơi rung động: “Không phải là Phong Nhi nói với bổn cung rằng, thân thể người không khỏe, nên mới để người ở trong Vương phủ điều dưỡng thân thể sao?”

Tần Tự Tuyết không nói nên lời, chỉ liên tục khóc.

Thấy vậy, Triệu hoàng hậu tức đến cắn răng.

“Trương ma ma, đi mang cái đồ nghiệp chướng đó tới đây cho bổn cung!”

Bà ta tức giận nhìn Trương ma ma.

“Mẫu hậu, đừng mà mẫu hậu.”

Tân Tự Tuyết vội vàng ngăn cản: “Nếu như vương gia biết là con cáo trạng với người. Chỉ sợ là, chỉ sợ con lại bị vương gia chán ghét mà vứt bỏ!”

Triệu hoàng hậu chỉ đành thở dài bất đắc dĩ.

Bà ta đích thân đỡ Tần Tự Tuyết dậy: “Thật đáng thương! Con yên tâm, bổn cùng nhất định sẽ làm chủ chuyện này cho con.”

“Vị nhị tiểu thư của phủ Ưng Quốc Công kia, bổn cũng thấy thật sự là giống một con hồ ly tinh!”.

“Chỉ cần bổn cung còn sống một ngày, tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta bước vào cửa phủ Nhị Hoàng tử! Con có thể yên tâm!”

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Triệu hoàng hậu lại có tính toán khác.

Tần Tự Tuyết có tính toán của nàng ta, Triệu hoàng hậu cũng có suy nghĩ của bà ta.

Mẹ chồng nàng dâu, mỗi người tự lập kế hoạch âm hiểm.

Triệu hoàng hậu nghĩ thầm, mặc dù Vân Chấn Tung là Ưng Quốc Công, nhưng trong tay không hề có thực quyền.

Có điều, nhạc phụ Cố Bá Trọng của ông ta... từng là tiền thái phó, trong triều có không ít trọng thần đều là môn sinh của ông ấy. Tuy rằng Cố Bá Trọng đã từ quan, nhưng vẫn là nhân vật có ảnh hưởng lớn trong triều.

Nếu như có thể mượn sức Vân Chấn Tung, để ông ta thuyết phục Cố Bá Trọng đứng về phe của Mặc Hồi Phong...

Phần thắng của Phong Nhi sẽ lớn hơn!

Cho nên, ngoài miệng thì bà ta nói sẽ không để cho Vân Đinh Lan vào cửa.

Trong lòng, lại là có suy tính khác.

Dường như Triệu hoàng hậu đã quên, Cố Bá Trọng chính là ngoại tổ phụ của Vân Quán Ninh!

Mà lúc này, Tần Tự Tuyết vừa mới đi ra từ Khôn Ninh Cung, còn chưa đến điện Thái Hòa đã nghe thấy có từng đợt tiếng ám muội truyền ra từ trong Thiện Điện...