Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 173: “Ngươi có ý gì?”



Vân Quán Ninh theo bản năng đưa mắt nhìn Mặc Diệp.



Hắn không nhìn nàng, ánh mắt có chút u ám khẽ quét về phía Mặc Hàn Vũ: “Nhị ca có việc?”



Rất ngắn gọn.



Không hề dư chữ nào.



Mặc Hàn Vũ đã quen với tính khí khó chịu này của người kia lâu rồi, cũng quen nhìn vẻ mặt khó ở này rồi, cho nên cũng không hề tức giận, chỉ đến gần cười nói: “Trong lúc rảnh rỗi, bản vương muốn tìm đệ uống rượu.”

Advertisement



Uống rượu?



Vân Quán Ninh đảo mắt một vòng, trong lòng nảy ra một kế sách.



Mặc Diệp vốn là định từ chối.



Nhưng Vân Quán Ninh lại nhanh nhảu gật đầu: “Uống rượu thì được thôi! Như thế này đi, trời cũng không hẳn là muộn lắm, hai người cứ vào ngồi chờ chút đã.”



“Ta đi chuẩn bị cho hai người chút đồ nhắm cùng rượu mang tới."



Mặc Diệp nhìn Vân Quán Ninh bằng ánh mắt ngờ vực.



Nàng biết nhu mì như thế sao?



Vân Quán Ninh cười hì hì, sau đó vào trong bếp trước.



Mặc Diệp thấy thế cũng không tiện nói nhiều, không còn cách nào khác đành mời Mặc Hàn Vũ vào đại sảnh trong phủ ngồi nói chuyện.



Rất nhanh sau đó, Mặc Diệp cũng vào trong bếp.



“Ngươi có ý gì?”



Nhìn thấy Vân Quán Ninh thật sự là chuẩn bị rượu và thức ăn, hắn chau mày, giọng điệu có chút không vui nói: “Cũng không phải ngươi không biết, bản vương có rượu vào sẽ lập tức bị say.”



Nàng thật không phải là cố ý muốn nhìn thấy hắn mất mặt đó chứ?



“Sợ cái gì? Có câu phu thê đồng lòng mà.”



Vân Quán Ninh xoay người lại.



Bên trong nồi là đậu phộng rang, vừa nãy nàng đã dặn bà Trương nhóm lửa, sau đó quay sang vỗ vai Mặc Diệp: “Ngươi uống rượu sẽ say ngay lập tức, nhưng không phải còn có ta sao?”



“Ngươi?”



Mặc Diệp bày ra một vẻ rõ ràng là không tin tưởng người này, nói: “Ngươi sẽ uống rượu giúp bản vương?”



“Đúng vậy, chẳng lẽ Vương gia không thấy được, hôm nay Hàn Vương tới đây rõ ràng là chồn hôi tới chúc tết gà hay sao?”



Vân Quán Ninh trừng mắt nhìn.



Mặc Diệp nhìn nàng bằng ánh mắt nặng trĩu: “Có ý gì?”



“Ngươi biết ý của ta mà, ngươi cũng đâu phải là kẻ ngốc.”



Vân Quán Ninh liếc hắn một cái: “Thực ra Minh Vương phủ chúng ta cũng giống với Chu Vương phủ, cửa sân đều vắng vẻ, mấy người ca ca này của ngươi có bao giờ tìm tới Minh Vương phủ chúng ta đâu.”



“Hôm nay Hàn Vương lại tha thiết muốn gặp ngươi, nhất định là có chuyện rồi.”



Nhìn thấy Mặc Diệp tỏ vẻ trầm ngâm, nàng biết hắn đã sớm đoán ra được rồi.



“Tính tình của Hàn Vương mưu mẹo, nếu như không chuốc say hắn ta… Vậy ngươi nói thử xem nên làm gì?”



Vân Quán Ninh cầm cái xẻng luân phiên rang đậu phộng chín đều, nói: “Dù sao thì ngươi cứ tin ta là được, lẽ nào ta còn có thể hại ngươi hay sao?”



“Ngươi tới tiếp Hàn Vương đi, tránh để hắn ta nghi ngờ.”



Mặc Diệp bán tín bán nghi, nhưng cũng đi ra ngoài.



Chỉ chốc lát sau, Vân Quán Ninh đã tự mình mang thức ăn cùng rượu ra tới.



Một dĩa đồ khìa, một dĩa đậu phộng, còn có thêm một dĩa điểm tâm, một dĩa trái cây.