Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 70: "Ma" âm



Sắcmặt của Nguyệt Vô Thương nhất thời trở nên có chút khó coi, Dạ Nguyệt Sắc nhấtthời chỉ cảm thấy bụng có một trận co rút đau đớn, một dòng nhiệt lưu thuậnchảy xuống, con mắt thấy ngón tay Nguyệt Vô Thương một luồng đỏ tươi, Dạ NguyệtSắc tâm muốn chết đều đã có, tối hôm qua đã cảm thấy bụng có một trận lại mộttrận đau đớn, thì phải biết chứ!

Đôimắt như sóng nước mênh mông, rất thẹn thùng nhìn NguyệtVô Thương, ngượng ngùng nói: "Nguyệt Nguyệt. . . . . . Cái đó. . . . .."

NguyệtVô Thương bất đắc dĩ, hơi vững vàng hô hấp, ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc muốn tới đitới trong phòng, thùng tắm to như vậy đã chuẩn bị rất tốt ấm áp, động tác ônnhu đặt Dạ Nguyệt Sắc ở trong thùng tắm, ôn nhu bất đắc dĩ nói một câu:"Dọn dẹp một chút. . . . . ."

Biếtnàng ngượng ngùng, Nguyệt Vô Thương chậm rãi đi ra khỏi phòng. Dạ Nguyệt Sắcnhanh chóng tắm một cái, leo ra thùng tắm, nhìn bên cạnh tủ treo quần áo trênkệ bày xong đầy đủ roan bộ dùng làm gì đó, trên mặt Dạ Nguyệt Sắc cong lên ýcười, Vương Phủ không có nữ quyến, những vật này là hắn chuẩn bị? Nhưng bụnglại truyền tới một trận co rút đau đớn, khiến Dạ Nguyệt Sắc vội vàng chạy tớithu thập xong tất cả, ôm bụng ra khỏi phòng.

NguyệtVô Thương đã mặc xong áo, ngồi đưa lưng về phía nàng, nơi bụng một trận lại mộttrận đau đén xé rách, khiến Dạ Nguyệt Sắc ấm ức dịch bước đến trước giường, nằmlỳ ở trên giường.

NguyệtVô Thương nghe tiếng bước chân, nhưng lại không thấy Dạ Nguyệt Sắc nói chuyện,thu hồi tinh thần có chút mờ ảo, nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, mặttrắng bệch, cái trán tựa hồ có mồ hôi hột tuôn ra. Nguyệt Vô Thương bước nhanhđến, sờ sờ đầu Dạ Nguyệt Sắc, có chút lo lắng hỏi: "Sắc Sắc, thếnào?"

DạNguyệt Sắc cắn môi dưới, nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, trước kia mặc dù khôngthích, cũng sẽ không đau giống như vậy, yếu ớt nói: "Nguyệt Nguyệt, đaubụng. . . . . ."

Mớivừa không phải là còn tốt hay sao? Vì sao đau bụng, Nguyệt Vô Thương không cócưới qua lão bà đương nhiên không biết, là bởi vì kinh nguyệt dẫn tới đau đớn.

Ngườiluôn luôn trầm ổn, lúc này có chút vô cùng lo lắng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắcnói: "Sắc Sắc, đừng sợ, ta đi gọi Bắc Đường. . . . . ."

DạNguyệt Sắc vô lực mắt trợn trắng, loại chuyện như vậy cũng muốn tìm Bắc Đường?Nàng còn không phải không muốn sống? Vậy mà Nguyệt Vô Thương đã đẩy cửa đi rangoài, Dạ Nguyệt Sắc chỉ đành vô lực nằm lỳ ở trên giường, cắn môi, chịu nhịnbụng xé đau từng cơn từng cơn một, cho đến Nguyệt Vô Thương đã mang theo BắcĐường tiến vào.

Nhưcũ là một sợi chỉ đỏ lượn quanh ở cổ tay Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương ngồiở mép giường, đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi BắcĐường: "Thế nào?"

BắcĐường cúi đầu, chậm rãi thu hồi tơ hồng, chậm rãi nói: "Đây là bởi vì bịlạnh, cộng thêm hai ngày này có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi không tốt. Khác ĐoànTụ Cổ cũng là có chút tổn thương thân thể, chỉ cần giữ bụng ấm áp, chỉ cần kêđơn thuốc điều trị sẽ có chuyển biến tốt. . . . . ."

Bịlạnh? Một mình đơn độc, cảnh tượng tiếng đàn làm bạn không thể xóa nhòa lạihiện ra trong đầu Nguyệt Vô Thương, nàng ở trong viện đứng cả đêm, chỉ vì tiếngđàn của một người. . . . . . Khóe miệng Nguyệt Vô Thương gợi lên một nụ cườicực diêm dúa lẳng lơ, rất tốt!

Chedấu ý nghĩ trong lòng, hướng về phía Bắc Đường nói: "Đem thuốc đưa tớiđây. . . . . ."

BắcĐường đáp một tiếng, đóng kín cửa đi ra ngoài.

Thuốc?! Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, đột nhiên liền nghĩ đến Bắc Đường hôm đó mở HoàngLiên, lúc này trong miệng cũng còn cảm thấy rất đắng, yếu ớt kêu la một tiếng:"Không cần uống thuốc. . . . . ."

NguyệtVô Thương đưa tay bao trùm bụng của Dạ Nguyệt Sắc, đem nội lực chậm rãi rót vàotrong cơ thể Dạ Nguyệt Sắc, một dòng nước ấm trải qua, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảmthấy cảm giác đau đớn nơi bụng biến mất không ít, đầu ngón tay của Nguyệt VôThương nhẹ nhàng ở rốn của Dạ Nguyệt Sắc trở xuống hai ngón tay đè lại, mangtheo sức nóng xoa bóp, khiến Dạ Nguyệt Sắc nhất thời cảm giác tốt hơn nhiều.

"SắcSắc, có thấy khá hơn chút nào không?" Nguyệt Vô Thương cau mày, cho dù tứcgiận nàng phong phanh đứng cả đêm, tức giận tiếng đàn của người nào đó khiếncho nàng cả đêm không ngủ, nhưng mà hắn lại không thể hạ được quyết tâm khôngquan tâm đến nàng, bỏ mặc nàng. Chỉ có thể vừa đè bụng của Dạ Nguyệt Sắc, vừa nhẹgiọng mà hỏi.

"NguyệtNguyệt, không uống thuốc. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thoải mái tựa vào tronglòng Nguyệt Vô Thương, khóe miệng nâng lên một nụ cười giảo hoạt, xem ra kếthôn cũng có chỗ tốt của kết hôn, không phải hắn tốt hơn nhiều so với Đỗ Quyên,cũng không phải là cưng chiều nàng như vậy sao.

NguyệtVô Thương lơ đễnh cười cười, tại sao có thể không uống thuốc? Hắn tự nhiên cóphương pháp để cho nàng ngoan ngoãn uống thuốc, động tác trên tay càng phát raôn nhu, hôm nay để cho nàng hảo hảo nghỉ ngơi cũng tốt, dù sao bọn họ có mộtđời. Cả đời để cho hắn đem nàng ôm vào trong lòng tất cả những người không liênquan biến mất, cả đời khiến cho trong lòng nàng chỉ có một mình hắn.

Khônglâu sau, đau đớn nơi bụng của Dạ Nguyệt Sắc đã giảm bớt, dựa vào bên trong cáiôm ấm áp của Nguyệt Vô Thương ấm áp, an toàn ngủ thiếp đi.

Tronggiấc mộng, không có đau đớn quấn lấy, chỉ có hình ảnh một màn lại một màn khiếncho người ta mặt hồng tim đập, còn có chính là chóp mũi một luồng mùi thuốc nhưrất đắng.

DạNguyệt Sắc miễn cưỡng mở mắt, nhìn Nguyệt Vô Thương đang cầm một chén thuốc bốchơi nóng, hướng về phía nàng đi tới. Dạ Nguyệt Sắc không tự chủ đem thân thể corụt lại vào trong chăn, vẻ mặt phòng bị nhìn Nguyệt Vô Thương.

"SắcSắc, uống thuốc . . . . . ." Nguyệt Vô Thương ngồi vào bên giường, thổithổi chén thuốc, múc một muỗng thuốc, đưa tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, DạNguyệt Sắc quay mặt, yếu ớt nói: "Không uống. . . . . ."

"Khônguống cũng được, vậy sau khi nàng khỏe lại, một tháng đừng nghĩ ra gian phòngnày. . . . . ." Nguyệt Vô Thương nheo lại đôi mắt hoa đào từ trên xuốngdưới quét Dạ Nguyệt Sắc một cái, còn có trên miệng có một nụ cười tà ác, hứngthú trong mắt đương nhiên không cần phải nói cũng biết.

Cả ngườiDạ Nguyệt Sắc run lên, hình ảnh xuất hiện trong mộng mới vừa rồi lại xuất hiệnlần nữa ở trong đầu, tên cầm thú này, sắc mặt đỏ lên, mắng to một tiếng:"Sắc lang. . . . . ."

NguyệtVô Thương chỉ cười cười lơ đễnh, hoa đào tràn ngập trong mắt, cứ như vậy miễncưỡng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong ánh mắt thần sắc đầy lưu manh, khiến Dạ NguyệtSắc xác nhận suy nghĩ trong lòng mình, thầm mắng một tiếng khốn kiếp, một bộdáng xả thân vì nghĩa nhận lấy chén thuốc trong tay Nguyệt Vô Thương, nắm lỗmũi uống một hơi cạn sạch

Mớiđưa chén từ ngoài miệng lấy ra, một viên đường liền xuất hiện ở khóe miệng DạNguyệt Sắc, vô cùng hung hăng không hề kiềm chế cắn viên đường mà Nguyệt VôThương đưa tới, vẫn không quên nhe răng trợn mắt cắnlên ngón tay của người kia hai cái làm.

"Ưm.. . . . ." Vừa nghe thanh âm mất hồn, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng buông ngóntay Nguyệt Vô Thương ra, ngước mắt giận dữ mà nhìn nam nhân trước mắt kêu nhưvậy khiến cho người khác mơ màng, chỉ thấy người nọ lấy ngón tay mà nàng mới vừarồi còn cắn qua bỏ vào trong miệng, liếm liếm đầy sắc tình, mặt Dạ Nguyệt SắcSắc đỏ lên, lại mắng to một tiếng: "Sắc lang. . . . . .

"Sắclang ở đâu hả ?" Nguyệt Vô Thương lơ đễnh cầm lấy cái chén trong tay DạNguyệt Sắc, hai mắt hoa đào nhướng lên, đường cong của đôi môi rất đẹp mỉm cườinói một câu, thanh âm tiêu hồn thực cốt miễn cưỡng nói: "Nói ta mới vừanói một tháng không để cho nàng ra khỏi căn phòng này?"

DạNguyệt Sắc bực tức nhìn Nguyệt Vô Thương, tên yêu nghiệt này!

"SắcSắc, suy nghĩ đi đâu vậy?" Nguyệt Vô Thương đặt chén đến trên bàn, tiếntới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, mềm mại đến tận xương nói: "Chẳng lẽ là nghĩđến chuyện tối ngày hôm qua?"

Mặtcủa Dạ Nguyệt Sắc hồng đến có thể rỉ máu, nhưng mà hơi thở ấm áp của người nọvẫn như cũ còn phun trên mặt, thanh âm dụ dỗ vạn phần tiếp tục vang lên:"Nếu Sắc Sắc nghĩ như vậy, vậy thì phải uống thuốc thất ngoan, tranh thủcàng sớm khỏe thì sẽ tiếp tục.”

DạNguyệt Sắc chỉ muốn vỗ ngực liên tục, kết hôn tốt ở chỗ nào chứ, giống như rơivào ổ sói, rõ ràng chính là vào ổ sói.

Thờigian, ngày thứ ba là về nhà mẹ đẻ, thế nhưng triền miên mưa mùa đông, giọt giọttí tách không ngừng, nghe giọt mưa trên nóc phòng, vỗ mái ngói bằng ngọc lưuly, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe, Dạ Nguyệt Sắc đã cảm thấy, cuộc sốngnhư thế thích hợp nhất là ngủ ở trong chăn rồi, huống chi còn có một người ấmáp giống như lò sưởi, càng không muốn rời giường.

NguyệtVô Thương bất đắc dĩ nhìn Dạ Nguyệt Sắc hệt như bạch tuộc giắt trên người củahắn, dịu dàng lấy tay Dạ Nguyệt Sắc ra, chính mình đứng dậy cầm quần áo mặcxong, lúc trở lại nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc vẫn như cũ quây lấy chăn ngủ say sưa,ngước mắt nhìn sắc trời một chút, thời điểm đã không còn sớm.

Tiếnlên đem Dạ Nguyệt Sắc đắp đang ở trong chăn ôm lấy, đi ra bên ngoài.

Chođến khi lên xe ngựa, trên xe ngựa châm lên lò sưởi, Nguyệt Vô Thương đem chăncủa Dạ Nguyệt Sắc vén lên, cầm lấy y phục đã sớm chuẩn bị ở xe ngựa, tinh tếgiúp nàng mặc . Để nàng ngồi ở trước người mình, cầm lên lược nhỏ sừng trâu,chải từng sợi tóc dài trên đầu, sau đó dùng khăn lông ấm áp xoa xoa mặt của DạNguyệt Sắc.

NguyệtVô Thương quan sát dung nhan Dạ Nguyệt Sắc thanh lệ vô song, khẽ cau mày lại,dung nhan thanh thuần như thế, đâu có chỗ nào giống như nữ tữ mới vừa gả làmthê tử người khác chứ, ngón tay thon dài khơi lên son phấn chuẩn bị ở trên xengựa, ở giữa lông mày nàng điểm một đóa hoa đào cực kỳ xinh đẹp. Hoa đào cheđậy chỉnh sửa chút ít, thêm chút quyến rũ, khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong lênnụ cười một hài lòng.

Xengựa dừng ở trước cửa Tướng phủ, Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt củaDạ Nguyệt Sắc, "Sắc Sắc, đến rồi. . . . . ."

DạNguyệt Sắc kêu ậm ừ mấy tiếng, ở trong lòng Nguyệt Vô Thương co lại, không để ýtới hắn. Ý cười trong mắt Nguyệt Vô Thương tràn ngập, ngoắc ngoắc khóe môi, đôimôi khẽ mở: "Sắc Sắc, trên trời có mưa bạc. . . . . ."

DạNguyệt Sắc lật người, từ trong ngực Nguyệt Vô Thương nhấc đầu, liền nghe bêncạnh truyền đến tiếng cười vui vẻ, Dạ Nguyệt Sắc mở ra ánh mắt mơ hồ, nhìn vẻmặt hoa đào cười cười của Nguyệt Vô Thương, giận dữ biết mình bị gạt. Hừ mộttiếng, nhanh chóng leo ra khỏi xe ngựa, Nguyệt Vô Thương theo sát ở phía sau,lúc khoảng khắc Dạ Nguyệt Sắc ra xe ngựa, chống lên một chiếc dù màu xanh bằnggiấy dầu.

Haingười xuống xe ngựa, quản gia Tướng phủ sớm đứng chờ đợi ở cửa, Dạ Nguyệt Sắcnhìn Tướng phủ một cái, mấy ngày không thấy nàng rất là nhớ! Thật muốn lớntiếng kêu một câu: " Hồ Tam Hán ta, lại trở về rồi. . . . . ."

Khóemắt lơ đãng bay tới một bóng lưng quen thuộc, trong nháy mắt thổi qua, hướngtới cửa sau Tướng phủ đi tới, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên từ dưới dù của NguyệtVô Thương chạy ra ngoài, Nguyệt Vô Thương nhướng mày, Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấybóng người tự nhiên chạy đi không khỏi ánh mắt của hắn, hoa đào trong mắt từ từsinh trưởng tốt.

Nhìnmưa thật đẹp giọt giọt tí tách rơi xuống, gióthổi, liền nghĩ đến nữ nhân kia chịu không nổi lạnh, hơi híp hai mắt hoa đàomột cái, hướng tới phương hướng Dạ Nguyệt Sắc vừa chạy đi, phi thân lao tới.

Đơngiản Nguyệt Vô Thương phản ứng quá mau, Dạ Nguyệt Sắc cũng không có bịmưa xối đến bao nhiêu. Nhưng mà trên mặt Dạ Nguyệt Sắc có chút vội vàng hấptấp, nhìn bốn phía, vậy mà chung quanh cũng đã không có bóng người kia nữa.

Vẻmặt như thế, thần sắc như thế, hành động như thế, Nguyệt Vô Thương cầm cán dùtrong tay nắm thật chặt, hoa đào trong mắt có chút đau đớn, cuối cùng ép xuống,ôn nhu hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Sắc Sắc, bên ngoài rất lạnh, hơnnữa đừng để cho nhạc phụ đại nhân đợi lâu. . . . . ."

"NguyệtNguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc bắt được tay của Nguyệt Vô Thương, caumày hỏi: "Mới vừa rồi có phải nhìn thấy một bóng người hay không. . . . .."

NguyệtVô Thương khẽ nhíu mày, thần sắc trên mặt một chút cũng không có thay đổi, mềmmại nhìn Dạ Nguyệt Sắc một cái, nhẹ nói nói: "Sắc Sắc, nhất định là ngủkhông ngon, nhìn hoa mắt. . . . . . Sớm đi vào thôi, đừng để cho người khác đợilâu!"

DạNguyệt Sắc hồ nghi mọi nơi nhìn lại một lần, vậy mà chung quanh an tĩnh tựa hồmới vừa rồi thấy bóng người là chính mình bị ảo giác. Đi theo Nguyệt Vô Thươngđi về hướng cửa lớn của Tướng phủ.

Đãthấy phụ thân nàng cùng bốn vị mẫu thân đã ở cửa chờ rồi, Dạ Nguyệt Sắc đemnghi ngờ trong lòng để qua một bên, đi theo Nguyệt Vô Thương vào Tướng phủ.

DạThiên vuốt vuốt râu, nhìn khí sắc Sắc Sắc nhà ông tựa hồ cũng tốt hơn, hơn nữaNguyệt Vô Thương đang che dù, một ốngtay áo của bản thân cũng ướt hơn phân nửa, ngược lại bảo bối nhà ông bình an,hài lòng gật đầu một cái.

Mớivừa đến đại đường, Dạ Thiên vuốt râu hướng về phía quản gia đứng ở một bên nói:"Mang cô gia đi đổi thân áo. . . . . ."

Nếugọi là cô gia mà không phải Vương gia, nói rõ là đem Nguyệt Vô Thương xem nhưngười trong nhà. Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua cánh tay trái trên y phục thấmướt, gật đầu một cái, đi theo quản gia đổi quần áo.

"SắcSắc. . . . . ." Dạ Thiên tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt VôThương đối với bảo bối nhà ông không tệ, chỉ là bất quá con gái của mình tựmình biết, tật xấu sao lãng này cũng sửa đổi một chút, thần sắc Dạ Thiên rất lànghiêm túc nói: "Bây giờ tuổi cũng không nhỏ, cũng gả làm vợ người tarồi, về sau phải thành ngoan ngoãn một chút, đừng để tùy hứng làm bậy !"

Mớivừa nghe quản gia nói Dạ Nguyệt Sắc vừa xuống xe ngựa liền bỏ lại Nguyệt VôThương chạy về hướng cửa sau Tướng phủ, mưa lớn như thế, vẫn là Nguyệt VôThương cầm dù đuổi theo, chỉ là chính mình che chở cho con gái của ông trước tiên,con bé này phải dạy dỗ lại

DạNguyệt Sắc bất đắc dĩ trợn trắng mắt, hướng về phía Tứ Nương nhà nàng hét lên:"Tứ Nương, con rất muốn ăn chân giò mẹ làm . . .. . ."

TứNương ôn nhu cười: "Tất cả đều chuẩn bị cho con rồi!"

DạThiên bất đắc dĩ, vẻ mặt tràn đầy cưng chìu nhìn Dạ Nguyệt Sắc. Thay xong quầnáo Nguyệt Vô Thương đi vào, mặc dù mặc lại áo cũ của Dạ Thiên lúc tuổi còn trẻ,vẫn tao nhã không giảm, dáng vẻ xuất chúng.

DạThiên nhìn lại càng hài lòng, ra hiệu cho quản gia để cho Nguyệt Vô Thương mặcquần áo cũ của hắn, chính là muốn xem thử hắn ta có làm ra vẻ Vương gia nhưtrong truyền thuyết hay không, hiện thời nhìn giống như là cha mẹ vợ nhìn conrể, càng xem càng hài lòng.

NguyệtVô Thương ra hiệu quản gia của vương phủ đem quà tặng chuẩn bị đưa vào, đưa choDạ Thiên một bộ quân cờ được chế bằng ngọc lưu ly, sau đó liền tặng hợp ý bốnvị mẫu thân không ít đồ.

NguyệtVô Thương cười ôn nhu: "Sắc Sắc chuẩn bị thật lâu, nhạc phụ nhạc mẫu thíchlà tốt rồi!"

DạNguyệt Sắc trợn trắng mắt, tại sao nàng không có quà tặng? Dạ Thiên cùng bốn vịmẫu thân tự nhiên biết Dạ Nguyệt Sắc là một người có tính tình gì, đều là vuimừng nhìn Nguyệt Vô Thương, tuấn tú lịch sự không nói, ý thức thái độ làm ngườikhông tệ, trước đây đối với chuyện Nguyệt Vô Thương đổi kiệu hoa quyết định sẽbỏ qua chuyện cũ.

"Côgia thích ăn cái gì?" Tứ Nương nhìn Dạ Nguyệt Sắc cười hỏi: "Ta kêuphòng bếp chuẩn bị

DạNguyệt Sắc có chút thẹn thùng nhìn Tứ Nương, nàng làm sao biết hắn thích ăn cáigì, khẽ cau mày, chỉ nói một câu nói: "Cái đó, cái đó, hắn không ăn dấm. .. . . ."

Cùnglúc đó, Nguyệt Vô Thương nhẹ nói một câu: "Sắc Sắc thích ta đều thích. . .. . ."

Cặpmắt ẩn tình, thần sắc ôn nhu cưng chìu thấy được Dạ Nguyệt Sắc cũng có chútngượng ngùng, đừng nói là ở nơi nhà mẹ đẻ của Dạ Nguyệt Sắc, lập tức liền bắtđầu hết sức thích bộ dạng xinh xắn này, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, không làmra vẻ, mấu chốt là tân lang yêu thương Sắc Sắc nhà họ.

Loạiyêu thích này vẫn kéo dài đến bữa cơm, bốn vị mẫu thân nhiệt tình giúp NguyệtVô Thương gắp thức ăn, hỏi han ân cần, thấy được Dạ Nguyệt Sắc cũng ghen tỵ, ởdưới bàn, chân đá Nguyệt Vô Thương một cước, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ, đemmột thủy tinh móng heo cuối cùng gắp đến trong chén Dạ Nguyệt Sắc, Dạ NguyệtSắc mới hài lòng ăn cơm .

"SắcSắc, ngươi phải gắp thức ăn cho A Nguyệt. . . . . ." Tam Nương chỉ tiếcrèn sắt không thành thép có chút nhìn Dạ Nguyệt Sắc, từ lần trước Nguyệt VôThương cứu Dạ Nguyệt Sắc ra khỏi xe ngựa sau đó một thân bệnh không dậy nổi,thân là giang hồ nhi nữ phóng khoáng như Tam Nương, đã coi trọng Nguyệt VôThương từ trong lòng, dù Sắc Sắc nhà nàng lấy thân báo đáp đều không là quáđáng, hôm nay nhìn lại càng tốt hơn.

Đangkhi nói chuyện, mọi người cũng thân mật không ít, nghe Dạ Nguyệt Sắc gọi NguyệtVô Thương là Nguyệt Nguyệt, mọi người dĩ nhiên là gọi A Nguyệt rồi.

DạNguyệt Sắc chỉ cảm thấy trong lòng âm thầm ganh tị không thôi, đây là trở vềnhà mẹ nàng hay là nhà mẹ Nguyệt Nguyệt vậy! Ô ô, dưới sự ủng hộ không thôi củamọi người, bất đắc dĩ tùy tiện từ trên bàn gắp một món ăn, bỏ vào trong chénNguyệt Vô Thương, sau đó nản lòng, nản chí nhìn mọi người, yếu ớt nói: "Taăn no. . . . . ."

Sauđó đang lúc trong ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của mọi người,giống như chạy trốn trở về trong phòng mình.

LúcNguyệt Vô Thương bưng một phần tổ yến đi tới trong phòng Dạ Nguyệt Sắc,chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc cùng quần áo nằm ở trong chăn, mặt ủy khuất nhìn hắn,bất đắc dĩ cười cười, đi tới bên giường đem tổ yến đưa cho nàng.

DạNguyệt Sắc vừa uống, vừa hét lên: "A Nguyệt, A Nguyệt, thật thân thiết,Nguyệt Nguyệt, ta là trở về nhà mẹ của chàng!"

NguyệtVô Thương cưng chìu mà vuốt ve đầu của Dạ Nguyệt Sắc :" Nương tử nhà ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở, này dĩ nhiên là vìnhạc phụ nhạc mẫu yêu ai yêu cả đường đi!"

DạNguyệt Sắc vừa nghe lời nói của Nguyệt Vô Thương, thật cao hứng đemtổ yến uống xong, không thoải mái trong lòng trở thành hư không, ngẩng đầu lêntà ác cười cười: "Nhìn dáng dấp, bọn họ rất ưa thích cái con quạ đen chàngđó!"

NguyệtVô Thương đưa ngón tay thon dài lau đi tổ yến còn sót lại trên khóe miệng DạNguyệt Sắc, thanh âm ôn nhu nói: "Bất kể là quạ đen hay là Phượng Hoàng,nàng thích là được rồi. . . . . ."

"Aithích chàng chứ. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc đem Nguyệt Vô Thương đẩy ra chútít, tên yêu nghiệt này, mặt Dạ Nguyệt Sắc Sắc hồng hồng, mặt giận dỗi nhìnNguyệt Vô Thương.

NguyệtVô Thương lơ đễnh cười cười, đường cong trên môi rất đẹp mỉm cười nói một câu,nhẹ nhàng nói một câu: "Nàng!"

DạNguyệt Sắc trong lòng xấu hổ, ngoài mạnh bên trong yếu đối với Nguyệt Vô Thươngquát: "Ai thích chàng vậy ?"

NguyệtVô Thương đem tuấn nhan tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, khẽ híp hai mắt hoađào, thanh âm tiêu hồn thực cốt mà hỏi: "Vậy nàng thích ai?"

DạNguyệt Sắc nhìn dung nhna yêu nghiệt đột nhiên phóng đại ngay trước mắt, nhữngngày qua thân mật cùng nhau ăn cơm, ngủ chung, nàng vốn là có chút không quen,lúc này còn phải nói rõ ràng thích hắn như vậy, rất thẹn thùng nha!

Vậymà nhìn ánh mắt của Nguyệt Vô Thương bình tĩnh có chút chờ đợi, Dạ Nguyệt Sắckhẽ cắn răng, một đôi mắt như sóng nước mênh mông nhìn Nguyệt Vô Thương, chẳngqua là không đợi nàng nói những gì, bên ngoài vang lên tiếng đàn sâu kín, phávỡ tĩnh lặng lúc này.

Tiếngđàn lẫn vào tiếng mưa rơi giọt giọt tí tách, cực kỳ réo rắt thảm thiết.

Bànđá xanh, dù giấy vẽ, mưa bụi mịt mờ, đi trên cỏ, thoảng ngâm thơ, ngày tốt vắngvẻ. . . . . .

Trongmưa kết sầu oán của người, tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng đàn triền miên, chính làkhúc Tương tư phú. Tiếng đàn không nhanh không chậm, tương tư rất sâu sắc, nhưtừ đông trải qua tới hạ, hạ lưu đến thu.

Ánhmắt mỉm cười của Nguyệt Vô Thương hơi trầm xuống, không đợi Dạ Nguyệt Sắc cónhiều phản ứng, đưa tay phất huyệt ngủ của Dạ Nguyệt Sắc .

Nhưngtiếng đàn cũng không có vì vậy mà dừng lại, so với tiếng mưa rơi lúc này cóchút gấp rút hơn, nó chậm chạp triền miên giai điệu càng rõ ràng, tiếng mưađánh ngói lưu ly biến thành một loại nhạc đệm vội vàng.

Lúcnày trong phòng, quanh thân Nguyệt Vô Thương tản mát ra một cỗ khí thế rực rỡ,nụ cười nhu tình mật ý mới vừa rồi hoàn toàn biến mất không thấy, hoa đào trongmắt cuồn cuồn tối tăm trầm xuống, cuối cùng biến thành mê hoặc hấp dẫn, khóemiệng từ từ nâng lên, nâng lên một nụ cười điên đảo chúng sinh.

Nếuquá khứ hắn không tranh được, hôm nay dựa vào thanh âm này muốn ngăn cản sóngtình? Nguyệt Vô Thương khinh thường cười cười, đưa ra ngón tay thon dài lướtqua khuôn mặt đang ngủ của Dạ Nguyệt Sắc, lúc này mang theo nhớ nhung, mangtheo cưng chìu, mang theo ôn nhu ở trên mặt Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng di chuyển,dừng lại ở hoa đào trên trán của nàng như càng xinh đẹp nở rộ, cưng chìu cườimột tiếng, bất kể trêu chọc bao nhiêu người, tới một người giết một người, tớihai người giết cả hai!

Chẳngqua là trong lòng người nào đó biết trong viện kia cả đêm, tiếng đàn làm bạn,giấu ở trên nhánh cây chính hắn muốn ngăn cản cỡ nào, nhưng cuối cùng vãn khôngcó động tác gì, chỉ có thể ở trong gió rét cả đêm cùng nàng, nghe tiếng đàn cảđêm khiến cho hắn tâm loạn.

Mànay tiếng đàn bên tai không dứt, tiếng đàn triền miên giống như chiếc lưới to,quấn quít ở trong không khí, bên trong có ngàn ngàn con cá dính lại.

Hômnay ở ngoài cửa Tướng phủ thấy bóng người kia, một thân trắng thuần, Nguyệt VôThương đã biết đó chính là Phong Hồi Tuyết. Đã khiến Dạ Nguyệt Sắc không để ýthân thể, chạy vào trong mưa, lúc này tiếng đàn đáng chết lại tới nhiễu loạnlòng nàng.

Cảngười Nguyệt Vô Thương một cỗ khí tức yêu dã tự nhiên mà sinh ra, người khảyđàn đang ở cách đó không xa, ống tay áo Nguyệt Vô Thương vung lên, cửa phòngchợt mở ra, một luồng khí mãnh liệt từ trong phòng bay ra ngoài, sau đó giốngnhư nghe thanh âm dây đàn chợt đứt đoạn. Tiếng đàn biến mất không thấy, NguyệtVô Thương hơi cong môi một cái, như vậy tiếng đàn như ma âm cuối cùng antĩnh, bỏ áokhoác nằm lên giường, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực từ từ khép lại đôi mắt