Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 71: Lão nam nhân!



DạNguyệt Sắc nhũn như con chi chi nằm lỳ ở trên giường, kể từ sau khi nàng trởvề, Nguyệt Vô Thương quả thật là nói là làm, để cho nàng ở trong VươngPhủ . Ở trong lầu các nửa tháng, trong lòng thầm mắng người kia đúng làyêu nghiệt, chẳng qua là nàng còn chưa có gả cho hắn a , ô ô.

NguyệtVô Thương lúc trở lại, liền nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc ấm ức nằm lỳ ở trêngiường, chậm rãi đi tới, mấy ngày gần đây nàng bộ dáng kia cũng là thấy nhưngkhông thể trách rồi, yêu nghiệt cười một tiếng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc ônnhu mà nói: "Vốn là muốn mang nàng đi rangoài đi dạo một chút, bất quá nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nương tử như thếnày , ta thấy hay là. . . . . ."

Haichữ còn chưa bật thốt lên, Dạ Nguyệt Sắc"Cọ" một cái từ trêngiường nhảy dựng lên, tới ở Nguyệt Vô Thương tay, vội vàng nói: "Tuyệtkhông mệt mỏi, thật mà. . . . . ."

Đôicon mắt sóng sánh ngập nước, mang theo nồng đậm mong đợi nhìn Nguyệt VôThương, một đôi mắt trong veo như nước ý vị đối với Nguyệt Vô Thương nháy mắt anháy mắt , chỉ trông mong người nọ có thể lập tức để nàng đi ra ngoài.

Đườngcong khóe miệng của NguyệtVô Thương càng phát yêu nghiệt, đôi mắt hoa đào khẽ chau lại, mặt khổ sở nhìnDạ Nguyệt Sắc, hướng về phía nàng miễn cưỡng nói, "Mới vừa rồi nàng cònnói mệt chết đi. . . . . ."

DạNguyệt Sắc lại bắt đầu lo lắng , cái đó còn không phải là bởi vì sáng sớm hômnay , nguyên nhân không phải vì tên yêu nghiệt nào đó mới sang sớm đã động chânđộng tay với nàng sao? Dạ Nguyệt Sắc đảo mắt nhìn một vòng, ngẩng đầu nhìnNguyệt Vô Thương, ngượng ngùng nói: "Ta đột nhiên lại cảm thấy tinh thầnkhông tệ, rất muốn ra ngoài đi dạo. . . . . ."

NguyệtVô Thương tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười càng yêu nghiệt: "Vậytrước tiên nên tiếp tục việc vẫn chưa kịp làm xong ? Nhé ?"

NgheNguyệt Vô Thương nâng cao ngữ điệu, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời giật mình một cái,ngước mắt nhìn lướt qua khuôn mặt mấy ngày nay lộ ra bản tính yêu nghiệt,không nhìn kỹ thì còn đỡ, nhìn kỹ, Dạ Nguyệt Sắc che lỗ mũi, người này thậtđúng là yêu nghiệt.

Chỉthấy áo ngủ rộng thùng thình củaNguyệt Vô Thương khẽmở , một mảng lớn da thịt trắng như tuyết của bộ ngực theo động tác khomlưng của hắn liển lộ ra, theo áo di động như ẩn như hiện. Trước ngựchai điểm đỏ sắc càng thêm như có như không xuất hiện trước mắt Dạ NguyệtSắc ,lại còn có chút hơi sưng đỏ, mặt Dạ Nguyệt Sắc đỏ lên. Đó là nàng hômqua cắn, có chút thẹn thùng mắt khép hờ không dám ở nhìn chằm chằm Nguyệt VôThương, chỉ sợ sẽ chảy máu mũi.

DạNguyệt Sắc vốn định lấy tay muốn đem Nguyệt Vô Thương đẩy ra chút ít, đôi taychạm tới da thịt trắng nõn trên ngực Nguyệt Vô Thương, một dòng điện nhanhchóng truyền tới hai tay, quay đầu yếu ớt nói: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."

NguyệtVô Thương kéo Dạ Nguyệt Sắc ngồi vàolòng mình, ôm nàng vào trong ngực, hắn đương nhiên biết Dạ Nguyệt Sắc là khôngchịu ngồi yên và cũng không thể quản được nàng , để cho nàng tại trong lầu cácnán lại khoảng nửa tháng, cũng thực khó cho nàng rồi, chỉ bất quá hắn chẳngqua là không muốn để cho nàng đi ra ngoài nhìn thấy những người khác mà thôi.

Hômđó liền cho người tra xét tất cả chuyện xảy ra, từ ngày chia tay cùng Phong HồiTuyết bên bến tàu ngoài kinh thành, sau khi hắn và Dạ Nguyệt Sắc rời thuyền đi, Tây Tử Dặc đem Phong Hồi Tuyết dẫn dụ tới gần kinh thành Nam quốc, sauđó nhận được lệnh của hắn mới trở lại.

MàPhong Hồi Tuyết liền không khéo gặp được song thân đi ra ngoài du ngoạn ởNam quốc , chẳng qua thật là vừa khéo vừa rời khỏi biên cương, song thânPhong Hồi Tuyết liền vô cớ bỏ mình . Nguyệt Vô Thương nhíu mày một cái,cũng không biết là có người cố ý gây ra hay chỉ là trùng hợp!

Khóemôi Nguyệt Vô Thương cong lên , thời hạn một tháng cũng sắp đến rồi hắn cùngvới Tây Tử Dặc , Tây Tử! Tây Tử! Thời điểm này đúng là rất thích hợp để rangoài dạo chơi.

NguyệtVô Thương vuốt ve trán Dạ Nguyệt Sắc , sau đó ngón tay thon dài khẽ nângcằm Dạ Nguyệt Sắc , hai đôi môi hồng khẽ lướt, một đôi mắt lấp lánh sánglên.

Chẳngqua chỉ là hôn nhẹ ? Dạ Nguyệt Sắc cao hứng nhảy dựng lên ôm lấy cổ Nguyệt VôThương , đem môi mình hướng Nguyệt Vô Thương mà hôn. Đơn giản đem lời củatên yêu nghiệt nào đó coi như đã xong ,thay xong quần áo rồi cùng nàng xuấtmôn.

Dạ NguyệtSắc ra hiệu cho xe ngựa trước hếtdừng ở cửa Tô Mạc Già, Dạ Nguyệt Sắc nhảy xuống xe , nhìn thấy Đông Ly đã sớmchờ ở đây, hôm nay ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, nhẹ nhàng ho hai tiếng.

"Phunhân!" Đông Ly rất cung kính ôm quyền thi lễ, Dạ Nguyệt Sắc có cảm giácmình từ nông dân được nâng lên thành địa chủ. Không sai, nàng hôm nay muốn đếnđây là để báo thù, ai kêu hắn trước kia không cho nàng đivào, nói nàng cáo mượn oai hùm cũng được, cái gì cũng tốt, tiểu nữ tử báothù ba ngày cũng ngại muộn.

"Ừ.. . . . ." Dạ Nguyệt Sắc quét ánh mắt nhìn Đông Ly một cái, "Ta xemngươi là một kẻ biết thức thời , về sau này tổng quản củaTôMạc Già vẫn là nên đổi lại người thôi. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầuưỡn ngực, nàng đã nói qua chỉ cần nàng trở thành chủ nhân Tô Mạc Già sẽđem Đông Ly đuổi đi, sau đó ở trước cửa lập tấm bảng.

ĐôngLy liếc mắt một cái nhìn bộ dáng thê nô sợ vợ đích thị là chủ nhân nhà mình.Thật muốn ngẩng đầu thở dài một cái, thời điểm trước kia không để cho Dạ NguyệtSắc đi vào, đó đều là chủ nhân nhà mình bày mưu đặt kế làm hắn có thể đến gầnmỹ nhân a. Sau đó bởi vì tức giận nàng đã làm rối loạn tâm hồn của Nguyệt VôThương, ngay cả độc cũng đều không chịu giải, ngôn ngữ tự nhiên cũng thêm phầnkhông khách khí . Hiện giờ nàng là phunhân. . . . . . Đông Ly cung kính hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Phunhân nói rất đúng, tất cả theo ý phu nhân. . . . . ."

DạNguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy không thú vị, hắn không phải là nên phản khángmới đúng sao? Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy không có gì thú vị, vì vậy liền muốntìm Nguyệt Vô Thương để hỏi, dịch bước đến bên người Nguyệt Vô Thương, ho nhẹhai tiếng, "Nguyệt Nguyệt, ta muốn khai trừ hắn, để cho hắn về sau đi chùinhà xí. . . . . ."

ĐôngLy vừa nghe, không thể tin ngước mắt lên, nhìn nụ cười trên mặt Nguyệt VôThương, cúi đầu thở dài, chủ nhân hắn đúng là một kẻ không có tính người. Chẳngqua là lời này hắn không dám nói ra.

NguyệtVô Thương nhìn Đông Ly một cái, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cưng chiều cười mộttiếng, chỉ cần nàng cao hứng, có cái gì không thể, "Vậy sau này nhà xí củaTô Mạc Già liền để cho Đông Ly nhé. . . . . ."

"Đúngrồi, phải ở trước cửa lập tấm bảng viết lên ‘ Nhân yêu cùng Hồ Ly Tinh cấm vàobên trong ’ a, phải nhớ được."

DạNguyệt Sắc còn chưa nói hết Nguyệt Vô Thương liền kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phíatrước, khóe miệng treo lên một nụ cười xinh đẹp. Dạ Nguyệt Sắc nhìn tửu lâu,cảm thấy đói bụng rồi, lôi Nguyệt Vô Thương đi hướng trong tửu lâu.

DạNguyệt Sắc kéo Nguyệt Vô Thương đến trong tửu lâu ngồi xuống vị trí khiến mọingười dễ nhìn thấy nhất . Nàng hôm nay không chỉ có là ra ngoài ra oai tìm ĐôngLy báo thù, lại muốn cùng Nguyệt Nguyệt nhà nàng đi dạo .

NguyệtVô Thương ngồi ở vị trí dễ thấy nhất, cảm nhận được tới ánh mắt nhìn từ mọiphía , hắn tự nhiên biết Dạ Nguyệt Sắc có ý gì, vừa lúc hắn cũng có ý đó, đểmọi người ở kinh thành xem một chút, hôm nay Dạ Nguyệt Sắc là thê tử Nguyệt VôThương .

Gọirất nhiều món ăn, món ăn còn chưa dâng lên đủ, ngoài cửa liền truyền đến mộtloạt tiếng bước chân. Dạ Nguyệt Sắc tò mò ngước mắt nhìn lại, đã thấy NguyệtLưu Ảnh cùng một người nam tử trung niên dị tộc chậm rãi đi vào

Sovới nam tử Bắc Mạc, người này có khuôn mặt cương nghị nhưng không hề tỏ vẻ thôlỗ, quanh thân toát ra khí chất của vương giả, trên mặt bởi vì năm tháng lắngđọng, lại có chút thâm thúy sâu xa. Chủ yếu chính là Dạ Nguyệt Sắc vộivàng quay đầu lại nhìn đối diện Nguyệt Vô Thương, sao nàng lại có cảm giác dángdấp hai người bọn họ có mấy phần tương tự?

NguyệtLưu Ảnh quét mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc , chỉ thấy người phía sau càng thêm kiều mỵđộng lòng người, trong lòng hung hăng run lên, ngay sau đó cau mày thu lại thầnsắc, mang theo trung niên nam tử đi về hướng Nguyệt Vô Thương cùng DạNguyệt Sắc.

"Hoàngthúc, đây là Bắc Mạc quân chủ. . . . . ." Nguyệt Lưu Ảnh hướng về phíaNguyệt Vô Thương nói, nhìn lướt qua bốn phía, "Ta xem cũng không còn bàn,không bằng liền cùng hoàng thúc ngồi chung một bàn!"

Nóixong hướng về phía Bắc Mạc quân chủ làm một tư thế xin mời, sau đó tự mình ngồixuống.

DạNguyệt Sắc nhướng mày, đồ Lessbian hắn tự coi đây là nhà mình! Nhìn lướt quaNguyệt Vô Thương, sau đó khẽ nhìn Bắc Mạc quân chủ một chút đang hướng về phíanàng cười, xem ra là một người có vẻ rất nhiệt tình .

Nhìnngười ngồi ở bên tay phải Nguyệt Lưu Ảnh, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên nhớ đếnngày ấy lúc Nguyệt Vô Thương cầu hôn với nàng , âm thầm cười gian trá mộttiếng, sau đó nâng lên ba đôi mắt song sánh đầy nước, nhìn Nguyệt Vô Thương.

NguyệtLưu Ảnh thấy thế, trong lòng không thể ức chế rung động đứng lên,đây mới chính là dáng vể của nàng sao? Bắt hắn làm cái gì hắn cũng đều đáp ứng,mà nghe lời Dạ Nguyệt Sắc, sắc mặt của Nguyệt Lưu Ảnh đen đến mức có thể chảyra nước.

"NguyệtNguyệt à, hắn gọi chàng làhoàng thúc, vậykêu là ta cái gì?" . Bộ mặt mang dáng vẻ mơ màng , mắt to ngập nước, nhìnthấy thế nhưng lại không thể làm cho người nào có thể giận nàng, chẳng qua làcảm giac bất bình trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh càng phát ra mãnh liệt.

NguyệtVô Thương nhẹ nhàng nhướn đôi mắt hoa đào lên , cái môi khẽ kéo lên một đườngcong duyên dáng , hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cưng chiều cười một tiếng,"Dĩ nhiên là thẩm thẩm!"

DạNguyệt Sắc tà ác cười một tiếng, mặc dù bị làm già đi một chút, nhưng nhìn thấyđồ Lessbian tỏ vẻ kinh ngạc, nàng thật cao hứng, đôi môi mang theo nụ cườitròng mắt tà ác cứ như vậy nhìn Nguyệt Lưu Ảnh. Mà mặt người nào đó đen xì ,trong đôi mắt phượng tràn đầy màu đen đang kìm nén tức giận, hai tay nắm thậtchặt, nàng vốn phải là của hắn, hôm nay muốn hắn gọi nàng là thẩm thẩm, đừng mơtưởng!

"Lễnghi của Nguyệt quốc là như thế sao. . . . . ." Bắc Mạc quân chủ ởmột bên lên tiếng, thanh âm nhàn nhạt, nghe rất ôn hòa, chỉ bất quá ý tứ bêntrong cũng là không thể bỏ qua, nếu như Nguyệt Lưu Ảnh hắn không gọi, vậy chínhlà quá mất quốc thể.

Chẳngqua là kể từ khi người nọ từ khi bắt đầu bước vào tửu lâu, Nguyệt Vô Thươngcũng không hề nhìn qua ông ta một cái, hiện giờ cũng đương nhiên không muốnnhận giúp đỡ của ông ta,nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, sâu kín lên tiếng: "A Ảnh, hôm đó thái tửđiện hạ Nam quốc. . . . . ."

Lờinói Nguyệt Vô Thương đến chỗ này dừng lại, đôi mắt lại nhìn chằm chằm NguyệtLưu Ảnh, chờ hắn gọi Dạ Nguyệt Sắc thẩm thẩm, cũng làm chặt đứt tâm tư của hắn!

"Thẩmthẩm. . . . . ." Nguyệt Lưu Ảnh cắn răng nghiến lợi, nhỏ giọng gần nhưnghe không rõ kêu lên hai chữ, sau đó vung lên ống tay áo không để ý, hômnay phụng chỉ đưa Bắc Mạc quân chủ đi dạo một vòng kinh thành, sải bước rờikhỏi tửu lâu .

DạNguyệt Sắc đương nhiên cũng biết một vừa hai phải , trong lòng vui vẻ, nhỏgiọng thầm nói: "Ta vẫn còn chưa cho hắn bao tiền lì xì, làm gì đi nhanhnhư vậy. . . . . ."

NguyệtVô Thương mỉm cười, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cưng chiều cười nói: "Độtnhiên không có hứng trí , ta xem vẫn là nên mang về ăn!"

DạNguyệt Sắc có chút không hiểu nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Lưu Ảnh cũngđã đi rồi, không phải là hăng hái hơn sao? Khẽ liếc mắt về phía Bắc Mạc quânchủ, chỉ thấy ánh mắt người nọ sáng quắc nhìn khuôn mặt Nguyệt VôThương , thần sắc có chút hoảng hốt. Dạ Nguyệt Sắc kích động, vốn là mớivừa nãy người này giúp cho nàng, đối với ông ta ấntượng không tệ, chẳng qua là hiện giờ nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt nhà nàng nhưvậy, là chuyện gì a?

"Khụkhụ. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc ho nhẹ hai tiếng, thấy người kia vẫn nhìnNguyệt Nguyệt nhà nàng , lần nữa ho hai tiếng, đem cái ly cầm trong tay nặng nềđặt trên bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, người nọ mới phục hồi tinh thần lại.

Chẳngqua là người kia không biết cao thấp , hiện giờ vẫn như cũ còn có thần sắckhông khác nhìn Dạ Nguyệt Sắc, giống như mới vừa rồi chăm chú nhìnNguyệt Vô Thương thật lâu là một ảo giác.

"Đạithúc a. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhìn Bắc Mạc quân chủ một cái, tiếp tụcnói: "Có từng nghe qua một câu nói hay không?"

"Phunhân hãy nói nghe thử!" Đôi mắt hoa đào của người nọ cũng không kém NguyệtVô Thương, mặc dù trải qua năm tháng có chút tang thương, nhưng vẫn mê người mịhoặc như cũ.

DạNguyệt Sắc nhìn người nọ, nghiêm nghị nói: "Chính là ‘ Hái hoa phải háiliền tay ’. . . . . ." Đừng nghĩ già rồi muốn làm gì thì làm, không phảigià rồi muốn làm gì thì làm a .

Ngườinọ không hiểu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên đứng dậy, cơm cũngkhông muốn ăn, kéo Nguyệt Vô Thương ra khỏi tửu lâu, lưu lại một nam nhân đangcau mày, trăm mối vẫn không có cách giải.

NguyệtVô Thương thấy bộ dạng Dạ Nguyệt Sắc cau mày chu mỏ mỗi khi nàng mất hứng,nhưng không biết nàng vì sao mất hứng, nhẹ nhàng kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhuhỏi: "Làm sao vậy, Sắc Sắc. . . . . ."

DạNguyệt Sắc dừng bước lại, nhìn lên rồi lại nhìn xuống Nguyệt Vô Thương, mặt màynhư vẽ, đôi mắt hoa đào lúc này, đôi môi hiện rõ nụ cười cưng chiều lúc nói chuyệnvới nàng, đôi môi mềm mại khẽ hé ra rồi hợp lại. Dáng dấp quá mức yêu nghiệtrồi, Dạ Nguyệt Sắc mất hứng, nhìn lướt qua đường cái, chỉ thấy có bán mũ sa ,kéo đầu Nguyệt Vô Thương xuống , giận dữ trùm lên trên đầu Nguyệt VôThương .

NguyệtVô Thương vẫn cưng chiều kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng khẽ nhéo tay nàng,sâu kín nói: "Nương tử như vậy làm sao gặp người ta. . . . . ."

"Aibảo chàng mangbộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc phẫn hận nói, nhàcó hoa thơm đúng là rước lấy phiền phức . Nam nhân nữ nhân thấy đều vô lựcchống đỡ .

NguyệtVô Thương đem mũ sa hạ xuống che bớt dung nhan nhưng lúc này càng phát yêunghiệt . Hiểu ý của nàng, chợt có chút sủng nịnh nhưng bất đắc dĩ thở dài,không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì? Bất quá người nọ mới nhìn hắn mấylần, nữ nhân đã này suy nghĩ đi nơi nào rồi!

Chẳngqua là Nguyệt Vô Thương đương nhiên không biết băn khoăn của Dạ Nguyệt Sắc,tình địch của nàng không phân biệt nam nữ!

NguyệtVô Thương bất đắc dĩ cúi đầu hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cưng chiều nói, giọngnói mềm mại đến tận xương thật hợp với bộ dạng kia, khiến trái tim nhỏcủa Dạ Nguyệt Sắc đập lệch hai nhịp : "Nương tử, nếu nàng không thích, về sau chỉ để cho một mình nàng nhìn. . . . . .

DạNguyệt Sắc Sắc mặt đỏ lên, thấy người nào đó đang tỏ thái độ nhận sai, bất quátrong lòng có chút tò mò, người vừa nãy là Bắc Mạc quân chủ, đột nhiênthấy mình ăn dấm chua linh tinh cảm thấy một tia thẹn thùng.

"Tốtlắm, đi thôi. . . . . ." Nguyệt Vô Thương nắm tay nàng tiếp tục đi về phíatrước.

Đườngcái phồn hoa náo nhiệt , một thân bạch y nam tử, toàn thân tỏa ra khí thế taonhã làm cho mọi người xung quanh không thể không nhìn, chỉ là trên đầu mũ sathật to ngăn cách tầm mắt của mọi người, làm cho người ta không thể nhìn thấydung nhan đằng sau mũ sa kia, chỉ có thể nhìn thấy đằng sau mũ sa là đoạn tócdài như gấm, nhu thuận rủxuống ở phía sau.

Mộtđôi tay thon dài dắt theo sau một nữ tữ sa y màu xanh nhạt, cô gái kiều mỵ độnglòng người, tự nhiên làm người khác chú ý vạn phần.

"NguyệtNguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc kéo tay Nguyệt Vô Thương, để cho hắnngừng lại, xoay người nhìn xuyên qua cái khăn che mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắnnhăn thành một đoàn, cau mày hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tagiống như nghe thanh âm gì đó?" Dạ Nguyệt Sắc khẽ cắn răng, nàng muốn nóilà nghe tiếng đàn kia . Chẳng qua là ở lầu các tới giờ đã mười mấy ngày,chỉ cần vừa nhắc tới hai chữ tiếng đàn, tên yêu nghiệt nào đó liền quấn lấynàng, ôn nhu hôn, êm ái trêu chọc, làm cho một chút thanh tỉnh củanàngtoàn bộ ném ra ngoài, thế giới của nàng chỉ có duy nhất một mình hắn.

NguyệtVô Thương khẽ cau mày, ngưng thần nghe, thần sắc trên mặt đột nhiên yêu dã vạnphần, kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía trước, vừa nói: "Nào có cái thanh âmgì, nương tử nhất định là nghe lầm. . . . . ."

DạNguyệt Sắc cũng không kịp nói chuyện, chỉ cảm thấy một cỗ ôn nhu như gió xuâncảm giác áp vào mặt , nghênh diện mà đến . Ngước mắt nhìn, chỉ thấy mộtthân bạch y , ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, trong mắt một mảnh nhu tình niềmthương nhớ .

Ngườinày chính là Phong Hồi Tuyết không gặp đã lâu vẫn không thay đổi , NguyệtVô Thương nắm chặt tay Dạ Nguyệt Sắc, cách mũ sa nhìn Phong Hồi Tuyết, yên lặngtheo dõi biến hóa.

Chỉthấy Phong Hồi Tuyết chậm rãi đi lên trước, hơi nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương,sau đó ánh mắt nhu hòa nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: "Nguyệt Sắc. . . . .." Khuôn mặt dịu dàng ngừng lại một chút , tất cả thiên ngôn vạn ngữ chỉhóa thành một tiếng gọi nhẹ nhàng.

"ATuyết. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy Nguyệt Vô Thương cầm tay của nàngnắm thật chặt, nhẹ nhàng nhéo nhẹ vào lòng bàn tay người nọ, ý bảo hắn bìnhtĩnh chớ nóng . Nhìn lướt qua Phong Hồi Tuyết, người thích mặc áo màu xanhnhạt lúc này đã đổi thành một thân bạch y, trong lòng hồ nghi, yếu ớt mà hỏi:"A Tuyết huynh làm sao vậy?"

PhongHồi Tuyết nhìn Dạ Nguyệt Sắc một lúc, lại nhìn Nguyệt Vô Thương, nhàn nhạt nóimột câu: “ Không có gì “.

Nỗiđau mất song thân của hắn, hi vọng không liên quan gì đến Nguyệt Vô Thương, ánhmắt ôn hòa nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng đau xót. Hắn và nàng vốn dĩchính là để tuột mất nhau . Chẳng qua là, nếu thật sự chuyện đó có liênquan đến Nguyệt Vô Thương, hắn phải lựa chọn như thế nào? Hoặc giả chỉ cần hắnkhông thương nàng, buông nàng ra , có lẽ là có thể siêu thoát rồi! Không đànhlòng nhìn lại nàng một lần nữa, sợ mình sẽ nhịn không được mà mềm lòng, PhongHồi Tuyết lắc mình một cái đột nhiên biến mất trước mặt Dạ Nguyệt Sắc .

"NguyệtNguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc kéo Nguyệt Vô Thương tay, yếu ớt màhỏi: "Huynh ấy làm sao vậy ?"

Đôimắt Nguyệt Vô Thương phía sau mũ sa khẽ híp lại, tại sao hắn phải gánh tội thayngười khác ? Chuyện này phải điều tra một cách rõ ràng, qua hai ngày nữa chínhlà lễ vạn thọ , hắn vốn không muốn đi tham gia náo nhiệt, hôm nay ngược lại độtnhiên muốn đi rồi. Nguyệt Vô Thương khẽ nhếch môi, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắcôn nhu nói: "Hắn đã trưởng thành rồi, không cần nàng quan tâm. . . . . ."

DạNguyệt Sắc giật giật khóe miệng, cách mũ sa cũng có thể nghe thấy được mùi dấm,người này thật là một nam nhân nhỏ mọn, bất quá a, nàng thích.

Đúnghạn tới lễ vạn thọ, Dạ Nguyệt Sắc ngồi bên cạnh Nguyệt Vô Thương, quan sátcả căn điện đường, cung điện xanh vàng rực rỡ. Nàng ngược lại không có hứng thúgì, nhìn lướt qua chếch Nguyệt Vô Thương một chút, đối diện là Bắc Mạc quânchủ. Một đôi mắt lãnh đạm lướt qua, khiến Dạ Nguyệt Sắc hướng Nguyệt Vô Thươngbên người rụt một cái.

NguyệtVô Thương nheo mắt lại nhìn lướt qua ngồi đối diện là Tây Tử Dặc, ánh mắtnguy hiểm lạnh lùng, Tây Tử Dặc lơ đễnh đem ánh mắt đang nhìn Dạ NguyệtSắc dời đi, quay đầu không nói thêm gì nữa.

Chẳngqua là phía kia Bắc Mạc quân chủ vẫn nhìn khuôn mặt Nguyệt Vô Thương, thần sắcsầu bi. Nguyệt Vô Thương chẳng qua chỉ khẽ cười lơ đễnh, tất cả những chuyệnnày đều là chính ông tatạo thành, không liên quan gì đến hắn.

Khôngbao lâu, liền nghe âm thanh mang ngữ điệu của thái giám truyền đến, Chiêu Đứcđế, Thái hậu, hoàng hậu khoan thai đi tới .

Mộtlúc sau mọi người cùng ngồi xuống, ti trúc lễ nhạc vang lên, trong sảnh tiếngđộng không ngừng vang lên .

Vốndĩ nghĩ tới yến tiệc là nơi thật tốt để thưởng thức, Dạ Nguyệt Sắc lúcnày gục xuống bàn ăn thức ăn, nhưng ăn cũng không thấy ngon, nhàm chán vô cùng.

Chođến khi thanh âm khiêu khích bới móc vang lên, "Cẩm Nguyệt Vương phi vìsao chỉ lo ăn cũng không nói chuyện!"

Thanhâm khinh bạc tại trong cung điện vang lên rất rõ ràng, cả đám tròng mắt nhìn vềphía người nói chuyện, chỉ thấy người nọ chính là hôm đó tại bữa tiệc chọn phixúc động lòng người, hôm nay chính là Hương phi của Chiêu Đức đế .

Nhưngmà người bị nói đến là Dạ Nguyệt Sắc, nàng còn không có ý thức được rõ ràngngười Hương phi đang nói là nàng, bởi vì trong vương phủ cho tới bây giờ đều làgọi nàng phu nhân. Nguyệt Vô Thương cùng Nguyệt Lưu Ảnh nhìn lướt qua ngườingồi ở vị trí hoàng hậu chính là Úc Khả Nhân , Úc Khả Nhân miệng hùm gan sứamềm mại nhìn Chiêu Đức đế, kiều mỵ nói: " Cẩm Nguyệt Vương phi hìnhnhư còn chưa hướng hoàng thượng chúc thọ?"

Đôimắt Chiêu Đức đế lóe tinh quang, nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, thản nhiênnói: "Vô Thương năm nay tuổi cũng đã hai mươi tám, cũng rốt cuộc cũng chịulấy vợ, nên sớm vì hoàng gia khai chi tán diệp."

DạNguyệt Sắc mới vừa uống một hớp không biết gọi là gì nhưng lại mang vị tinhkhiết thơm ngọt , vừa nghe đến hai mươi tám , một ngụm rượu sặc ở trong cổ, mộtđôi đôi mắt đẹp sóng nước lăn tăn nhìn Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thươngbất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt ve sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, rõ ràng không uốngđược rượu, vẫn còn mê rượu.

Mangtheo người bên mình đứng lên, vung ống tay áo ngăn chặn một nguồn khí lực phóngtới , thẳng tắp hướng về cung nữ Vân Đóa bên cạnh Thái hậu , ống tay áo ngườinọ bị thổi ra, lộ ra một khoảng lớn cổ tay có một nốt rồi đỏ, Tây Tử Dặc đôimắt thâm u xanh biếc ánh lên , nhìn cung nữ bên cạnh Thái hậu , đôi mắt càngphát âm trầm, cùng tơ máu.

NguyệtVô Thương khẽ cong khóe môi , kéo Dạ Nguyệt Sắc đi tới trong điện, khẽ ôm quyềnthi lễ một cái, "Chúc hoàng thượng Vạn Thọ Vô Cương!"

DạNguyệt Sắc không nhịn được dạ dày run rẩy, vạn thụ vô cương, tà ác như vậy thậtthích hợp với Nguyệt Nguyệt nhà nàng . Bị rượu tiêm nhiễm Dạ Nguyệt Sắccó chút say , đầu có chút mơ màng , đi theo Nguyệt Vô Thương sau nói mộtcâu: "Chúc hoàng thượng thụ (thọ) cùng trời đất !"

"Hảomột cái Vạn Thọ Vô Cương, Thọ Cùng Trời Đất !" Chiêu Đức đế cao hứng lậplại của lờinói Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, vị hoàng đế này muốn sống lâu trườngthọ sánh cùng thiên địa.

Ngườinào đó đứng bên cạnh Nguyệt Vô Thương nhũn như con chi chi bất đầu lảo đảo ,Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ dùng tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, hướng về phía ChiêuĐức đế nói: "Vương Phi không uống được rượu, thân thể thần không khỏe,muốn cáo từ trước!"

ChiêuĐức đế nhìn bộ dáng say rượu của Dạ Nguyệt Sắc, cùng với Nguyệt Vô Thương thânthể "Yếu đuối" , gật đầu đáp ứng, mặc dù biết lần này Nguyệt VôThương rời đi sớm thật không phù hợp,nhưng Bắc Mạc quân chủ, cũng chính là cữu cữu củaNguyệtVô Thương hiện ông tacũng đang ở đây cũng không tiện làm khó. Hơn nữa Bắc Mạc mấy năm gần đây ngàycàng hùng mạnh, lúc này không thích hợp phá vỡ thể diện .

NguyệtVô Thương nhếch môi cười khẽ , đôi mắt nhìn người bên cạnh một vòng , đỡ DạNguyệt Sắc hướng bên ngoài cửa cung đi tới.

Saukhi rời khỏi cửa cung, rượu được cống nạp từ biên thùy bắt đầu ngấm, lúc nàynàng nhũn như con chi chi tựa vào Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương cưngchiều khom lưng đem Dạ Nguyệt Sắc ôm lấy, hướng xe ngựa bên ngoài cung đitới.

"NguyệtNguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc tựa vào trong ngực Nguyệt VôThương , nhẹ giọng nói nói.

"Sao?"Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đi ra ngoài, vừa đáp lời, thấy gió thổilớn, trực tiếp dứt khoát đem Dạ Nguyệt Sắc trùm vào bên trong áo choàng.

"NguyệtNguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục gọi, bên trong áo choàng có buồnbực khó chịu, ở trong ngực Nguyệt Vô Thương chui ra, yếu ớt nói: "NguyệtNguyệt, chàng thậtlà xấu xa. . . . . ."

NguyệtVô Thương không ngừng bước chân, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc đã thò đầu từ trong áochoàng Nguyệt Vô Thương từ nơi cổ chui ra, ngọn gió lạnh từ hướng đốidiện ào ạt thổi tới, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ sửa sửa lại cổ áo, ôm DạNguyệt Sắc, trong miệng cũng không khỏi lên tiếng: "Sao lại nói ta xấuxa?"

DạNguyệt Sắc khẽ chớp đôi mắt, tiến tới trước mặt Nguyệt Vô Thương , chumiệng lên nói: " Chàng nói, chàng nóivạn thụ vô cương. . . . . ."

Trongmắt Nguyệt Vô Thương có ý cười, lời này chẳng lẽ cũng có lỗi? Vậy màkhông đợi hắn có nhiều suy tư hơn nữa, Dạ Nguyệt Sắc tiếp cận cao hơn, mangtheo hô hấp có hơi rượu phả bên tai Nguyệt Vô Thương, lặng lẽ nói chuyện mộtcâu, sau đó liền cười khanh khách .

Bướcchân Nguyệt Vô Thương chợt dừng lại, nàng từ nơi nào biết những chuyện này?Luyến đồng! Nguyệt Vô Thương hé mắt, vỗ vỗ mông Dạ Nguyệt Sắc tựa nhưtrừng phạt , vừa nói mang tính đe dọa : "Nếu sau này lại nói lời như vậy,ta liền đánh mông nàng!"

Khinói chuyện đã đến trước xe ngựa, Nguyệt Vô Thương ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc lên xengựa, chỉ thấy người trong ngực của men say càng nhiều , từ trong ngực NguyệtVô Thương bò dậy, một đôi tay nhỏ bé mềm yếu không xương, Nguyệt Vô Thương nhẹnhàng vuốt ve nàng , sau đó là cái mũi, sau đó dừng ở đôi môi, khẽ cau mày.

NguyệtVô Thương khẽ mỉm cười, lời nói mềm mại đến tận xương : "Sắc Sắc,nàng muốn làm gì ?"

DạNguyệt Sắc cau mày, chu miệng lên, lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể nhưvậy?"

NguyệtVô Thương đem tay của Dạ Nguyệt Sắc nắm trong tay mình, nhẹ nhàng cắn cắn taynàng Dạ Nguyệt Sắc, con mắt hiện lên nụ cười thật đẹp, "Nàng nói ta biếtđược không ?"

DạNguyệt Sắc rút tay bị đau lại, nhìn Nguyệt Vô Thương nói một câu: "Rõ ràngthoạt nhìn bộ dạng chỉ mới mới hai mươi tuổi a. .. . . ."

"Hửm?"Nguyệt Vô Thương híp hoa đào đôi mắt một cái, tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc,nhíu mày hỏi.

DạNguyệt Sắc đem đầu Nguyệt Vô Thương đẩy ra chút ít, hét lên: "Lão NamNhân!"

LãoNam Nhân? Đôi mắt Nguyệt VôThương nhíu lại, nhìn người trước mắt bị say bất tỉnh nhân sự chính là DạNguyệt Sắc, giận đến nghiến răng nghiến lợi, đưa tay sờ lên khuôn mặt đẹp nhưcánh hoa, Lão Nam Nhân!