Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 61: Bị muỗi cắn



Ánhmặt trời ấm áp theo khe hở trong lá cây chiếu xuống mặt đất, tạo thành nhữngvầng ánh sáng lung linh. Trong viện gió thổi hiu hiu, lá đỏ nhẹ nhàng bay bay,thi thoảng rơi xuống đất, hạ xuống chiếc ghế quý phi dưới tàng cây.

Mộtnam tử áo trắng nằm trên ghế, mi thanh mục tú, trên mặt mang ý cười yêu dã mịhoặc, hai tròng mắt hoa đào tao nhã, môi khẽ nâng lên tạo thành một độ cong đẹpmắt. Đôi mắt chứa đầy sủng nịnh đột nhiên hướng về một phía, theo tầm mắt củahắn nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo xanh nhạt yểu điệu đang đi đến.

"NguyệtNguyệt..." Dạ Nguyệt Sắc bưng mâm thức ăn khoan khoái đi về phía Nguyệt VôThương, vừa đi vừa nói chuyện: "Điểm tâm hôm nay làm nhất định là ngon hơnngày hôm qua !"

NguyệtVô Thương cười hòa thuận vui vẻ nhìn Dạ Nguyệt Sắc, mấy ngày nay, người nào đónhàm chán đi hãm hại phòng bếp, làm ra một ít đồ ăn có hương vị kỳ quái, hìnhdạng kỳ quái. Hoặc là không nấu chín, hoặc là quá khó ăn, hoặc là cháy khét.

"Ừ,hôm nay thoạt nhìn không tệ!" Nguyệt Vô Thương dựa vào ghế quý phi, mỉmcười nói với Dạ Nguyệt Sắc: “Để ta nếm thử!”

DạNguyệt Sắc cao hứng gắp một miếng điểm tâm đút vào miệng Nguyệt Vô Thương, vẻmặt chờ mong nhìn hắn, Nguyệt Vô Thương tao nhã ăn, hôm nay đã nấu chín, nhưngkhông hiểu sao có chút chua chua. Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũngkhông biểu hiện gì ra ngoài mặt, đem đồ ăn trong miệng nuốt vào, nói với DạNguyệt Sắc: "Ăn ngon..."

"Ănngon không?" Dạ Nguyệt Sắc đem khay đưa đến trước mặt Nguyệt Vô Thương,cao hứng nói: "Ngon vậy thì ăn hết đi!"

DạNguyệt Sắc cười tít mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, thấy Nguyệt Vô Thương cũng khôngcó phản ứng gì khác lạ cho lắm! Hại nàng lo lắng từ nãy đến giờ, nàng chỉ chothêm chút dấm chua mà thôi, nhân tiện trả thù một chút, cũng muốn cho hắn nếmthử mùi "Dấm chua" một chút !

"Được!"Nguyệt Vô Thương cười cười với Dạ Nguyệt Sắc, cầm đũa trong tay tao nhã gắp mộtmiếng điểm tâm, từ từ đưa vào trong miệng, trong miệng vị chua lan tràn, kíchthích đầu lưỡi hắn, nhưng mà trong tâm cũng tràn đầy ngọt ngào. Biểu tình trênmặt hắn đúng là không có gì khác thường.

DạNguyệt Sắc có chút kỳ quái nhìn Nguyệt Vô Thương, hôm nay nàng nghiêm hình bứccung Nam Uyên, không phải là Nguyệt Vô Thương không thích ăn chua hay sao, tạisao khi hắn ăn vào lại khoan khoái như vậy ?

NamUyên cùng Bắc Đường theo đuôi nàng tới, biểu tình có chút kỳ quái nhìn NguyệtVô Thương, cũng bắt đầu hoài nghi có phải người trước mắt thật sự ăn được chuahay không.

NamUyên một tay ôm bụng, đột nhiên hướng về phía sau mà chạy, hắn đã chạy vào nhàvệ sinh không biết bao nhiêu lần. Nàng rốt cuộc đã cho hắn ăn cái gì?

BắcĐường có chút thương cảm nhìn Nam Uyên, vì để tự bảo vệ mình nên hắn đãcung cấp thuốc xổ miễn phí cho Dạ Nguyệt Sắc.

DạNguyệt Sắc nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương, từ đầu đến cuối cũng không có pháthiện ra biến hóa gì khác thường của Nguyệt Vô Thương, nàng hơi có chút thấtvọng, xem ra ngày mai nàng phải tiếp tục cố gắng mới được.

Chođến lúc Nguyệt Vô Thương đem miếng bánh điểm tâm cuối cùng cho vào miệng, độngtác chậm rãi nhai ăn, sau đó cấp tốc nuốt nuốt xuống, giờ phút này hắn chỉ cảmthấy bụng cuộn sóng, không biết khi nhào bột Dạ Nguyệt Sắc đã bỏ vào bao nhiêudấm, lúc này trong miệng ngoại trừ vị chua còn có chút chát chát.

Cốnén sự quằn quại trong dạ dày, đưa chiếc khay cho Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu gọi:"Sắc Sắc...”

DạNguyệt Sắc tiến lên một bước nhận lấy chiếc khay, liền nghe thấy giọng nói nhẹnhàng của Nguyệt Vô Thương: "Sắc sắc, ăn rất ngon..." Dạ Nguyệt Sắcsắc mặt lập tức trở nên tức giận, giống như là bị một đấm đấm mạnh vào hông.

NguyệtVô Thương thở dài, nhẹ nhàng nói với Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc Sắc, bớt giậnchưa?"

"Chưa!"Dạ Nguyệt Sắc tức giận nói. Nguyệt Vô Thương thò tay giữ chặt tay Dạ NguyệtSắc, ôn nhu nói: "Được rồi, là ta không tốt, nếu còn chưa bớt giận, đêmnay ta tiếp tục ăn..."

"Aicó thời gian làm cho ngươi ăn..." Dạ Nguyệt Sắc tức giận nói, xem ra cáikế hoạch này thất bại rồi.

Khôngđể cho Dạ Nguyệt Sắc nghĩ nhiều, Nguyệt Vô Thương đột nhiên cúi đầu xuống đất,không để ý hình tượng nôn ra, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên quay đầu lại, nhìn nhữngđiểm tâm vừa ăn vào đều đã bị Nguyệt Vô Thương nôn ra, sau đó lại không ngừngnôn khan.

DạNguyệt Sắc vội vàng tiến tới, vỗ vỗ lưng Nguyệt Vô Thương, trong lòng có chúttức giận, vừa rồi vì sao hắn còn giả bộ không có việc gì. Vươn tay vỗ mạnh vàicái, chưa hết giận, nhưng mà lại không nỡ chỉ đành vuốt vài cái

.

"Không.. . " Một từ “sao” còn chưa nói ra, Nguyệt Vô Thương lại bắt đầu nôn ọe.

BắcĐường nhìn Nguyệt Vô Thương đang nôn không ngừng, haiz, trúng độc không nhẹ a,có chút bất đắc dĩ tiến tới. Nắm lấy cổ tay Nguyệt Vô Thương bắt mạch, từ khiphát hiện ăn dấm chua sẽ bị nôn ọe, hắn là chưa từng ăn dấm.

Hômnay Nam Uyên lại đem chuyện hắn không ăn được dấm chua nói cho Dạ Nguyệt Sắc,đúng là điên. Bắc Đường bắt mạch xong, để cho Nguyệt Vô Thương nằm úp sấp tạiđó mà nôn, đi xuống sắc thuốc.

"NguyệtNguyệt. . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyệt Vô Thương, tronglòng có chút tự trách.

NguyệtVô Thương nôn đến tối sầm mặt mũi, tự nhiên không rảnh trả lời Dạ Nguyệt Sắc,Dạ Nguyệt Sắc càng thêm sốt ruột, trong lòng có chút hối hận.

NguyệtVô Thương nôn ọe xong, bưng một chén nước súc miệng. Có chút mệt mỏi xụi lơ nằmtrên ghế quý phi.

Khuônmặt yêu dã, lúc này trắng bệch, trên trán có vài giọt mồ hôi, sau khi hồi sứcnói với Dạ Nguyệt Sắc: "Đừng lo lắng, không có việc gì..."

Nhưvậy còn kêu không có việc gì! Dạ Nguyệt Sắc có chút đau lòng tới gần, cầm khăntay lau lau mồ hôi trên mặt Nguyệt Vô Thương, cũng không nói lời nào. Liền ngheNguyệt Vô Thương tiếp tục nói: "Thật sự, không sao . . .”

DạNguyệt Sắc có chút hung tợn nắm lấy vạt áo Nguyệt Vô Thương, nghiến răng nghiếnlợi nói: "Như vậy mà còn kêu không có việc gì!"

Chỉthấy người nọ cười nói: "Thật sự là không sao . . . " Hai tay thuậnthế nắm giữ tay Dạ Nguyệt Sắc, đặt ở lồng ngực của mình, ôn nhu sủng nịch cườicười.

Sauđó thuận thế lôi kéo, Dạ Nguyệt Sắc liền bổ nhào vào trên người Nguyệt VôThương, Dạ Nguyệt Sắc không dám động đậy, sợ lại động vào vết thương đã khéplại không lâu của hắn.

NguyệtVô Thương tựa đầu trên bờ vai Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói: "Sắc Sắc,ngày đẹp như vậy đừng tức giận, rất lãng phí."

"Vậydùng làm gì?" Dạ Nguyệt Sắc ghé vào trong lòng Nguyệt Vô Thương, mím mímmôi hỏi.

NguyệtVô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc ôm càng chặt hơn một chút, tiến đến bên tai DạNguyệt Sắc ôn nhu nói: "Sắc sắc, đừng giận ta, có được hay không?"

Đờingười có thể có vài lần xuân thu, trải qua được từ xuân cho đến hè, thu cho tớiđông.

"Được."Dạ Nguyệt Sắc ở trong lòng Nguyệt Vô Thương nói, trên khuôn mặt trắng bệch củaNguyệt Vô Thương nhất thời nở rộ ý cười, liền nghe Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục nói:"Ta thấy ngươi biểu hiện không tệ, tạm thời tha thứ cho ngươi,nếu..."

"Sẽkhông !" Dạ Nguyệt Sắc còn chưa nói hết, Nguyệt Vô Thương đã cắt lời:"Chuyện trước đây, sẽ không bao giờ xảy ra!"

Chodù lúc này ngữ khí suy yếu, nhưng là giọng nói kiên định không thể bỏ qua.

DạNguyệt Sắc ghé vào ngực Nguyệt Vô Thương, ngượng ngùng nói một câu:"Nguyệt Nguyệt, bánh điểm tâm vừa rồi ngươi có thể không ăn..."

NguyệtVô Thương yêu thương vuốt ve đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu nói: "Không,thật sự là ăn rất ngon. . . " Cho dù là để trị hắn, ít nhất nàng đã dụngtâm, cho nên đó vẫn là món ăn quý không có gì có thể sánh bằng, cho dù hắnkhông thích dấm chua, nhưng vẫn cảm thấy ngọt ngào.

"Vềsau mỗi ngày ta sẽ làm cho ngươi ăn..." Dạ Nguyệt Sắc hai tay chống ởtrong ngực Nguyệt Vô Thương, cười thật giảo hoạt. Nguyệt Vô Thương khóe miệnghơi hơi co rút, thanh âm vẫn ôn hòa như trước, nói một tiếng: "Được!"

Mànđêm nhẹ nhàng hạ xuống, trăng tròn treo trên không trung. Ánh trăng sáng tỏchiếu xuống, khiến cho cả khu vườn như được bao phủ trong một tầng ánh sáng nhuhòa.

Haigian phòng nối liền với nhau, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một cái bóng trắngtao nhã xuất hiện trong phòng, nhìn nhìn cửa sổ bên cạnh khép chặt, khóe miệngkhơi nâng lên một nụ cười tao nhã, lập tức nhàn nhã phóng khoáng đến cửa phòngDạ Nguyệt Sắc, đưa bàn tay đặt lên then cửa, hơi hơi dùng lực, chỉ thấycửa không có tiếng vang nào mở ra, mà lúc này trên đất chồng chất một đống mảnhthen cửa vỡ vụn.

NguyệtVô Thương theo ánh trăng nhìn lại, chỉ thấy nữ tử trên giường im lặng ngủ, nụcười trên mặt càng thêm nhu hòa, chậm rãi bước tới cạnh giường.

Độngtác tao nhã thả áo khoác xuống, sau đó nằm chết dí bên người Dạ Nguyệt Sắc, đemnữ tử ôm vào trong ngực, khóe miệng tươi cười.

DạNguyệt Sắc ở trong lòng Nguyệt Vô Thương cựa quậy, tự giác tìm vị trí thoải máitiếp tục ngủ say sưa. Ý cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng nồng đậm.

Khôngbao lâu sau, ngoài phòng đột nhiên truyền tới tiếng bước chân rất khẽ, rất nhẹ,nhưng không qua được tai Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương mở ra hai tròngmắt, tầm mắt xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ, đăm chiêu nhìn bên ngoài.

Mộtngười, không sát khí. Nguyệt Vô Thương hé mắt, bất động thanh sắc ôm Dạ NguyệtSắc vào trong ngực, án binh bất động.

Tiếngbước chân rất khẽ vang lên trong gian phòng bên cạnh, có vẻ như đem cái gì đóđặt lên giường, sau đó do dự trong chốc lát, bước chân từ từ hướng sang bênnày. Nguyệt Vô Thương ẩn hô hấp, đem chăn kéo lên trên, thuận tay điểm huyệtngủ của Dạ Nguyệt Sắc, ung dung chờ người nọ tiến vào.

Cửalại lặng yên không một tiếng động bị đẩy ra, một nam tử mặc áo dài màu đen,khuôn mặt tục tằng ước chừng khoảng bốn mươi tuổi đi đến, còn chưa tới gầntrước giường, liền nghe thấy thanh âm miễn cưỡng từ trên giường truyền đến,"Hướng Nhai . . .”

Ngườibị gọi là Hướng Nhai thân hình dừng lại, lập tức trấn định, đối với Nguyệt VôThương hô: "Thiếu chủ”

NguyệtVô Thương trên mặt mang theo một cỗ lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Trung bộckhông hầu hai chủ, Hướng Nhai, ngươi đã quyết định, vậy thì về Bắc Mạcđi!"

HướngNhai quỳ xuống mặt đất, đối với Nguyệt Vô Thương nói: "Năm đó Hướng Nhaiđã đáp ứng công chúa, cả đời che chở thiếu chủ chu toàn!"

NguyệtVô Thương hơi hơi nhíu mày, đột nhiên cười nói: "Nói cho người nọ, ta sẽkhông đi gặp hắn! Đi xuống đi!"

Sauđó nhắm mắt không để ý tới Hướng Nhai, Hướng Nhai nhìn Nguyệt Vô Thương, cóchút nóng nảy nói: "Thiếu chủ, người đã ăn ‘khởi tử hồi sinh đan'rồi, sau đó độc tái phát, nếu không nhanh chóng giải độc, hậu quả rất đángsợ!"

Ngheđược Hướng Nhai nói, Nguyệt Vô Thương hơi hơi nhíu mày, không nói gì, lại thấyHướng Nhai tiếp tục nói: "Nếu người đã không nỡ dùng nàng để giải độc, chonên Hướng Nhai tìm một nữ tử khác có thể giải độc, hi vọng thiếu chủ cânnhắc!"

Vừadứt lời, liền nghe từ gian phòng cách vách, truyền đến tiếng ngâm của nữ tử,sắc mặt Nguyệt Vô Thương trong bóng đêm đen lại có chút khó coi, miễn cưỡng nóivới Hướng Nhai: "Lập tức đem nàng mang đi!"

Tronggiọng nói chứa vẻ cường ngạnh, nguy hiểm không thể bỏ qua, làm cho Hướng Nhaikhông tự chủ gục đầu xuống. Hai tay nắm chặt, thanh âm có chút cảm giác đập nồidìm thuyền lại vang lên: "Nếu người vì nàng mà chết, người cảm thấy nàngcó thể sống tốt sao?"

HướngNhai nói xong câu đó, cũng không để ý tới Nguyệt Vô Thương, phi thân rời khỏiphòng.

Nhấtthời, không khí trở nên yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài càng sáng ngời, thanh âmtrong phòng bên cạnh càng vang dội. Nguyệt Vô Thương không kiên nhẫn nhíu nhíumày, đem Dạ Nguyệt Sắc ra khỏi đám chăn mền, đầu tựa vào cổ của nàng, thì thàogọi: "Sắc Sắc..."

Quamột lúc lâu, Nguyệt Vô Thương tiến đến trên môi Dạ Nguyệt Sắc, hung hănghôn hai cái, rời giường mặc quần áo tử tế. Đi ra cổng, Nam Uyên Bắc Đường nghetiếng vang, sau đó ánh mắt nhìn vào phòng Nguyệt Vô Thương, lại nhìn Nguyệt VôThương ở bên ngoài, biểu tình có chút kỳ quái.

"Lậptức đưa nữ nhân trong phòng kia đi cho ta!" Nguyệt Vô Thương hướng về phíaNam Uyên nói: "Sáng mai, ta muốn một chút dấu vết cũng không có!"

Nóixong cũng không xem hai người kia có phản ứng gì, đi vào phòng Dạ Nguyệt Sắc,đem Dạ Nguyệt Sắc cuốn vào chăn, sau đó ôm ra sân, đi tới một phòng khác.

NamUyên cùng Bắc Đường nhìn nhau, hai người bất đắc dĩ đi vào, chỉ thấy dưới ánhtrăng, nữ tử trên giường quần áo không chỉnh tề, trong miệng không ngừng trànra tiếng ngâm mất hồn. Cẩn thận nhìn mặt nàng, không phải Tần Khuynh thì là ai?

"Đưađi nơi nào?" Nam Uyên nhíu mày nhìn nhìn Bắc Đường.

BắcĐường có chút quân tử xoay mặt, cười nói: "A, dù sao cũng chỉ là không cầnở trong căn nhà này là tốt rồi, ngươi tùy tiện ném đi đâu cũng được, ta trở vềngủ !"

Nóixong ách xì một cái, cực kỳ không có nghĩa khí đem chuyện phiền toái để lại choNam Uyên, tự nhiên trở về phòng ngủ.

NamUyên nhìn Tần Khuynh trên giường, sờ sờ cái mũi, bước nhanh về phía trước, đemchăn trên giường phủ lên người Tần Khuynh, sau đó nắm bốn góc chăn, xách lêncấp tốc đi ra ngoài.

Lúcnày trong cung, vô số thị vệ sau khi trúng "Cúc Bách Nhật" cùng cungnữ ái ân. Thái Hậu cùng Hoàng Hậu thí nghiệm hết một đám lại một nhóm người,cuối cùng vẫn không tìm được cách giải độc.

"Đếntột cùng là ở đâu có vấn đề?" Thái Hậu lẩm bẩm nói, nếu mà độc có thểthông qua cơ thể nữ tử . . . nhất định cũng có thể quay trở lại cơ thể nữ tử,chỉ là chỗ đó có vấn đề.

ThanhNghê, Thanh Nghê!

Tháihậu đối với thái y ở một bên nói: "Lập tức tra xem thể chất Thanh Nghê cóvấn đề gì!"

Lúcnày Nguyệt Lưu Ảnh đã hôn mê mười ngày, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn dậttrước đâu còn, hiện thời gò má hãm sâu, lông mày thống khổ nhíu lại.

VânThanh Nghê ngồi ở bên giường Nguyệt Lưu Ảnh, nắm giữ tay hắn, cả ngày lấy nướcmắt rửa mặt cũng gầy không ít

"Biểuca, nếu như ta biết Thái Hậu hạ độc trên người ta, Thanh Nghê bất luậnthế nào cũng sẽ không đổi kiệu hoa, ta không muốn hại huynh..." Vân ThanhNghê đem tay Nguyệt Lưu Ảnh đặt ở bên gò má mình, "Huynh nhanh chúttỉnh lại, có được hay không..."

"Huynhxem, ta thật đáng ghét, vì hạnh phúc của mình, không chỉ phá hủy hạnh phúc củahuynh, còn hại huynh trúng độc, huynh mau tỉnh lại bỏ ta a, bỏ ta a. . .." Nước mắt theo gò má trượt đến lòng bàn tay Nguyệt Lưu Ảnh, Vân ThanhNghê có vẻ như cảm giác được ngón tay Nguyệt Lưu Ảnh hơi hơi giật giật.

VânThanh Nghê lau nước mắt, có chút hưng phấn nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, chỉ thấy môihắn hơi hơi mấp máy, giống như đang nói cái gì, Vân Thanh Nghê đem lỗ tai tiếnđến bên môi Nguyệt Lưu Ảnh, lời nói của hắn có chút mơ hồ, nhưng Vân Thanh Nghêcũng nghe được hắn nói cái gì, một cái tên làm nàng sụp đổ - - Dạ Nguyệt Sắc!

VânThanh Nghê ghé vào bên giường Nguyệt Lưu Ảnh thất thanh khóc rống.

DạNguyệt Sắc một đêm ngủ ngon, buổi sáng tỉnh lại, phát hiện mình ở trong một cănphòng xa lạ. Có chút kỳ quái, chẳng lẽ nàng mộng du?

NguyệtVô Thương đột nhiên đẩy cửa tiến vào, đối với Dạ Nguyệt Sắc cười nói: "SắcSắc, tỉnh."

DạNguyệt Sắc dùng ánh mắt quan sát Nguyệt Vô Thương mấy lần, sau đó cũng thấy đồdùng để rửa mặt cùng với bữa sáng đều đã chuẩn bị tốt, rầu rĩ không vui từ trêngiường đứng lên, rửa mặt.

Ngồiở trước gương sửa sang lại tóc, Nguyệt Vô Thương đột nhiên xuất hiện ở phía sauDạ Nguyệt Sắc, lấy cái lược sừng trâu trong tay Dạ Nguyệt Sắc, động tác mềm nhẹchải vuốt tóc nàng.

DạNguyệt Sắc xem mình trong gương, phát hiện môi có chút sưng đỏ, trong đầu cấptốc xoay xoay, tròng mắt nhìn chằm chằm Nguyệt Vô Thương trong gương, nhẹ nhàngnói: "Nguyệt Nguyệt. . ."

"Hả?"Nguyệt Vô Thương vừa nghĩ cho Dạ Nguyệt Sắc dùng cái gì búi tóc, miễn cưỡngđáp.

"NguyệtNguyệt, ngươi nói thời tiết lạnh như vậy, vì sao còn có muỗi?" Dạ NguyệtSắc cau mày đánh giá Nguyệt Vô Thương, là một con muỗi cực lớn.

"Nơinào bị cắn?" Nguyệt Vô Thương buông lược trong tay ra, đem Dạ Nguyệt Sắcquay lại, ôn nhu nói: "Ta nhìn xem!"

"Nơinày!" Dạ Nguyệt Sắc chỉ chỉ đôi môi mình có chút sưng đỏ, bĩu môi nói:"Ngươi xem, nơi này có phải hay không?"

NguyệtVô Thương khóe mắt có chút run rẩy, nói hắn là muỗi, tốt lắm! Lập tức đem mặttiến đến trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, hai tròng mắt hoa đào hơi hơi nâng cao, khóemiệng gợi lên một độ cong yêu dã, cả người nhất thời trở nên yêu nghiệt vạnphần, hơi thở ấm áp phun trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm mất hồn mị hoặc,"Muỗi nói hắn còn chưa cắn đủ. . . ."

DạNguyệt Sắc còn chưa kịp phản ứng, môi Nguyệt Vô Thương mềm mại mang theo hươnghoa đào yêu dã chiếm hữu môi nàng, Dạ Nguyệt Sắc trong nháy mắt có chút sửngsốt, nam nhân này!

Hômqua nói không cho phép leo lên giường nàng, hắn cư nhiên ôm nàng đến phòng củahắn, hại nàng tưởng mình mộng du. Nếu không thấy môi có chút sưng đỏ, mới pháthiện nam nhân này cư nhiên hôn trộm nàng. Rất mệt, Dạ Nguyệt Sắc trong đầu độtnhiên lóe lên ý này.

Đầulưỡi Nguyệt Vô Thương đã ôn nhu cạy mở miệng nàng, mang theo trêu chọc đụngvào... Dạ Nguyệt Sắc vươn tay ôm lấy cổ Nguyệt Vô Thương, đem đầu của hắn kéoxuống, cắn cắn đầu lưỡi tác loạn trong miệng nàng, Nguyệt Vô Thương bị đau rútvề, ánh mắt vô tội nhìn nữ nhân trước mặt cười đến đắc ý.

"SắcSắc..." Hô hấp có chút bất ổn, thanh âm có chút khàn khàn, Nguyệt VôThương ổn định hô hấp, "Ha ha, ta đây không cắn người được, lại bị cắna..."

"Khôngphải..." Dạ Nguyệt Sắc kéo Nguyệt Vô Thương tới gần hơn, cười duyên nói:"Ta còn chưa bắt đầu cắn đâu!"

Nóixong môi tiến đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, áp vào môi hắn, dùng sức hunghăng hút vài cái, trong lòng tức giận bất bình lại cắn, Nguyệt Vô Thương thừanhận cái hôn có chút trả thù này, lại ôn nhu đáp lại hai cái, lè lưỡi khiêukhích nữ nhân kỹ thuật hôn trúc trắc.

DạNguyệt Sắc có chút bất đắc dĩ rời khỏi Nguyệt Vô Thương, giương mắt lên cườitủm tỉm nhìn đôi môi Nguyệt Vô Thương bị nàng làm sưng đỏ, cười vui vẻ.

Vừahôn xuống dưới, người nào đó định lực thật tốt, ánh mắt thâm trầm, trong mắthiện lên một chút màu hồng dục niệm, hơi thở bất ổn, ánh mắt có chút lục quangnhìn Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy phía sau lưng sinh lạnh, khôngtự chủ lui về sau, ngượng ngùng nói: "Nguyệt Nguyệt, ngươi làm saovậy?"

NguyệtVô Thương khóe mắt hơi nheo lại, tròng mắt liễm liễm, khi ngẩng đầu lên thầnsắc đã hơi bình tĩnh trở lại.

"Khôngsao cả..." Vừa nói vừa đem Dạ Nguyệt Sắc trở lại ghế, cầm lấy lược sừngtrâu, tiếp tục chải vuốt tóc Dạ Nguyệt Sắc.

DạNguyệt Sắc từ trong kính nhìn môi Nguyệt Vô Thương sưng đỏ, cười rộ lên, cảngười ra vẻ tâm tình không tệ. Đột nhiên đảo tròn mắt, đối với Nguyệt Vô Thươngnói: "Nguyệt Nguyệt..."

"Hả?"Nguyệt Vô Thương ở trên đầu Dạ Nguyệt Sắc búi một búi tóc đơn giản, đem một cáibạch ngọc trâm cắm trên đầu Dạ Nguyệt Sắc, điều chỉnh vị trí một chút, sau đócười hài lòng.

DạNguyệt Sắc nhìn bạch ngọc trâm trên đầu trong gương, ngọc trâm này tạc hình hoangọc lan, trông rất sống động. Dạ Nguyệt Sắc dường như ngửi được mùi hoa ngọclan thơm ngát.

"NguyệtNguyệt..." Dạ Nguyệt Sắc tò mò quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thương hỏi:"Cây ngọc trâm này có thể tỏa ra mùi?"

"Ừ..."Nguyệt Vô Thương lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc đứng lên, đối với Dạ Nguyệt Sắc nói:"Đây là của nương ta, bây giờ tặng cho nàng ..." Hi vọng đến lúc đócó thể có tác dụng, tối hôm qua Hướng Nhai khiến hắn có chút lo lắng, hi vọngcây trâm ngọc này có thể che chở nàng bình an.

"Tamuốn thưởng cho ngươi!" Dạ Nguyệt Sắc vui vẻ nói, cây ngọc trâm này nàngrất thích, vì thế kiễng chân lên, trên môi Nguyệt Vô Thương tiếp tục hung hănghôn một cái, sau đó buông ra.

DạNguyệt Sắc một mặt giảo hoạt nhìn Nguyệt Vô Thương, cười có chút tà ác,"Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi dạo phố được không."

NguyệtVô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc, giơ ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve môi mìnhbị Dạ Nguyệt Sắc chà đạp, cười cười ôn nhu đáp: "Được."

DạNguyệt Sắc hưng phấn kéo Nguyệt Vô Thương đi ra ngoài, vừa ra khỏi phòng liềnnhìn thấy Nam Uyên một tay ôm bụng, có vẻ như vẫn còn tiêu chảy. Bắc Đường nhànnhã ngồi ở bên cạnh bàn đá uống trà, chờ hai người đi ra, ánh mắt như có nhưkhông quét về phía môi Nguyệt Vô Thương, sau đó trăm miệng một lời nói:"Thời tiết này muỗi lại rất lớn a . . . ."

"Đúngvậy a..." Dạ Nguyệt Sắc cười thoải mái, đối với Nam Uyên Bắc Đường nói:"Bổn tiểu thư hôm nay tâm tình rất tốt, dạo phố xong sẽ tự mình xuống bếp,chiêu đãi các ngươi!"

NamUyên ôm bụng vội vàng chạy tới nhà vệ sinh, Bắc Đường cười cười, căn cứ nguyêntắc ‘chết người không chết ta’, đối với Dạ Nguyệt Sắc cười nói: "Phu nhân,lần này ta có thể cung cấp phấn gây ngứa."

DạNguyệt Sắc kéo ống tay áo Nguyệt Vô Thương, chu môi lắc lắc Nguyệt Vô Thương,mềm yếu hô lên hai chữ: "Nguyệt Nguyệt. . . "

NguyệtVô Thương sủng nịch vuốt ve trán Dạ Nguyệt Sắc, đối với Bắc Đường nói:"Hôm nay trước khi ta trở về quét sạch sẽ nơi ở của ta!"

BắcĐường biến sắc, mỗi một người thầy thuốc đều ưa thích sạch sẽ, hắn cũng khôngngoại lệ, bắt hắn quét tước dọn dẹp . . . .

DạNguyệt Sắc vui vẻ kéo Nguyệt Vô Thương tiếp tục đi ra ngoài, vẫn còn không quênquay đầu nói với Bắc Đường: "Nhớ chuẩn bị phấn gây ngứa!"

Hômnay trong tiểu trấn có chút kỳ quái, trên đường không đông người, Dạ Nguyệt Sắclôi kéo Nguyệt Vô Thương trên đường đi tới, tò mò chạy tới phía đám người trướcmặt.

KéoNguyệt Vô Thương cấp tốc đi về phía trước, chỉ thấy một đám người vây thành mộtvòng tròn, chỉ trỏ không biết đang nói cái gì, Dạ Nguyệt Sắc tò mò tới gần phíatrước, chỉ thấy bị vây trong đám người là một người tóc tai rối bù, dùng chănbọc lại, nhưng không rõ là ai.

"Thậtkhông hiểu nữ tử từ nơi nào đến, sáng sớm đã nằm ở cửa Di Hồng Viện, xem ratrong sạch khó giữ được. . . " Bên cạnh có người nói nói.

DạNguyệt Sắc không có gì hứng thú, liền quay đầu rời đi.

LúcDạ Nguyệt Sắc quay đầu, chỉ thấy gió nhẹ thổi bay tóc người kia, hơi hơi có thểnhìn thấy khuôn mặt, chính là Tần Khuynh.

Hômqua bị Nam Uyên xách ra, vốn định xách đến ngoại ô, không ngờ thuốc xổ bị DạNguyệt Sắc hạ phát tác, vội vã tìm nhà vệ sinh, thuận tay đem Tần Khuynh némtrước đại môn Di Hồng Viện.

Mộtnữ tử trúng xuân dược, một nơi nam nhân háo sắc tụ tập, xảy ra chuyện gì, tựnhiên không cần nói cũng biết.

"NguyệtNguyệt..." Dạ Nguyệt Sắc kéo Nguyệt Vô Thương, vốn muốn cùng Nguyệt Nguyệtđi dạo, nhưng lại mất hứng. Mệt mỏi nói: "Chúng ta trở về đi!"

"Được"Nguyệt Vô Thương quay lại lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc, trở lại đường cái.

Vừamới bước vài bước, Hướng Nhai hôm qua rời đi liền xuất hiện ở trước mặt, NguyệtVô Thương hơi nhíu mày, đôi mắt có chút lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.

"Thiếuchủ, chủ nhân bệnh không nhẹ, ngay tại Lâm thành..." Hướng Nhai nhìnNguyệt Vô Thương, sau đó hung hăng nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc bên cạnh.

DạNguyệt Sắc co rụt lại bên cạnh Nguyệt Vô Thương, trên mặt Nguyệt Vô Thương hoàntoàn không có nụ cười, nhíu mày không vui nhìn Hướng Nhai, "Ta sẽ khôngđi, bảo hắn sớm quay về đi!"

Nóixong lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc lướt qua Hướng Nhai, rời đi.

HướngNhai ánh mắt có chút tối tăm nhìn bóng lưng Dạ Nguyệt Sắc, đột nhiên nảy ra ýhay.