Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 62: Những năm tháng yên bình



Cơmtối xong, Nguyệt Vô Thương cứ mãi đi theo sau lưng của Dạ Nguyệt Sắc, cho đếnkhi Dạ Nguyệt Sắc đi đến trước cửa phòng mình, sau đó quay đầu lại nhìn NguyệtVô Thương, "Nguyệt Nguyệt, phòng của ngươi ở bên kia. . . . . ." Nóixong vẫn không quên nhíu mày chỉ chỉ gian phòng bên cạnh.

MàyNguyệt Vô Thương hơi nhếch lên, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc u oán nói:"Nhưng phòng của người ta đã bị dơ rồi. . . . . ."

Thanhâm của Nguyệt Vô Thương cực kỳ u oán giống như nàng dâu nhỏ bị khinh bỉ, DạNguyệt Sắc rất có khí khái nói với hắn: "Dơ bẩn thì thay cho sạch sẽ làđược!" Dạ Nguyệt Sắc nói xong vào phòng đóng cửa phòng lại, tâm tình vuivẻ bò lên giường ngủ.

NguyệtVô Thương lơ đễnh đứng ở ngoài cửa cười cười, hắn đương nhiên có biệnpháp đi vào, chẳng qua là. . . . . . Trong đôi mắt hoa đào liếc về phía gianphòng cách vách vốn thuộc về mình, hé mắt, giường bị người khác nằm qua, dơ bẩnchính là dơ bẩn, cho dù đổi cũng là bẩn thôi!

NguyệtVô Thương chắp tay đứng ở trước cửa phòng Dạ Nguyệt Sắc, ngước mắt nhìn ánhtrăng sáng trên không trung dần dần mờ đi, suy nghĩ có chút bay xa.

Ánhtrăng có chút trong trẻo lạnh lùng bao trùm trên người của Nguyệt Vô Thương,bạch y nhuộm mát mẻ, gương mặt mỉm cười được ánh trăng nhuộm thành màu lunglinh rực rỡ, lúc này nhìn hắn có chút cô đơn tịch mịch, thật khác xa với khíchất diêm dúa lẳng lơ, nụ cười hoà thuận vui vẻ như cánh hoa đào của ngàythường một trời một vực.

NguyệtVô Thương vẫn đứng ở trong đình viện một lúc lâu, chưa từng nhúc nhích.

Chođến khi một bóng đen tự chui đầu vào lưới, rơi vào trong viện, Hướng Nhai nhìnNguyệt Vô Thương giống như đang đợi hắn thật lâu hôm nay mới biết hắn tại kinhthành tốn sức phí lực mang Tần Khuynh bị hắn cho uống xuân dược đến đây, hômnay đã bị ném ra ngoài.

HướngNhai thu lại tâm tình trên mặt, rất cung kính đi lên trước quỳ gối trước mặtNguyệt Vô Thương, giọng thành khẩn nói: "Thiếu chủ. . . . . . Nếu cô gáiđêm qua làm người không thích, Hướng Nhai nhất định sẽ tìm. . . . . ." Mộtcô gái không khác Dạ Nguyệt Sắc. Những lời này còn chưa nói hết, đã bị NguyệtVô Thương cắt đứt.

"HướngNhai. . . . . ." Nguyệt Vô Thương đột nhiên quay đầu lại nhìn Hướng Nhai,nụ cười trong mắt lại không đạt đến đáy mắt, thanh âm từ mềm mại đến tận xươngnhư trước kia, bây giờ trở nên lạnh lẽo : "Chuyện như vậy, ta không hyvọng xảy ra lần nào nữa!"

Thânthể Hướng Nhai cứng đờ, không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên nhìnNguyệt Vô Thương, nữ nhân kia có cái gì tốt? Muốn ôn nhu cũng không ôn nhu,muốn đẹp cũng không phải là cực phẩm mỹ nhân. Làm sao lại đáng giá để chohắn không nỡ dùng nàng giải độc, cho dù thế những cô gái khác cũng khôngđược. Chẳng qua là đến tột cùng nàng ta có cái gì tốt, để cho hắn ngay cả sinhmệnh của mình không cần!

NhưngHướng Nhai làm sao biết, có vài người khi yêu, sau khi đã xác định một người,cho dù nàng không ôn nhu, cho dù nàng ấy không phải là cực phẩm mỹ nhân, nhưngở trong mắt của tình nhân cũng là không thể thay thế được , hắn có thể vì nàngmà sống, cũng có thể vì nàng mà chết. Từ đó chỉ trông mong nhìn thấy nàng mỗingày cười vui, không muốn nhìn thấy một chút ưu tư nào chạm đến nét mày ngàicủa nàng. Như thế, hắn cũng không nguyện ý đụng đến những cô gái khác, cũngkhông nguyện ý để cho nàng vì thế mà thêm sầu oán.

"Vậyngài đến gặp ngài ấy có được không ?" Hướng Nhai có chút không cam tâmhỏi, hắn không thuyết phục được người này, hoặc giả người nọ có thể làm chongười này đi vào khuôn khổ nói cũng không chừng. Nhiều năm như vậy, người nọkhông muốn bước vào Nguyệt quốc một bước, vậy mà Nguyệt Vô Thương cũng khôngnguyện ý đi gặp hắn một lần.

"Ngươiđã lựa chọn người nọ, như thế về sau cũng đừng xuất hiện ở trước mặt củata!" Nguyệt Vô Thương nheo lại tròng mắt quét sang Hướng Nhai một cái,thanh âm ép tới rất thấp, lại từng chữ từng chữ rơi vào trong tai của HướngNhai

"Thuhồi tính toán trong lòng ngươi, nàng, ai cũng không thể động!"

NguyệtVô Thương nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của Hướng Nhai, đi về hướngphòng của Dạ Nguyệt Sắc, giống như không có chút trở ngại đẩy cửa ra, sauđó đóng cửa lại.

HướngNhai hận hận quỳ gối trong viện, công chúa hắn không có bảo vệ tốt để cho bàchết thảm trong cung, hôm nay con trai duy nhất của bà, hắn cũng không bảo vệđược, trúng độc hơn hai mươi năm, không tìm được giải dược, bị"Cúc BáchNhật" hành hạ, nhưng hôm nay giải dược có, thế nhưng hắn đến nay khôngchịu giải độc.

HướngNhai khổ sở trong lòng, năm ấy hộ tống công chúa đến Nguyệt quốc, hắn đã thề.Công chúa sống, hắn sống, công chúa chết hắn chết! Chỉ có điều hôm nay hắn cònsống tạm, chỉ trông mong Nguyệt Vô Thương có thể giải độc trở về Bắc Mạc.

Nhưngvì sao người đó lại cứ cố chấp như vậy, hắn thủy chung không hiểu.

Bêntrong phòng, Nguyệt Vô Thương nằm xuống bên người Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắctheo thói quen chui vào trong ngực Nguyệt Vô Thương cọ rồi lại cọ, tìmđược vị trí quen thuộc trong trí nhớ, tiếp tục ngủ thật ngọt ngào. Chẳng quachỉ là động tác vô ý thức như vậy, lại khiến nụ cười trong mắt Nguyệt VôThương, như gió xuân tháng ba thổi qua, hoa đào rực rỡ.

NguyệtVô Thương ôn nhu đem người trong ngực ôm càng chặt hơn, Sắc Sắc, sinh mạng cũngkhông cần, chỉ trông mong nàng đừng giận hắn nữa.

"NguyệtNguyệt. . . . . ." Trong ngực đột nhiên truyền đến một tiếng nhẹ nhàng kêugọi, Nguyệt Vô Thương cười cười, nhất thời trong tim cảm thấy tràn đầy.

"Ừ."Cho dù biết nàng là đang ngủ mơ, nỉ non trong vô ý thức, Nguyệt Vô Thươngvẫn như cũ mềm mại đáp một tiếng.

Ngườitrong ngực tựa hồ nghe được thanh âm của hắn, trong ngực không an phận cọcọ, sau đó ngoan ngoãn tiếp tục ngủ.

Màbên ngoài, Hướng Nhai cố chấp quỳ gối trong viện, mắt nhìn bên trong phòng. Vốnhôm nay định bắt Dạ Nguyệt Sắc, sau đó dùng uy hiếp, khiến Nguyệt Vô Thương tìmcô gái giải độc, sau đó đến Lâm thành gặp người kia. Chẳng qua là không nghĩtới kế hoạch vẫn chưa sử dụng đã chết từ trong trứng nước, hôm nay trừ quỳ ởchỗ này, hắn cũng nghĩ không ra phương pháp gì khiến Nguyệt Vô Thương thay đổichủ ý.

Sángsớm lúc Dạ Nguyệt Sắc rời giường đã phát hiện Nguyệt Vô Thương nằm ở bêncạnh nàng, người nọ là trèo tường, hay nhảy cửa sổ vào vậy???

Nhìngương mặt tuấn tú như hoa đào của người nọ, hai tròng mắt khép lại, lông mithật dài khép trên mi mắt. Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên có chút ngạc nhiên, đưa tayrút của mình một cọng lông mi, có chút đau, bất quá nàng cũng không kịp để ý,cầm cọng lông mi đem đến gần mí mắt của Nguyệt Vô Thương, khoa tay múa chân mộthồi. So tới so lui, Dạ Nguyệt Sắc thất bại, lông mi của hắn tại sao có thể còndài hơn so với nàng!

Lúcnày cả người nằm ở trong ngực Nguyệt Vô Thương , chưa bao giờ tử tế nhìnngắm mặt của hắn như thế này. Da trắng nõn nà giống như ngọc xinh đẹp không tỳvết, phía trên thế nhưng không một tia tạp chất, lông mi thon dài giống như đôicánh, khẽ nhúc nhích giống như cánh bướm rung rinh, mũi tinh xảo đẹp mắt, đôimôi đường cong ưu mỹ, mềm mại giống như thạch hoa quả, thật sự muốn cắn mộtcái.

"Viphu có vừa mắt nương tử không?" Hơi thở ấm áp bất thình lình phả vàotrên mặt Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc sợ hết hồn, có chút bịt tay trộm chuông,muốn từ lồng ngực Nguyệt Vô Thương bò xuống.

NguyệtVô Thương lấy tay ngăn trở động tác của nàng, khẽ ngẩng đầu lên, mặt tiếp cậngần hơn, "Sắc Sắc, vẫn không vừa mắt sao? Hửm?"

Thanhâm mềm mại đến tận xương vốn làm cho Dạ Nguyệt Sắc không hề có sức miễn dịch,hơn nữa âm cuối nhấn cao, làm Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy cả người cũng mềm nhũn.Lúc phục hồi tinh thần lại mới ý thức tới Nguyệt Vô Thương đang gọi nàng.

"Ailà nương tử của ngươi hả ?" Dạ Nguyệt Sắc có chút bên ngoài mạnh bên trongyếu quát lên với Nguyệt Vô Thương, để che dấu bối rối của mình.

Đâylà nỗi đau của Nguyệt Vô Thương, hôm đó đánh tráo, không chỉ là lần đầu tiênhắn tính sai từ lúc chào đời cho đến nay, càng làm cho hắn thiếu chút nữa mấtnàng.

"SắcSắc. . . . . ." Nguyệt Vô Thương thu lại nụ cười trong mắt, vẻ mặt vô cùngnghiêm túc nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Dĩ nhiên là nàng!"

Tronglòng bắt đầu tính toán, một khi trở về kinh thành, nhất địn sẽ lập tức đếntướng phủ cầu hôn, nhất định cho nàng một hôn lễ danh chính ngôn thuận, vô cùnglãng mạn thịnh thế. Thật mong nhanh chóng ôm được mỹ nhân về, tự nhiên liền cóthể quang minh chính đại đem nàng đóng ấn kí trở thành người của hắn, từ đó aicũng không được mơ ước.

DạNguyệt Sắc mắt trợn trắng, nàng cho là đổi lại kiệu hoa, không có sính lễ,không có bái đường. Vậy nàng không phải là thực lãng phí sao? Dạ Nguyệt Sắc mặtnghiêm chỉnh nhìn Nguyệt Vô Thương, nói: "Về sau nếu còn gọi ta là nươngtử, gọi lần thứ nhất thu một triệu lượng bạc!"

"Được,nương tử!" Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương lần nữa tràn ra, vui sướngkêu một tiếng.

"Cònnói!" Dạ Nguyệt Sắc trợn mắt nhìn Nguyệt Vô Thương trừng trừng, hung hãnnói: "Đưa bạc, nếu không hôm nay để cho ngươi ghen!"

"Nươngtử không phải là còn thiếu ta bạc sao?" Nguyệt Vô Thương ra vẻ không để ýnói.

DạNguyệt Sắc có chút nhất thời tức giận lại không biết làm gì, đảo mắt một vòng,cười nhìn về phía Nguyệt Vô Thương nói: "Nếu đã gọi ta là nương tử rồi,đương nhiên là thê nợ thì phu trả!"

DạNguyệt Sắc dùng ánh mắt long lanh như nước nhìn Nguyệt Vô Thương, dùng sức chớpchớp.

NguyệtVô Thương bị nàng nũng nịu chọc cho vui vẻ, làm như thật gật đầu một cái,ra vẻ tán đồng nói: "Nương tử nói có lý!"

DạNguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương nói như thế, nụ cười trên mặt càng thêm rựcrỡ, mắt càng dùng sức hướng về phía Nguyệt Vô Thương phóng điện, "Nếu đãnhư vậy, ‘ của ngươi chính là của ta, của ta thì vẫn còn là của ta ’, cho nên,ngươi nợ ta có phải nên trả lại cho ta hay không?"

Nụcười trong mắt Nguyệt Vô Thương sâu hơn, có chút cưng chiều vuốt veđỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, thật là một cô bé tham tiền a, vậy mà ngoài miệng vẫnnhư cũ không hề nhàn rỗi, lúc Dạ Nguyệt Sắc vừa dứt lời, lên tiếng: "Đúngvậy! Nương tử.”

"Hiệntại, ta một phân tiền cũng không nợ ngươi, ngươi ngược lại thiếu ta đến gần batrăm ngàn lượng bạc, ta nể tình chúng ta cho nên giảm giá, coi như hai trămngàn lượng là được!" Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn nói, nhìn nàng hào phóng chưakìa, giảm giá so với hắn khẳng khái hơn nhiều.

"Được,nương tử!" Nguyệt Vô Thương buồn cười nói.

"NguyệtNguyệt, hai trăm ngàn lượng bạc!" Dạ Nguyệt Sắc ngưng trọng nói, sau đó từtrên người Nguyệt Vô Thương bò dậy, rời giường, cao hứng nàng đã sớm quên việcphải truy cứu Nguyệt Vô Thương nửa đêm lại bò đến trên giường nàng..

NguyệtVô Thương cưng chiều cười cười, rời giường kéo Dạ Nguyệt Sắc ngồi vào trướcgương, bắt đầu làm chuyện mỗi ngày phải làm, cầm chiếc lược sừng trâu giúp DạNguyệt Sắc chải mái tóc dài.

Haingười sửa sang lại xong xuôi, Dạ Nguyệt Sắc đẩy cửa ra, hôm nay tâm tình rấttốt, cảm thấy ánh mặt trời cũng ấm áp không ít.

Chẳngqua là khi nhìn thấy Hướng Nhai quỳ ở trong viện , có chút ngạc nhiên nhìn mộtchút, thấy tóc còn treo giọt sương, chẳng lẽ là quỳ cả đêm?

NguyệtVô Thương theo đuôi ở sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhunói: "Sắc Sắc, đi ăn cơm đi!"

DạNguyệt Sắc nhìn người đang quỳ một chút, nàng nhận ra được, chính là ngườitrước kia, khi nàng đến phủ của Nguyệt Nguyệt đã gặp, bộ dạng hung hăng. Quỳquỳ cũng tốt, ai kêu hắn lại hung dữ với nàng như vậy, Dạ Nguyệt Sắc thừa nhậnmình lúc này có chút mang thù rồi.

Liềnđi theo Nguyệt Vô Thương, nào có thể đoán được hai người chân trước vừa đi,Hướng Nhai liền quỳ lết đi theo phía sau bọn họ.

DạNguyệt Sắc nghe tiếng vang quay đầu lại, nhìn Hướng Nhai vẫn quỳ đi theo bọnhắn, có chút không nhẫn tâm kéo kéo ống tay áo Nguyệt Vô Thương,"Nguyệt Nguyệt. . . . . ."

"Ngoan,đi ăn thôi. . . . . ." Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày quét sang Hướng Nhaimột cái, kéo Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi về phía trước.

Mãicho đến Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương ngồi lên bàn cơm, Hướng Nhai vẫnquỳ tại cửa.

Mãnhliệt nhìn soi mói như thế, Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy một chút muốn ăn cũng không.Hướng về phía Nguyệt Vô Thương yếu ớt hỏi: "Nguyệt Nguyệt, hắn bị cái gìkích thích vậy?"

NguyệtVô Thương gắp một đũa rau bỏ vào trong chén Dạ Nguyệt Sắc, thản nhiên nói:"Không biết!"

"Vậyhắn có phải đắc tội ngươi hay không, ngươi để cho hắn quỳ đó a?" Dạ NguyệtSắc nhìn Nguyệt Vô Thương tiếp tục yếu ớt hỏi.

"Khôngphải, ăn cơm đi!" Nguyệt Vô Thương ôn nhu hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói,chân mày hơi cau lại.

DạNguyệt Sắc có chút mệt mỏi, một người to lớn như vậy đang quỳ ở đó, hôm naykhông giải thích được quỳ gối nơi này, đã làm lòng hiếu kỳ của nàng sống dậymãnh liệt, nàng làm sao có thể ăn được cơm.

"Cáiđó, Nguyệt Nguyệt, hắn có phải là có tự khuynh hướng ngược không?" DạNguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, có chút tà ác cười nói, nếu như không phải lànhư thế, thế nào thích mình quỳ, quỳ còn chưa tính, lại còn quỳ lếtđi theo phía sau bọn họ.

NguyệtVô Thương ưu nhã ăn cơm, ứng tiếng: "Có lẽ!" Nhìn Dạ Nguyệt Sắc hướngtrong chén đánh lên thức ăn, ôn nhu nói: "Sắc Sắc, ăn cơm!"

DạNguyệt Sắc mệt mỏi cầm chiếc đũa chọc chọc trong chén cơm, yếu ớtnói: "Ngươi để cho hắn đứng lên đi, như vậy ta ăn không vô!"

NguyệtVô Thương hé mắt, quét một vòng Dạ Nguyệt Sắc, sau đó quét một vòng thức ăntrong chén, gầy quá xá , như vậy không thể được.

Bấtđắc dĩ nhì về phía Hướng Nhai đang quỳ gối ngoài cửa nói: "Đứng lênđi!"

Tronggiọng nói Nguyệt Vô Thương là không cho thương lượng, khiến Hướng Nhai đang quỳtoàn thân chấn động, ngay sau đó cố chấp quỳ. Hắn cũng chỉ muốn hainguyện vọng, một là, Nguyệt Vô Thương có thể giải độc, hai là, Nguyệt Vô Thươngcó thể cùng hắn về Lâm thành.

NguyệtVô Thương thấy động tác của Hướng Nhai, nhíu nhíu mày. Nếu hắn muốn quỳ, vậythì cứ quỳ đi.

Ngaysau đó quay đầu nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: "Sắc Sắc, ăn xong một chén cơm,phần thưởng một triệu lượng!"

Mộttriệu lượng? ! Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, đôi mắt nhất thời sáng lên, vui sướngcầm chiếc đũa ăn cơm, làm gì còn quan tâm đến việc Hướng Nhai đang quỳ gối phíangoài ảnh hưởng nàng muốn ăn chứ.

Điểmtâm xong, Dạ Nguyệt Sắc đối với Hướng Nhai có chút đồng tình nhất thời toàn bộtiêu tán, bởi vì người nọ hôm nay thay đổi chiến lược, không đi theo sau NguyệtVô Thương, đổi thành đi theo phía sau nàng.

DạNguyệt Sắc chuyển hướng phải, Hướng Nhai liền quỳ hướng phải, Dạ Nguyệt Sắcchuyển phía trái, hắn liền quỳ chuyển sang trái.

"NguyệtNguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc có chút khổ não nhìn Nguyệt Vô Thương,hắn có thể đi theo phía sau Nguyệt Nguyệt hay không?

Ánhmắt của Nguyệt Vô Thương có chút không vui nhìn Hướng Nhai, rồi lại nhìnkhuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm của Dạ Nguyệt Sắc, nhìn lại một chút Hướng Nhai quỳtrên mặt đất, hướng về phía Bắc Đường cùng Nam Uyên ở bên cạnh, dùng ánh mắt rahiệu, sau đó dắt tay Dạ Nguyệt Sắc đi ra ngoài.

NamUyên cùng Bắc Đường đương nhiên ngăn trở Hướng Nhai vẫn quỳ như cũ, muốn đitheo phía sau bọn họ. Dạ Nguyệt Sắc quay đầu lại nhìn Nam Uyên Bắc Đường đangđấu với Hướng Nhai, xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng cảm thấy là lạ.

"Cáiđó, Nguyệt Nguyệt, Hướng Nhai hắn sao vậy?" Dạ Nguyệt Sắc kéo tay NguyệtVô Thương lắc lắc, nhìn hắn quỳ trên mặt đất đi lại, đầu gối cũng rách, rấtđáng thương , tiếp tục nói với Nguyệt Vô Thương: "Hắn không phải làmuốn ngươi giúp làm chuyện gì chứ?"

NguyệtVô Thương đột nhiên dừng bước lại xoay người, Dạ Nguyệt Sắc tự nhiên thật bấthạnh đụng vào trong lồng ngực Nguyệt Vô Thương, tội nghiệp xoa xoamũi, nhìn Nguyệt Vô Thương lên án, hắn tại sao đột nhiên dừng lại.

NguyệtVô Thương thu lại nụ cười, bộ mặt phớt tỉnh nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc nói:"Sắc Sắc, có một số việc là không thể đáp ứng!"

Nhìnvẻ mặt ngơ ngác của người trước mặt, Nguyệt Vô Thương buồn cười vươn ngón taython dài, nâng cằm Nguyệt Sắc lên, mặt đột nhiên lại gần, thanh âm tiêu hồnthực cốt nói: "Không nghĩ ra cũng không cần suy nghĩ, tóm lại nàng nhớ talà không thể đáp ứng hắn là được rồi, cho nên nàng cũng không cần để ý đến hắn.Nhớ chưa, hửm?"

"Ừ!"Dạ Nguyệt Sắc bị tên yêu nghiệt kia đầu độc rồi, phản xạ có điều kiện gậtđầu một cái.

NguyệtVô Thương cười cười hài lòng, dắt Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi ra ngoài.

Ngàymùa thu, ánh mặt trời mang theo màu da cam ấm áp, vẩy vào trên người hai người,cảnh tượng ấm áp mà điềm tĩnh. Trong viện những lá Phong đỏ như lửa, một màu đỏchói mắt lan tỏa xung quanh,

Trênđường dân phong vẫn thuần phác như cũ, nhiệt nhiệt nháo nháo , thỉnhthoảng mấy người tụ chung một chỗ, tâm sự, tùy tiện tán gẫu vài chuyện.

"Tanói, huyện bên có rất nhiều cô gái vẫn chưa xuất giá, trong một đêm biến mấtrất nhiều!" Một thanh âm có chút ít thô ráp khẽ bất mãn nhìn ngườimới vừa rồi còn say sưa ngon lành nghe hắn nói chuyện, nhưng hôm naykhông hẹn mà cùng nhìn về một hướng, theo những tầm mắt người khác nhìnlại , chỉ thấy:

Mộtnam tử mặt mày như vẽ, trong mắt mang theo như nụ cười rực rỡ như hoa đào nở rộ, trong động tác ưu nhã mang theo chút biếng nhác, đang nhàn nhã đi ở trênđường cái. Tay trắng nõn đang nắm lấy tay một cô nương, cô gái cúi thấp đầu,chiếc cổ trắng noãn thon dài lộ ra, cho dù không nhìn thấy khuôn mặt, vẫn nhưcũ có thể để cho người ta mơ màng đến diện mục là bực nào động lòng người.

DạNguyệt Sắc không vui, bấm bấm tay Nguyệt Vô Thương đang nắm tay nàng, Nguyệt VôThương dừng bước lại, cười hỏi: "Sao vậy?"

DạNguyệt Sắc ngẩng đầu lên, nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn bại lộ ở trong tầmmắt của mọi người. Lập tức hấp dẫn ánh mắt những người bên cạnh, trong đó haiđạo ánh mắt cực kỳ mãnh liệt, Dạ Nguyệt Sắc theo ánh mắt kia nhìn, chỉ thấytrong một gian tửu lâu bên cạnh, một nam một nữ ngồi ở bên giường, ánh mắt khácnhau nhìn nàng.

Nàngkia xem ra nhìn hết sức quen mắt, không phải là Tần Khuynh sao? Lúc này TầnKhuynh ngồi tựa vào trong ngực nam tử kia, trên mặt là nụ cười vẫn chưa kịp thulại, đột nhiên biến thành ác độc không cam lòng cùng với tức giận bấtbình. Dạ Nguyệt Sắc chu mỏ, thật không có ý tứ, nơi nào đều có thể nhìn thấycon hồ ly tinh này.

Mànam tử đang ôm Tần Khuynh, đường cong sắc bén trên mặt, một đôi tròng mắtcười nhẹ nhàng, lúc này tản mát ra ánh sáng xanh biếc, đó là ánh sáng của sóiphát ra khi nhìn thấy con mồi.

Trongđôi mắt hoa đào Nguyệt Vô Thương dừng một chút, cả người phát ra hơi thởlẫm liệt, nhìn lướt qua nam tử đang ngồi trên lầu. Mắt hơi híp một cái, sau đómắt hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: "Nương tử, đi thôi!”

Nóixong kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía trước, thần sắc nhiều hơn một phần nghiêmtúc, như có điều suy nghĩ.

"KhanhKhanh, vẻ mặt như thế, chẳng lẽ là coi trọng nam nhân mới vừa rồi sao?"Nam tử có chút nguy hiểm đẩy cằm Tần Khuynh lên, híp mắt cười hỏi: "Nhìncô gái kia oán hận như vậy, chẳng lẽ là quen biết cũ?"

TầnKhuynh thu hồi thần sắc, có chút sợ rụt thân thể một cái, bị sự nhạy cảmsáng suốt của nam nhân này làm sợ hãi, vội vàng nói: "Không phải!"

"Khôngphải là coi trọng nam nhân kia, hay không phải là quen biết cũ?" Nam tửđem Tần Khuynh cố gắng thấp đầu xuống, nâng lên, thanh âm có chút nguy hiểmhỏi.

"Làquen biết cũ!" Ánh mắt âm độc của Tần Khuynh nhìn lướt qua hướng Dạ NguyệtSắc cùng Nguyệt Vô Thương vừa đi, nàng không giải thích được bị người từ kinhthành trói đến địa phương tồi tàn này, sau đó không giải thích được thất thân,cũng không giải thích được đi theo bên cạnh nam nhân giống như con sói đói này,nàng thê thảm như vậy, tại sao Dạ Nguyệt Sắc lại hạnh phúc hơn nàng!

TầnKhuynh đột nhiên câu cổ của nam tử kia, cười duyên nói: "Công tửthật đáng ghét, chẳng lẽ là coi trọng nàng kia?"

Nhìnvào đôi mắt phượng hẹp dài hơi u ám của nam tử, cười trêu nói: "Chỉ bấtquá, bất quá nam tử bên cạnh nữ tử kia ngược lại có lai lịch lớn, chỉ sợcông tử cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi."

Namtử kia nắm lấy cằm Tần Khuynh, lực đạo nặng nặng, không chút nào thương hươngtiếc ngọc, da thịt dưới cằm Tần Khuynh đã hơi đỏ lên.

"Takhông thích cô gái nhiều chuyện!" Nói xong vung tay lên, Tần Khuynh nặngnề ngã xuống trên đất!

Hận ýtrong đôi mắt Tần Khuynh mãnh liệt, hôm nay làm cho nàng ta nhụcnhã, ngày sau nàng ta nhất định sẽ trả gấp trăm lần! Bất kể là người ở trướcmắt này, hay là Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc, nàng đều sẽ không bỏ quacho bọn họ.

Lầudưới mọi người một bộ hiểu rõ nhìn bóng lưng của hai người, thì ralà vợ chồng, quả thật là xứng đôi. Tiếp theo sau đó tiếng cười đùa bàn luận lạivang lên, thanh âm thô ráp lần nữa thành tiêu điểm của mọi người, "Mới vừanói đến huyện lân cận là không ít thiếu nữ đột nhiên mất tích, các ngươi nói làHái Hoa Tặc sao?"

Thanhâm phía sau càng lúc càng xa, bị Nguyệt Vô Thương lôi kéo tiếp tục đi Dạ NguyệtSắc không chịu, dừng bước lại không hề phối hợp nữa.

NguyệtVô Thương quay đầu, mềm mại nhìn Dạ Nguyệt Sắc, người nọ cong lên môi hồng, mắtsáng ngời to ngập nước, Nguyệt Vô Thương đột nhiên cảm thấy trong lúc nhất thờicó chút bất đắc dĩ. Nữ nhân này lại trêu chọc thêm một nam nhân không tầmthường nữa rồi! Trong lòng nghĩ như vậy, trên miệng miễn cưỡng hỏi: "Thếnào?"

"Tatức giận!" Dạ Nguyệt Sắc trợn mắt, tức giận tròng mắt cũng sáng long lanhnhư vậy, thấy thế Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ thở dài một cái, ôn nhu hỏi:"Sắc Sắc, sao thế?"

"Tacảm thấy được trong không khí cũng tràn đầy mùi vị của Hồ Ly Tinh . . . .. ." Đôi mắt Dạ Nguyệt Sắc chuyển lòng vòng, đột nhiên đem mặt tiến tớitrước mặt Nguyệt Vô Thương, đưa mũi ở trên người của Nguyệt Vô Thương hít hà,mới vừa ánh mắt của Hồ Ly Tinh xem qua Nguyệt Nguyệt nhà nàng.

NguyệtVô Thương đưa tay đem Dạ Nguyệt Sắc ôm chầm , nhìn thời gian một chút, Nam Uyêncùng Bắc Đường chắc đã đem mọi chuyện giải quyết xong hết rồi, hướng về phía DạNguyệt Sắc nói: "Vậy chúng ta trở về. . . . . ."

"Tamệt mỏi!" Nguyệt Vô Thương xoay người kéo nàng muốn đi, trên mặt DạNguyệt Sắc mang nụ cười tà ác, thấy Nguyệt Vô Thương xoay đầu lại, nụ cười trênmặt trở nên tội nghiệp cắn môi dưới, nhìn về phía Nguyệt Vô Thương nói:"Ngươi cõng ta!"

Nụcười Nguyệt Vô Thương hoà thuận vui vẻ nhìn Dạ Nguyệt Sắc trước mắt, hôm naytiểu nữ nhân này ngược lại học được rất nhanh, biết hắn nhất không đành lòngnhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng, lại biết dùng chiêu này, thật là khôngtệ! Chỉ bất quá, Nguyệt Vô Thương thở dài trong lòng, cưng chìu nàng một chútthì có sao đâu chứ!

Độtnhiên cúi người xuống, ôm theo kiểu bế công chúa đem Dạ Nguyệt Sắc bế lên. Chỉbất quá trên đường cái, ôm tương đối lịch sự một chút. Khóe miệng nâng lên mộtđộ cong đẹp mắt, ôm lấy cô gái trong ngực, đi về nhà.

"NguyệtNguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc ngước mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, đảo trònmắt nói: "Chúng ta đổi lại địa phương chơi đi!" Nàng không thích địaphương có Hồ Ly Tinh.

"Được!"Nguyệt Vô Thương vừa đi vừa lên tiếng, hắn cũng không ưa thích địa phương cónam nhân ý đồ mơ ước đến nàng .

Ánhmắt trời ấm áp đem bóng dáng hai người kéo đến thật dài, thân mật khôngthấy một khe hở. Trong ngực, cô gái thỉnh thoảng hỏi hai câu, nam tử mỉmcười đáp lời.

Nếucứ đi như vậy không trở về thì tốt biết bao nhiêu! Nguyệt Vô Thương đột nhiêncảm thấy, cuộc sống như thế rất tốt! Nếu như bọn họ có thể vẫn cứ như vậy thìthật là tốt.

Ýnghĩ như vậy không kéo dài đến nửa phút, thân ảnh của một người cao lớn có chútlảo đảo đột nhiên từ bên cạnh xông tới, sau đó"Phốc thông" một tiếngtrực đĩnh đĩnh đã quỳ gối bên chân của Nguyệt Vô Thương.

NguyệtVô Thương cau mày, nếu như không phải nể tình hơn hai mươi năm tình cảm, thểdiện và nể hắn là hộ vệ của mẹ mình, hắn sao có thể cho phép người này xuấthiện ở chỗ này lần nữa.

Đốivới Nguyệt Vô Thương đột nhiên dừng bước lại, Dạ Nguyệt Sắc tò mò từ trong ngựcNguyệt Vô Thương tựa đầu vươn ra, chỉ thấy Hướng Nhai không chán đã quỳgối trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.

Khôngđợi hai người nói chuyện, Hướng Nhai liền nhìn Dạ Nguyệt Sắc kêu một tiếng:"Thiếu Phu Nhân!"

DạNguyệt Sắc giật mình một cái, nhìn Hướng Nhai thưa dạ nói: "Ôi, ngươi đừngquỳ ta!" Sau đó ra hiệu Nguyệt Vô Thương để nàng xuống, hai chân sau khirơi xuống đất, vội vã trốn sau lưng Nguyệt Vô Thương, gọi nàng là Thiếu PhuNhân, vô sự hiến ân cần, thì không phải gian xảo tức là đạo chích.

HướngNhai liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó quỳ lết đi tới trước mặt DạNguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương cố chấp, hắn khuyên thế nào cũng bất động, bất quánhìn trình độ cưng chìu đối với nữ nhân này, nếu như khuyên Dạ NguyệtSắc, thiếu chủ nhất định sẽ đồng ý đề nghị của hắn .

Tựahồ như đã minh bạch rõ ràng Hướng Nhai kỹ lưỡng, Nguyệt Vô Thươngnhíu mày một cái, đột nhiên tiến lên điểm huyệt đạo Hướng Nhai, khom lưng ômlấy Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi về phía trước, thật vất vả mới có được thế giớicủa hai người, lại nhiều lần bị người đánh nhiễu, yêu nghiệt cũng sẽ tức giậnđấy!

Phíasau Hướng Nhai, dùng nội công phá giải huyệt đạo, một búng máu phun ra trênđất, như có điều suy nghĩ nhìn thân ảnh Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc rờiđi. Xem ra chỉ có thể dùng mưu kế cau mày, chỉ có điều Dạ Nguyệt Sắc bịquản chặt chẽ như vậy, phải làm sao mới có thể đến gần nàng đây?