Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 58: Hoa giá *



* Hoa giá :Những bông hoa dùng để kếthôn, hoa cưới .

Conđường từ phủ đệ Tứ hoàng tử đến Tướng phủ trải đầy thảm đỏ, khắp ngã tư đườngđều treo đèn lồng đỏ, vô cùng náo nhiệt. Chỉ trong vòng một ngày, mọi việc cầncho hôn lễ đều được thu xếp xong, nhìn khung cảnh long trọng trước mắt là cóthể thấy triều đình vô cùng coi trọng hôn lễ này.

Đồngthời, trước cửa Cẩm Nguyệt Vương phủ cùng Quốc cữu phủ cũng dán giấy đỏ, treohồng đèn lồng đỏ, vô cùng rực rỡ!

Tráilại Tướng phủ lại vắng ngắt không một bóng người, toàn bộ sính lễ bị vứt lănlóc trong đình viện, có thể thấy hạ nhân trong phủ cũng không buồn để ý.

Nhahoàn gia đinh rất thưa thớt, cũng chẳng có vẻ gì là vội vã, khung cảnh này hoàntoàn không phù hợp với lễ vu quy dành cho con gái duy nhất của Dạ tướng gia phúkhả địch quốc* đương triều.

* Phú khả địch quốc : giàu nhất nước.

DạNguyệt Sắc không chút trang điểm cũng không mặc giá y, được Dạ Thiên cùng bốnvị mẫu thân đưa ra ngoài, nhìn kỹ thì thấy nàng đang mặc một bộ quần áo màuxanh, giống hệt những bộ quần áo thông thường vẫn mặc.

"Phụthân, con thật có lỗi với người…" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên quay người lạibám lấy cổ Dạ Thiên, giọng nàng vừa tự trách vừa nũng nịu: "Con lại gâythêm phiền phức cho phụ thân rồi…"

"SắcSắc, nếu bây giờ con hối hận thì vẫn còn kịp…"

DạThiên nhìn nữ nhìn mình vẫn nâng niu như bảo bối trong tay, đột nhiên có cảmgiác nàng bỗng sau một đêm đột ngột trưởng thành, hôm nay nàng bị ép gả cho mộttên chẳng ra gì, đáy lòng ông cảm thấy thực đau đớn, lại nhỏ giọng khuyên nhủ:

"Nếu con thực sự không muốn, khôngai ép buộc được con…"

"Phụthân, người về sau phải tự chăm sóc mình cẩn thận nhé, trời lạnh càng phải chúý giữ ấm, quan tâm đến các vị mẫu thân của con… "

Cảnh tượng chia tay như thế, thật giốngnhư cảnh tân nương không muốn gả đi, Dạ Nguyệt Sắc không khỏi rơi lệ.

DạThiên càng thêm nước mắt lưng tròng, lặng lẽ đưa tay gạt lệ, bảo bối của ông a,ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay sợ té, bây giờ phải gả cho mộtngười như vậy, lại không cho ông chuẩn bị của hồi môn, lại còn nhất định đòitrả sính lễ cho nhà trai.

DạThiên càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, ông đường đường là Thừa tướng, có thểcoi là thế gia bậc nhất Nguyệt quốc, thế mà hòn ngọc quý duy nhất trên tay ôngxuất giá, không ngờ lại chế giễu như thế này. Quan trọng nhất là, nàng là bảobối của ông bao nhiêu năm, giờ cứ như vậy mà gả con gái đi, ông không nỡ bỏ,cũng bỏ không được a.

"SắcSắc bảo bối a, nếu như, nếu như hắn dám khi dễ con, cha sẽ đánh gãy chân củahắn"!

DạThiên vạn phần không muốn gả con đi, nhưng cũng không thể làm gì khác, vốn ATuyết là tốt nhất, dù nghĩ thế nào đi nữa cũng thấy, A Tuyết so với Nguyệt VôThương hay Nguyệt Lưu Ảnh đều tốt hơn nhiều!

"Phụthân, con không muốn xa người…"

DạNguyệt Sắc ôm chặt lấy Dạ Thiên không buông, khiến cho Dạ Thiên vừa cố ngănnước mắt chảy ra, lại không kiềm chế được mà rơi lệ, bốn vị mẫu thân càng làche mặt khóc sướt mướt, vô cùng thương tâm.

Lờitừ biệt còn chưa dứt, quản gia liền chạy tới thúc giục giờ lành đã đến, DạNguyệt Sắc bần thần buông cha ra, chậm rãi bước về phía đại môn, Dạ Thiên chemặt khóc càng thêm thương tâm, đã phải gả con gái đi, lại còn không cho cha mẹđi tiễn nữa…

DạNguyệt Sắc đi phía trước, gia đinh phía sau ôm ôm vác vác toàn bộ sính lễ củaphủ Tứ hoàng tử trả về.

Ngoàicửa, Nguyệt Lưu Ảnh khoác hỷ phục đỏ rực, nhìn qua Dạ Nguyệt Sắc mặc một bộquần áo cực kỳ đơn giản, mặt mộc không chút phấn son, nụ cười tươi tắn trênkhuôn mặt hắn nhạt đi, sắc mặt âm trầm. Cũng may hắn đã biết nàng sẽ không anphận nghe lời, nên trong kiệu cưới đã chuẩn bị sẵn một bộ giá y đầy đủ.

Nhưngngay lập tức nghĩ tới việc hôm qua hắn cứ như vậy ôm Tần Khuynh rời đi, để nàngthân gái một mình say rượu ở tửu lâu, cỗ tức giận trong lòng lại xẹp xuống, lạithấy nàng dù không trang sức gì, nhưng vẫn là rất động lòng người.

Tronglúc Nguyệt Lưu Ảnh vẫn còn sững sờ, Dạ Nguyệt Sắc đã oanh oanh liệt liệt ngồivào kiệu cưới, khi Nguyệt Lưu Ảnh phục hồi tinh thần liền nghe thấy Dạ NguyệtSắc hô lên một tiếng:

"Cóthể đi rồi!"

Độingũ rước dâu thực sự sững sờ, vốn mấy ngày nay hưng trí bừng bừng, nghĩ tới TứHoàng tử danh trấn thiên hạ sắp cửa hành hôn lễ, nào ngờ không nghĩ tới, nhà gáichẳng chút lễ tiết, bà mối cũng không theo cùng, cứ thế mà lên kiệu, tất cảcùng ngẩn người ra, không biết nên làm thế nào.

Toànbộ nghi thức rước dâu đã bị nữ nhân này cắt bỏ hết cả, vẻ bình tĩnh trên khuônmặt Nguyệt Lưu Ảnh có chút không giữ được, buồn bực thốt lên:

"Lênđường!"

Độingũ rước dâu cất bước, tiếng sáo hòa tiếng trống vui vẻ tấu lên, cùng hướng vềphía Phủ Tứ hoàng tử. Đội ngũ chầm chậm đi qua những con phố phồn hoa nhất kinhthành, chiêng chống ngợp trời, lại có cung nữ đi trước tung đủ các loại hoa lêntrời, mặc dù không phải là hoa đào, nhưng cũng là những loại hoa cực phẩm, cóthể thấy Nguyệt Lưu Ảnh đã hết lòng hết dạ với hôn lễ này.

Ngồitrong kiệu, Dạ Nguyệt Sắc đưa tay bắt lấy một cánh hoa đang bay, trong lòngkhông khỏi trầm xuống, nhẹ nhàng thổi cánh hoa trong lòng bàn tay xuống, từ từnhắm mắt lại.

Ngậptrời hoa rơi cực kỳ đẹp mắt, khung cảnh vui vẻ náo nhiệt khiến cho u sầu nhữngngày cuối hè được thay thế bởi sức xuân, thảm đỏ, hoa hồng, chiêng chống vuitươi rộn rã, hết thảy thật vô cùng diễm lệ, cũng thật hư ảo.

Dọcđường đi, người tới xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, cơ hồ tất cả mọi ngườiđều đổ xô ra đường, trầm trồ trước hoa giá sang trọng xa hoa. Dạ Nguyệt Sắcngồi trong kiệu có chút hoảng hốt, đột nhiên, cỗ kiệu dừng lại, đội ngũ đi saucũng dừng lại.

Tiếngchiêng chống chợt im bặt, tiếng ồn ào xung quanh cũng biến mất, trong nhất thờimọi cảm giác vui mừng hay tức giận dường như đều ngừng lại, không khí trầm mặcvô cùng quỷ dị. Dạ Nguyệt Sắc vẫn thản nhiên như mọi việc không liên quan tớimình, miễn cưỡng dựa người vào thành kiệu. Sau đó nàng nghe thấy một thanh âmmềm mại như nước vang lên:

"Ảnh…"

Chỉmột tiếng thôi, thanh âm mỏng nhẹ như tơ, lại hơi chút run rẩy, muốn nói lạithôi, vừa nức nở lại như đang oán thán. Cả đến Dạ Nguyệt Sắc cũng muốn vỗ taykhen hay, nam nhân ngoài kia chẳng lẽ đáy lòng lại không mềm nhũn sao!

Trêntrán Tần Khuynh băng một tầng băng gạc màu trắng, khuôn mặt ảm đạm nhưng vẫnkhông giấu được vẻ dịu dàng đáng yêu, lại tràn ngập phong tình diễm lệ, một đôithủy mâu loáng nước, giống như hắc trân châu sáng bóng long lanh. Nàng ta cứnhư vậy ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Lưu Ảnh.

Nàngta cũng không cần phải nói nhiều, lúc này im lặng là vàng, dù không nói gìnhưng hơn ngàn vạn lời. Những người chung quanh hai mắt không chớp chăm chúnhìn cảnh này, cơ hồ ai cũng biết Tứ Hoàng tử cùng tuyệt đại mỹ nhân kinh thànhTần Khuynh có một đoạn tình duyên, mà ngày hôm nay, thiếp lạc phong trần, chàngcưới người khác, nam nữ từ si tình đổi thành hận thù.

NguyệtLưu Ảnh khẽ chau mày, nhìn Tần Khuynh đang chặn lại trước mặt. Dù sao đây cũnglà nữ nhân mà trước kia hắn tâm tâm niệm niệm muốn cưới về, mà nay thế sự xoayvần, vật đổi sao dời, người vẫn còn đây mà mọi việc lại không còn như xưa nữa.Nói trắng ra lúc này mọi việc chính là, tình lang cũ lấy vợ, tình nương trướclại đến gây sự cản đường.

NguyệtLưu Ảnh chỉ hơi phất tay một cái, tùy tùng lập tức tiến lên, lôi Tần Khuynh đi.Tần Khuynh nhìn theo cỗ kiệu, đáy mắt lóe lửa dường như muốn thiêu cháy cỗ kiệucưới kia, lại bần thần nhìn lướt qua đội ngũ rước dâu. Đột nhiên nàng ta nức nởthốt lên:

"Ảnh,chàng hiện tại không thể thú ta, nhưng đời này Khuynh nhi chỉ là người củachàng, sẽ vĩnh viễn chờ chàng!"

Chuyệnxảy ra ở Tô Mạc Già ngày hôm qua, số người chứng kiến cũng không ít, liền nhanhchóng suy đoán hôm qua Tứ Hoàng tử Nguyệt Lưu Ảnh đưa Tần Khuynh đi chữa thươnghay còn làm gì khác, mà hôm nay nàng ta lại nói lời đầy ẩn ý như vậy. Quả nhiênnam nhân vốn là không thể tin tưởng được, đã được người này còn mơ tưởng ngườikia!

NguyệtLưu Ảnh nghe được lời Tần Khuynh, chân mày càng nhíu chặt, lo lắng quay đầunhìn cỗ kiệu, gió nhẹ thổi qua, rèm kiệu khẽ nhấc lên, thấy người trong kiệutựa hồ không có gì khác thường, mới an tâm đi tiếp.

Lạiquay đầu nhìn Tần Khuynh, thân hình yếu ớt run rẩy kia đang cố giãy thoát đámđám thị vệ, trong mắt Nguyệt Lưu Ảnh thoáng qua một tia không kiên nhẫn. Hômqua ở Tần phủ hắn đã nói rõ mọi việc, thế mà nàng lúc này vẫn còn nói những lờiđó. Khuynh nhi trong ấn tượng của hắn vốn là ôn nhu dịu dàng sao lại thay đổinhiều như thế, tròng mắt đen càng thêm âm trầm, Nguyệt Lưu Ảnh không kiên nhẫnhô lên:

"Tiếptục lên đường!"

Đúnglúc này đội ngũ rước dâu của Cẩm Nguyệt Vương phủ cũng tiến đến, khua chiêng gõtrống vô cùng náo nhiệt, dù tân lang Nguyệt Vô Thương không tự mình rước dâu.Lúc hai đội ngũ rước dâu chạm mặt nhau, không rõ người nào trên hai tòa lầu bênđường rắc rắc thứ gì đó xuống đất, một người qua đường khom lưng xuống nhặtlên, sau đó vui mừng hét to:

“Là tiền đồng, là tiền đồng!”

Tiền đồng ào ào không ngừng đượcthả xuống từ dãy lầu hai bên đường, tụ tập quanh đây đều là dân chúng bìnhthường, tự nhiên nhìn thấy tiền từ trên trời rơi xuống, bèn không để ý gì nữa,thi nhau cúi người xuống nhặt tiền.

Đội ngũ vốn đang chỉnh tề ngayngắn đột nhiên trở nên hỗn loạn, thị vệ trong đội ngũ rước dâu của Tứ Hoàng tửvội vã xông lên duy trì trật tự, chẳng qua bọn hắn có cố thế nào cũng chỉ nhưmuối bỏ biển, không ngăn cản được đám đông.

Tiền đồng không ngừng được thảxuống, đám đông càng thêm hỗn loạn. Nguyệt Lưu Ảnh cắn răng kìm lại chiến mãđang xao động, tức giận bừng lên trong đôi mắt, cắn răng nghiến lợi hô lên:

“Đi đường vòng!”

Hắn vừa dứt lời, đội rước dâu củaphủ Tứ Hoàng tử vội vàng nâng kiệu lên, rút lui khỏi đám đông hỗn loạn, tìmcách đi vòng đường khác.

Thế nhưng không hiểu lại có ai đóđốt lên hàng tràng pháo ném xuống, đám đông đang cúi đầu nhặt tiền đồng bị pháovăng trúng người liền kinh hoảng đổ xô tránh sang hai bên. Đội chiến mã cũng bịtiếng pháo dọa cho hoảng sợ, hai chân trước nhấc lên, hý lên ầm ĩ.


Lúc này cả đoạn phố đã loạn đến khôngthể tưởng tượng được. Đầu tiên là những người tham tiền, đang rối rít nhặt tiềnrơi thì bị pháo ném trúng, liền cuống quýt bỏ của chạy lấy người, ùa ra tứphía, kinh thành phồn hoa mỹ lệ trong phút chốc người ngã ngựa hý, tiếng gàokhóc, tiếng la hét chói tai, tiếng giận giữ mắng chửi không ngừng vang lên.

Nguyệt Lưu Ảnh thấy được mọi chuyện đãvượt khỏi tầm khống chế, đành ra lệnh cho đội ngũ rước dâu đứng im tại chỗ. Chờđợi cho đám đông an tĩnh trở lại.

Còn hắn tự mình giục ngựa đi tớibên cạnh hỉ kiệu, nào ngờ đám đông người ngựa cản đường khiến hắn không cáchnào lại gần, khuôn mặt xanh mét của Nguyệt Lưu Ảnh tràn ngập lửa giận, nếu hắntra ra được kẻ nào đã gây ra vụ phá rối ngày hôm nay, hắn nhất định sẽ xử kẻ đóngũ mã phanh thây.

Sau đó hắn lại lo lắng nhìn về cỗkiệu nơi có Dạ Nguyệt Sắc, nhìn màn kiệu vì gió thổi lay động, hiện ra bóngngười đang ngồi bình thản bên trong, thấy hơi yên lòng. Tiếp đó hắn mặt mũi tốisầm phân phó tùy tùng đi tìm quan Phủ doãn phụ trách kinh thành, cũng dùng mọicách từ dụ dỗ đến bức bách dân chúng giải tán.

Gần như là mất tới gần một canhgiờ, vụ hỗn loạn mới được khống chế, nhưng giờ lành cũng đã qua.

Hai đoàn nhân mã lại tiếp tục tấusáo gõ chiêng trống lên đường, lại tiếp tục rải hoa bay đầy trời, không khí hônlễ vui tươi rộn rã lại tràn ngập, tựa hồ mới rồi không có bất cứ chuyện bất ổngì xảy ra.

Đến cửa phủ Tứ Hoàng tử, NguyệtLưu Ảnh tâm tình có chút kích động, từ trên ngựa phi thân xuống, từng bước đitới trước cỗ kiệu, cánh tay có chút run run vén màn kiệu lên.


Chỉ thấy người bên trong đã thay giá yđỏ rực, hắn liền cầm “Đồng tâm kết” tượng trưng cho tình cảm ân ái vợ chồng đưavào trong kiệu cho Dạ Nguyệt Sắc.

Chỉ thấy nàng từ tốn cầm lấy mộtđầu lụa đỏ, Nguyệt Lưu Ảnh liền mừng rỡ dắt tay nàng vào phủ. Nghi lễ đám cướicủa Hoàng gia phức tạp vô cùng, mặc dù đã tìm mọi cách giản lược đi rồi, nhưngđợi cho đến lúc tân lang tân nương vào bái thiên địa, thì cũng phải trải qua vôsố nghi lễ rồi.

Kết hôn đơn giản thực ra chủ yếu là báithiên địa, lạy cao đường. Đôi tân lang tân nương này do Hoàng hậu chủ trì hônlễ, cũng vẫn phải thực hiện các nghi thức kia, sau khi bái cao đường và phu thêgiao bái xong, Dạ Nguyệt Sắc liền được đưa vào động phòng.

Trải qua lần rước dâu kinh tâmđộng phách lúc ban ngày kia, đến giờ, tâm tình Nguyệt Lưu Ảnh mới được an ổn,thở phào nhẹ nhõm. Mọi người đua nhau chúc rượu, hắn liền không chối từ, saukhi uống một vòng với các quan viên, cũng đã có chút say.

Sau khi hôn lễ kết thúc, hoàng hậuliền lập tức hồi cung.

Uống rượu hơi nhiều, ánh mắtNguyệt Lưu Ảnh trở nên mông lung. Có cao thủ giỏi nhìn sắc mặt đã nhận ra, bènôm quyền cung kính nói:

“Xuân tiêu một khắc đáng giá ngànvàng… Tứ Hoàng tử chớ để giai nhân một mình!”

“Vậy thì xin phép các vị, các vịcứ tự nhiên!”

Nguyệt Lưu Ảnh xuân phong đắc ýđáp lời, lại nói với quản gia:

“ Phục vụ các vị khách nhân chotốt!”

Mấy tên quan lại đua nhau xúm lạichúc tụng nịnh hót, lúc sau, Nguyệt Lưu Ảnh trong lòng cuộn sóng bước tới gầntân phòng, bước chân nhẹ như lông hồng, thân hình hơi nghiêng ngả một chút.Chính hắn cũng không ngờ được, cưới được Dạ Nguyệt Sắc khiến hắn kích động đếnthế.

Tay hắn run rẩy đẩy cánh cửa phòngbước vào, tân nương đang quy quy củ củ ngồi bên mép giường, đứng hai bên là hainha hoàn. Nguyệt Lưu Ảnh nhẹ nhàng phất phất tay, hai nha hoàn hành lễ xongliền lui ra.

Nguyệt Lưu Ảnh từ từ đến bên cạnhDạ Nguyệt Sắc, cánh tay nhẹ nhàng chạm vào khăn voan đỏ, trong lòng thảng thốtcó chút không đợi được để nhìn thấy dung nhan dưới tấm khăn kia.

Cánh tay hắn bỗng nhiên bị DạNguyệt Sắc nhẹ nhàng cầm lấy, khuôn mặt Nguyệt Lưu Ảnh tỏa ra nụ cười ôn nhu màchính hắn cũng không nhận ra. Sau đó hắn không nói gì nữa, cũng không làm rahành động gì khác, cứ như thế nhìn tân nương trước mặt mà cười, cho đến khi tânnương cầm tay hắn giật giật, Nguyệt Lưu Ảnh mới lên tiếng hỏi:

“Làm sao vậy?”

Dạ Nguyệt Sắc ngồi bên giường liềnchỉ chỉ vào ly rượu trên bàn, Nguyệt Lưu Ảnh mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt say mơhồ nhưng tràn ngập tình yêu dịu dàng, lơ đễnh kéo nàng tới cạnh chiếc bàn bàymấy ly rượu.

Hắn thật ra cũng có chút khẩntrương, nhưng nhờ uống mấy ly rượu mà có thêm can đảm, uống một chút cũng thậttốt.

Nguyệt Lưu Ảnh đưa một ly rượu cho DạNguyệt Sắc, lại cầm một chén khác đưa lên, hai đôi tay quấn quýt giao nhau,Nguyệt Lưu Ảnh vui vẻ uống một hơi cạn sạch ly rượu giao bôi. Dạ Nguyệt Sắctrái lại không động một chút rượu nào, lại như làm nũng đưa ly rượu đến bên môiNguyệt Lưu Ảnh. Đôi mắt Nguyệt Lưu Ảnh tràn ngập ý cười, liền một hơi uống hếtrượu trong ly Dạ Nguyệt Sắc.

Hắn không kìm lòng được bất thầnvén khăn voan lên, nhìn khuôn mặt ửng đỏ dưới lớp khăn, vốn có chút men say,giờ này Nguyệt Lưu Ảnh thấy thân thể mình đang nóng lên, người trước mặt nàyhắn đã bao ngày thầm thương trộm nhớ, tâm tâm niệm niệm muốn cưới về, tân nươngmặt hơi cúi xuống, đôi môi đầy đặn hơi cong lên…

Đối với hắn mà nói, nơi nào trênkhuôn mặt nàng cũng cực kỳ hấp dẫn hắn, Nguyệt Lưu Ảnh cúi đầu chiếm lấy bờ môianh đào, khiến hơi rượu trong miệng hắn tràn ngập đôi môi kia, sau đó liền hônthật sâu thật sâu.

Nụ hôn mang theo hơi rượu nồng, giốngnhư mật ngọt ướp men say, trôi xuống vô cùng ngọt ngào, mang hơi nóng xuốngbụng, hơi nóng tràn xuống lại rực lên như thiêu đốt linh hồn.

Cho tới lúc quần áo của hai ngườitừ từ rơi xuống đất, hoa lệ lễ phục rơi trên hoa lệ trang sức, vừa hôn vừa tiếnlại gần nhau, hai thân thể xích lõa quấn quýt lại một chỗ, thân thiết khôngrời.

Nguyệt Lưu Ảnh ôm người ngọc trongngực hướng giường tiến lại. Sau đó có chút không thể khống chế liền cúi xuống,nhiệt liệt hôn một đường từ môi xuống cổ, lại tiếp tục xuống dưới, tràn quathân hình người yêu dấu, ghi dấu ấn hoa đào khắp thân hình nàng.

Môi hắn dừng lại trước ngực nànghôn thật lâu, nhất thời trong phòng tràn ngập tiếng thở gấp, tiếng than nhẹ,hòa tấu nên khúc nhạc nguyên sơ hoang dại mà say đắm lòng người.

“Nguyệt Sắc…”

Nguyệt Lưu Ảnh ý loạn tình mê khẽthốt lên, thân thể phía dưới hắn bất chợt cứng đờ…

Trong khi đó tại đám cưới bên CẩmNguyệt Vương phủ, bởi Cẩm Nguyệt Vương gia thân thể không thoải mái, kiệu hoavừa đến Vương phủ, Cẩm Nguyệt vương gia đã ho ra máu, do đó liền phân phó quảngia tự lo liệu mọi việc, còn nhắn lại:

“Bây giờ còn lại chút thời gian,không bằng đi ra bên ngoài ngắm cảnh một chút…”

Tân khách đến dự đều biết CẩmNguyệt Vương gia không còn nhiều thời gian nữa, nên cũng không bất ngờ, chỉnhanh chóng chúc phúc rồi rút lui.

Mà giờ khắc này, trong đêm độngphòng hoa chúc, tại tân phòng trong biệt viện…

Nguyệt Vô Thương dường như là từlúc vén lên khăn voan tới giờ, liền bảo trì dáng đứng sững sờ trước giường, imlìm không động đậy. Nụ cười trên mặt chẳng biết đã héo tàn từ khi nào, hoa đàotrong đôi mắt đã sớm biến mất, chỉ còn lại sự tức giận mãnh liệt.

Người ngồi trên giường không aikhác lại là Nam Uyên! Mà giờ khắc này trên trán hắn lại dán một tờ giấy, trênđó viết mấy chữ. Nhìn kỹ thì thấy, mấy chữ đó là:

“Ngươi đã khiến nàng thương tâm,như vậy ta liền mang nàng đi!”

Nguyệt Vô Thương lúc này vớiNguyệt Vô Thương bình tĩnh thong dong, biếng nhác ưu nhã của quá khứ đã khôngcòn là một người. Từ lúc vén lên khăn voan phát hiện Dạ Nguyệt Sắc đã bị bắtđi, hắn không thể bình tĩnh được nữa, hiện giờ trong lòng hắn chỉ còn lại tứcgiận cùng lo lắng bất an.

Ban đầu hắn đã lập mưu đánh tráotân nương vô cùng tỉ mỉ, đợi cho hai đội ngũ rước dâu đến gần nhau, hắn liềncho người đứng trên lầu rải tiền xuống, sau đó đợi cho đám đông nhốn nháo lạitiếp tục đốt pháo ném xuống, khiến cho cả khu phố loạn thất bát tao. Sau đó hắnmới khéo léo đổi kiệu hoa, có điều không ngờ rằng, nữ nhân kia thế nhưng lạicùng bỏ trốn với Phong Hồi Tuyết!

Hắn đã vì nàng chuẩn bị một hôn lễvô cùng long trọng, hao đào bay đầy trời, thế mà giờ này nhân vật chính là nànglại mất tích! Nguyệt Vô Thương vuốt ve chiếc nhẫn Dạ Nguyệt Sắc mài từ một đồngtiền rồi đeo trên tay hắn, trong lòng đau đớn vô cùng.

Nam Uyên thì ngồi cứng nhắc trênhỉ sàng, thân thể bất động, đến đôi mắt cũng không thể liếc, nhìn vẻ mặt và khíthế phát ra trên người Nguyệt Vô Thương, khiến hầu như toàn bộ tóc gáy của hắnđều dựng hết lên.

Nếu không phải hắn nghe thấy tiếngnói lạ trong phòng, thì chắc chắn sẽ không đi vào kiểm tra. Ai ngờ vừa bước vàoliền mơ mơ hồ hồ ngất đi rồi thành ra thế này. Nam Uyên nghĩ mà muốn khóc, hắnđường đường là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, võ công cũng không tệ, vậymà lại bị nữ tử hạ thuốc mê. Sau khi tỉnh dậy đã thấy mình đang mặc giá yđỏ thẫm, trên mặt lại còn bị dán giấy nữa.


Một hồi sau, cuối cùng Nguyệt Vô Thươngcũng phục hồi lại tinh thần, từ từ siết chặt bàn tay khiến mảnh giấy hóa thànhbột phấn, lại tung bột phấn cùng lực đạo đánh lên người Nam Uyên, sắc mặt đãkhông còn vẻ gì khác thường, trầm giọng nói:

“Lập tức đi tìm nàng về!”

Nam Uyên vội vàng nhảy dựng lênkhỏi hỉ sang, vẫn còn mặc giá y đỏ thẫm phi thân ra khỏi phòng. Hắn vội bắn lênkhông trung pháo hiệu màu tím nhạt, sau đó từ từ lẩn vào màn đêm biến mất.

Nét mặt Nguyệt Vô Thương đã hoàntoàn bình tĩnh, mặc dù trong lòng hắn lo lắng bất an đang cuồn cuộn, việc độtngột này xảy ra khiến hắn càng thêm khó chịu.

Điều hắn băn khoăn nhất là, năm đómẫu thân mang thai hắn liền bị người ta hạ độc “Cúc bách nhật”, tức là kẻ đómuốn hắn phải chết, thế nhưng hắn lại sống được đến tận giờ, trải qua vô số vụhãm hại, ám sát cả âm thầm lẫn công khai, hắn vẫn sống!

Tất nhiên người nọ sẽ không để hắn cướithiên chi kiêu nữ của Dạ thừa tướng quyền lực đương triều, hơn nữa còn phảinhất định gả Dạ Nguyệt Sắc cho Nguyệt Lưu Ảnh mới thôi. Mà hắn lại nhất địnhphải cưới cô gái mà người nọ an bài, sau đó tiếp tục bị ám sát hạ độc mà chết.

Hoàng quyền áp người, cho dù là hắn hayvới Thừa tướng quyền lực cực cao đương triều là Dạ Thiên cũng vậy! Nếu không,bọn họ chỉ còn con đường chết, thì kẻ nắm quyền kia mới an tâm!


Mặc dù hắn đã làm nhiều việc không đúng,đã có kế hoạch cướp dâu nhưng lại không nói cho nàng, cố ý ở trong bữa tiệctuyển phi kích động nàng, khi nàng lo lắng bất an cũng không quang minh chínhđại tới an ủi, tất cả chỉ để nàng hiểu lầm hắn muốn cưới Vân Thanh Nghê, kíchnàng đồng ý gả cho Nguyệt Lưu Ảnh. Đến lúc đó hắn sẽ thiết kế việc tráo kiệuhoa thành công, rồi hai người sẽ thuận lý thành chương cứ thế bái đường. Saukhi gạo đã nấu thành cơm thì dù người trong cung kia có thiên tính vạn tính mưuđồ gì cũng không thay đổi được.

Thế mà hôm nay mọi việc đều xảy rađúng kế hoạch, nhưng nữ nhân kia lại cố tình phá hỏng hết! Nguyệt Vô Thươngphẫn hận nghĩ thầm, coi như là hắn đã tính kế nàng đi, nhưng nàng chạy trốn nhưvậy, có khác gì cũng tính kế hắn.

Hôm đó nhìn nàng say rượu, nói vớihắn nếu hắn cưới người khác nàng sẽ khổ sở, tim hắn cũng đau đớn như bị ai siếtchặt, hắn cũng muốn ngay lúc đó mang nàng rời đi, bất kể là đưa nàng đi Bắc Mạcngắm mặt trời mọc cũng được, đi Tuyết Sơn leo núi tuyết cũng tốt!

Chẳng qua nếu bỏ đi như vậy, thìhắn liệu còn mấy ngày được sống bên nàng? Huống chi người nọ cũng nhất địnhkhông để hắn cùng nàng bỏ đi dễ dàng, nàng có người thân ở nơi này, kinh thànhlại nguy hiểm trùng trùng há có thể an toàn bỏ trốn. Nếu cứ thế bỏ đi mà ngườinhà nàng gặp chuyện, chắc chắn Dạ Nguyệt Sắc cũng không yên lòng.

Nhưng mà, nàng lại không cho hắnmột chút thời gian, không hề tin tưởng dù hắn đã bao lần nói với nàng: “Nhấtđịnh chỉ cưới một mình nàng!”, mặc dù hôn lễ thế này có chút ủy khuất nàng,nhưng hắn nhất định sẽ dùng toàn bộ thời gian còn lại để yêu thương nàng, chiềuchuộng nàng…

Đang lúc Nguyệt Vô Thương trầm vàosuy nghĩ, một con chim bồ câu bất chợt bay đến, đậu trên bàn tay hắn, động tácNguyệt Vô Thương không còn thong dong bình tĩnh như xưa nữa, liền nhanh chónggỡ mảnh giấy gắn trên chân bồ câu xuống, nhìn thấy hàng chữ:

“ Bến đò Kinh giao!”

Nguyệt Vô Thương nhìn xong liềnkhông nói gì nữa, phi thân rời đi…

Dạ Nguyệt Sắc lúc này một thânthanh y ngồi bên bờ bến đò Kinh Giao, đầu dựa vào vai Phong Hồi Tuyết, mắt nhìnlên bầu trời đầy sao phía trên, câu được câu không nói chuyện cùng Phong HồiTuyết.

“ A Tuyết…”

Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn PhongHồi Tuyết, cười nói:

“Phụ thân nói trước kia chúng talà hàng xóm, khi còn bé ta lúc nào cũng đi theo sau huynh, nhưng ta lại khôngnhớ gì cả, huynh kể lại chuyện xưa được không?”

“Được!”

Phong Hồi Tuyết lấy giọng thanhthanh như gió xuân bắt đầu kể về đoàn hồi ức thời thơ ấu của hai người.

Phong gia cung Dạ gia trước kiacùng là Thừa tướng đương triều, lại cùng là học giả uyên thâm. Hai nhà dưới cơduyên xảo hợp trở thành hàng xóm, hài tử hai nhà, một xinh đẹp đáng yêu, mộtnho nhã lễ phép, nên thân càng thêm thân, đã nhiều lần nói chuyện ghép đôi chohai đứa nhỏ.

Như thế, hai hài tử Dạ Nguyệt Sắcvà Phong Hồi Tuyết càng thêm thân quen. Hồi đó ngày nào Dạ Nguyệt Sắc cũng theosau như cái đuôi của Phong Hồi Tuyết, lại luôn miệng gọi: “Tuyết ca ca!”, màPhong Hồi Tuyết lúc đó chỉ là thiếu niên, với cô bé nhõng nhẽo phía sau cũngkhông biết là yêu hay ghét!

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy đếnnăm hắn mười hai còn nàng thì mười tuổi.

Năm ấy dương liễu lả lướt, cànhliễu tung bay, cũng là kỷ niệm khắc ghi trong trí nhớ của Phong Hồi Tuyết.

Ngày đó hắn ngồi trên xe ngựa, hơivén rèm lên, nhìn thấy đôi mắt long lanh ngấn lệ của nàng, lúc đó hắn mới nhậnra, thì ra hắn từ trước tới giờ luôn cố làm nàng vui vì thực sự hắn không muốnnàng phải rơi lệ.

Xe ngựa rời đi rồi, hắn hạ rèm xexuống vẫn nghe thấy tiếng khóc nức nở và tiếng nàng gọi hắn, mỗi âm thanh nhưmũi tên hung hăng đâm vào tim hắn. Hắn liền kéo rèm xuống nhìn lại, thấy phíasau xe ngựa, một bé gái yếu ớt đang chạy theo xe, vừa khóc vừa ra sức gọi tênhắn. Nàng mê mải chạy rồi vấp chân ngã xuống đất, rồi lại đứng lên, tiếp tụcvừa đuổi theo vừa khóc gọi. Hình ảnh này in đậm trong tim hắn, khiến hắn đauđớn khôn tả, hắn suýt chút nữa là nhảy xuống xe, quyết định không đi nữa.

Chính là nhờ có Dạ Tương ôm lấynàng, lại không ngừng khuyên nhủ Dạ Nguyệt Sắc, nếu có duyên nhất định sẽ gặplại.


Nào ngờ một lần từ biệt xa cách nhiềunăm, thế sự xoay vần, bãi bể nương dâu. Đến lúc gặp lại mới phát hiện, bao nămqua, tính cách nàng không những đã thay đổi, mà tựa hồ còn quên mất hắn, nếuđây là cái giá phải trả vì năm đó hắn bỏ nàng đi, thì hắn cũng đáng phải chịu.

“A Tuyết, khi đó huynh cứnhư vậy mà bỏ đi sao?”

Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu nhìn lạiPhong Hồi Tuyết, cảm giác của nàng với hắn vẫn như lần đầu tiên gặp mặt: quântử như ngọc, lưu phong hồi tuyết.

(Dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, lễ độ đườnghoàng).

“Nguyệt Sắc, năm đó nàng nhất địnhlà rất tức giận với ta!”

Thanh âm Phong Hồi Tuyết tràn ngậpthương cảm cùng tự trách:

“Nhất định là nàng oán trách ta, hậnta…”

Nếu không sao nàng lại lựa chọn việcquên đi hắn như thế.

Dạ Nguyệt Sắc nhất thời ngẩnngười, nàng không phải là nàng ta, tự nhiên không nhớ hắn, cũng không rõ hìnhmẫu lý tưởng trong lòng Dạ Nguyệt Sắc trước kia là như thế nào. Nhưng dù saonàng ta cũng hạnh phúc hơn nàng, nàng thậm chí một người yêu thương chăm sóccũng không có, một hồi luyến ái tươi đẹp cũng chưa từng trải qua, bây giờ thânnhân bằng hữu cũng không ở bên cạnh, cái còn lại chỉ là trái tim đau đớn củanàng.

“Ta không có trách huynh…”

Dạ Nguyệt Sắc ngữ khí kiên địnhthốt lên:

“A Tuyết, ta quả thực không có tráchhuynh…”

Những lời này, bất luận nghe thếnào, cũng chỉ là những lời an ủi, nhưng vào tai Phong Hồi Tuyết lại như tiếngchuông vang vọng, hắn dịu dàng nhìn nàng, ôn nhu mỉm cười.

“Nguyệt Sắc, sau này ta sẽ khôngbao giờ xa rời nàng nữa, chắc chắn sẽ hảo hảo bảo hộ nàng suốt đời…”

Mỗi một lần rời đi, hắn đều làmcho nàng phải thương tâm, trong lòng Phong Hồi Tuyết vô cùng ân hận tự trách.

Đối với Phong Hồi Tuyết, dĩ vãngcủa hắn tràn ngập nuối tiếc, nhưng hiện tại ông trời thương tình ban cho hắnthêm một cơ hội, hắn phải nắm thật chặt. Từ lúc phát hiện ra kế hoạch củaNguyệt Vô Thương, nhân lúc hai đội ngũ rước dâu đến gần liền tạo ra cảnh hỗnloạn, đồng thời ngầm tráo kiệu hoa, hắn đã biết cơ hội của mình tới rồi.

Nhưng dù làm thế nào, hắn cũng tổnthương đến nàng. Cho nên hắn mới để lại một mảnh giấy, cho dù việc này có làmhắn đau đớn đến mức nào, nhưng hắn nhất định phải cho nàng cơ hội tự lựa chọn,vì hắn biết trong lòng nàng có người kia, mà người kia, chắc là sắp đuổi kịpđến nơi rồi…