Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 92: Nhiệm Vụ Mới



Hôn nhẹ, hôn nhẹ.. trong đầu Hàn Phỉ bây giờ chỉ có hai chữ này đang xoay tròn, toàn bộ đại não đều là một mảnh trắng xóa, ánh mắt của nàng cũng không dám nhìn hướng về môi mỏng của hắn, chỉ cần vừa nhìn trái tim nàng liền nhảy nhót đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hàn Phỉ không nhịn được duỗi ra hai tay ôm lấy khuôn mặt tròn vo của mình, nhưng khống chế lực đạo không tốt, liền xem mặt mình thành vắt mì lớn mà nhào nặn thành đủ mọi hình dạng. Dù vậy những chính nàng vẫn không biết.

Tần Triệt từ khoảng cách gần như vậy nhìn sang, khuôn mặt bị chèn ép kia, thực sự là nhìn không được tốt lắm, tuy hắn không quá xem trọng dung mạo, nhưng..

"Hàn Phỉ."

Nam thần vừa hôn nàng!

"Hàn Phỉ."

Mặc dù chỉ là cái trán, nhưng thật sự đã hôn nàng! Cái trán đáng chết a!

"Hàn Phỉ."

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng nên nói cái gì đây! Nói vừa rồi không tính sao? Đáng ghét a! Đây quả thực là bật hack! Bàn tay bỗng dùng lực, Hàn Phỉ một lần nữa đem mặt mình chèn ép không còn ra hình dạng.

Lúc này Tần Triệt thật sự không nhìn nổi nữa.

"Hàn Phỉ!"

Hàn Phỉ giật mình một cái, trong nháy mắt liền đứng nghiêm, hình thành tư thế quân đội, trong miệng hô to: "Có!"

Tần Triệt vừa bực mình vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói: "Mặt ngươi không cần phải nhào nặn nữa đâu."

Hàn Phỉ: "."

"Để tránh khỏi hù dọa người khác."

Hàn Phỉ: "..."

Hỗn đản! Mọi kiều diễm đều biến mất! Hàn Phỉ xẹp miệng, phiền muộn nói: "Ta đã biết ngài là đồ ác miệng, hỗn đản."

Tần Triệt một tay chống cằm, nhìn nàng lộ ra tính nết tiểu hài tử, nói: "Hàn Phỉ."

Hàn Phỉ nhận mệnh nói: "Ta nghe thấy ngài nói rồi, ngài còn muốn nói thêm gì nữa, ngài có biết ngài đùa bỡn ta như vậy, ta thực sự sẽ không nhịn được mà đè ngài ra, ta cũng không phải là một nữ nhân hay thẹn thùng đâu!"

Ý cười trên khóe miệng Tần Triệt càng sâu sắc thêm, nhẹ nhàng nói: "Ngươi căn bản không biết.."

Hàn Phỉ nghi hoặc 'a' một tiếng.

Vậy nhưng Tần Triệt lại không hề nói tiếp. Câu nói phía sau, Hàn Phỉ vĩnh viễn sẽ không biết. Cũng như nàng sẽ không biết, ở trong lòng hắn, nàng đã trở thành chấp niệm đến mức điên rồ, thành tâm ma, thành một đoạn tình có chém cũng không đứt, nhưng phần tình cảm này, chỉ cần một chút không cẩn thận, sẽ hủy diệt nàng.

Hàn Phỉ nỗ lực quên đi nụ hôn trán vừa rồi, ngữ khí bình thường nói: "Vương gia, ngài hứa với ta, bất luận có thành công hay không, ngài nhất định phải làm theo lời ta nói, có được không?"

Tần Triệt ý cười nhạt đi một chút, hắn cúi đầu, mái tóc đen như mực buông xuống, giấu đi suy nghĩ, cũng không đáp lời.

Tâm Hàn Phỉ cũng treo cao, nàng nỗ lực để ngữ khí của mình trở nên bình thường, nói: "Ta sẽ tiến bộ, y thuật của ta nhất định sẽ mạnh hơn, dù cho ta không làm được, nhưng trên đời này nhất định còn có người có thể cứu ngài! Ta sẽ đi tìm họ! Vì thế, vì thế, ngài nhất định phải kiên trì, có được không?"

Ngay lúc Hàn Phỉ tuyệt vọng nghĩ người đàn ông này sẽ từ chối, Tần Triệt nhẹ nhàng nói: "Được."

Hàn Phỉ ngẩn ra, lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm, mỉm cười, nói: "Những dược liệu này, tuy hiện tại tác dụng không lớn, nhưng ngài vẫn phải dùng đúng thời gian, ta sẽ tìm thời cơ trở lại đây, đúng, tám người kia là thủ hạ của ngài sao? Bọn họ biết bay, sau này ngài để bọn họ mang ta bay đến đây đi!"

Từ chỗ tối, sắc mặt Linh Tứ trong nháy mắt biến đổi, suýt nữa liền từ trên xà nhà rơi xuống. Nữ nhân này rốt cuộc có biết bọn họ là Ảnh Vệ hay không? Là Ảnh Vệ đấy nha! Là Ảnh Vệ một khi giết người, thì thi thể khắp nơi đấy! Cũng không phải là xe ngựa vận chuyển hàng a!

Nhưng điều làm cho Linh Tứ kinh sợ nhất là, chủ nhân vậy mà lại mỉm cười gật đầu đáp ứng, thời khắc này, thân hình hắn có chút lảo đảo, hắn nhất định là đã nhận sai chủ nhân rồi.

Được câu trả lời thỏa mãn, Hàn Phỉ liền chuẩn bị đứng dậy rời đi, thời gian nàng ở lại chỗ này không thể quá dài, trải qua chuyện vừa rồi, nàng đã biết trong A Mã Cung nhất định có người ở trong chỗ tối nhìn nàng chằm chằm, chờ bắt được đuôi của nàng, mọi hành động sau này đều cần xem xét cẩn thận.

Hàn Phỉ lưu luyến cùng nam thần cáo biệt, về phòng của mình.

Một đêm trôi qua.

Tin tức Hàn Phỉ được phóng thích như gió bay khắp mọi ngõ ngách của A Mã Cung, khiến bao nhiêu tú nữ trợn mắt dậm chân, ngay lúc mọi người ở đây ai cũng cho rằng mụ mập kia không thể sống được nữa, nàng ta lại vô cùng tốt đẹp, phấn chấn hiện diện trong lớp học.

Hàn Phỉ không phải không nhìn thấy ánh mắt giật mình của các tú nữ, nhưng nàng không hề bị lay động, chỉ chăm chú nghe ma ma giáo dục nói, lần này chương trình học là thêu.

Nói đến thêu thì đây chính là việc thủ công ở Trung Quốc cổ đại, vậy nhưng lại có vai trò tương đối trọng yếu, có thể nói là việc thủ công mà mọi phụ nữ phải thông thạo.

Ngay lúc Hàn Phỉ chuẩn bị vươn lên mạnh mẽ, Lý Tương Quân lặng lẽ tới gần, hạ thấp giọng nói: "Phỉ tỷ tỷ, ngươi không có chuyện gì sao? Ma ma nàng.."

Hàn Phỉ thả đồ vật trong tay ra, dù nói nhỏ, nhưng đủ để cho mọi người nghe thấy, nói: "Không có việc gì, chân tướng tự nhiên sẽ lộ rõ."

Lý Tương Quân trong nháy mắt hài lòng, nói: "Quá tốt rồi, ta biết Phỉ tỷ tỷ không phải là người như vậy mà! Quả nhiên là có người muốn nói xấu Phỉ tỷ tỷ! Hiện tại chân tướng lộ rõ thật sự là quá tốt!"

Nhìn Lý Tương Quân nở nụ cười chân thành, Hàn Phỉ cũng cười, nhưng ánh mắt nàng lại giống như Ra-da dò xét vẻ mặt của mỗi người ở đương trường một lần. Lần này kẻ đó hại nàng đến thảm, không chỉ bị hoàng hậu chú ý, còn thiếu chút nữa đã liên lụy nam thần, tạo thành hiểu nhẩm giữa nàng và nam thần, thù hận lớn như vậy nàng làm sao có khả năng không để ý được đây! Chớ để nàng phát hiện là ai giở trò!

Từ trong vẻ mặt giật mình của chúng tú nữ, Hàn Phỉ nhìn thấy một người tách ra khỏi tầm mắt nàng, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ chột dạ khiến Hàn Phỉ chú ý. Nếu như nàng nhớ không lầm, thì đó là.. Quận chúa Thành Mẫn.

Hàn Phỉ con mắt híp lại, nàng nhớ nàng không hề đắc tội nàng ta mới đúng, nhưng thế nào lại là nàng?

Ngay lúc Hàn Phỉ đang suy đoán, trong đầu nàng đột nhiên nổ tung một loạt đóa kim hoa.

"Bùm, bùm, bùm~chúc mừng kí chủ~kết quả giảm định nhiệm vụ tại lễ mừng rực rỡ hào quang đã có~~căn cứ biểu hiện của kí chủ, dù cho cuối cùng xuất hiện sai lầm, nhưng hiệu quả đạt được vô cùng khả quan, thêm vào việc kí chủ có hành động quan tâm nóng bỏng đến nam thần làm cho hệ thống rất cảm động, đặc biệt khen thưởng thêm quà tặng, một lần 'diệu thủ hồi xuân'!"

"Khen thưởng hai trăm tinh tệ!"

Lập tức lại là một trận kim quang, Hàn Phỉ nhìn thấy số tài khoản của mình nhiều ra hai trăm tinh tệ, nhưng còn chưa chờ nàng nhìn rõ, đã biến mất không chút dấu vết.

"Xét thấy hiện tại kí chủ mắc nợ đầy rẫy, khen thưởng tinh tệ sau này cũng sẽ ưu tiên dùng để trả nợ!"

"Nhiệm vụ mới vừa ra lò a, kí chủ phải hồi phủ một chuyến~cứu Hàn Văn Thư~thời hạn thực hiện nhiệm vụ là 7 ngày~"

"Khen thưởng tạm thời bảo mật, sẽ căn cứ vào độ hoàn thành nhiệm vụ của kí chủ mà thưởng!"

"Kí chủ cố lên a!"

Đợi đến khi tiếng nhắc nhở liên tiếp kia biến mất, Hàn Phỉ mới tìm về được ý thức của mình, ngón tay cũng bị kim châm cho mấy lần, đau đến nỗi mặt mày nhăn nhó. Nhưng nàng vô cùng quan tâm thứ gọi 'diệu thủ hồi xuân' là gì, nếu như nàng không lầm, vậy..

"Là thứ vô cùng tốt, diệu thủ hồi xuân có thể trong nháy mắt chữa trị cho một người, nhưng giới hạn với độ khó khăn cấp C mới có thể dùng nha!"

Hàn Phỉ hai mắt phát sáng, lập tức nói: "Vậy nam thần.."

"Không được, trình độ chữa trị cho nam thần là cấp S, khen thưởng lần này không thể dùng với nam thần được."