Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 831: Vở kịch luân lí gia đình



Bất luận giao cho cho Độ Ngân Thân chuyện gì, hắn luôn có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ, các lão huynh đệ của Độ Tái đều ước ao có thể nuôi ra một đứa con trai tốt như của ông.

Độ Ngân Thân cười nói: "Cha, không khổ cực, chuyến này con thu được không ít tin tình báo."

Ngay khi Độ Tái muốn tiến một bước dò hỏi, đã nhìn thấy Hàn Phỉ đứng trong một góc nhỏ giữ chức vụ trang trí, ông ta nhíu nhíu mày, hỏi: "Ngươi là ai?"

Hàn Phỉ bị ánh mắt Độ Tái quét qua, ấn tượng của nàng về ông ta lập tức sụp đổ, một người thư sinh mà xuất hiện ở nơi này, rõ ràng chính là một Ma Đầu gϊếŧ người! Loại ánh mắt ngoan độc âm lạt này giống hệt như của một thợ săn đa mưu túc chí, phàm là con mồi bị ông ta nhìn chằm chằm, đều sẽ mất mạng. Không hổ là tướng quân của quân đội 5 sao, ánh mắt này, khí tràng này hoàn toàn xứng đáng.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, tư thế đúng mực, chính diện đón nhận ánh mắt của Độ Tái.

Độ Ngân Thân tiến lên một bước, nói: "Cha, đây chính là cao thủ mà con mang về."

Độ Tái nhíu mày càng sâu, nói: "Một người phụ nữ?"

Độ Ngân Thân đi tới, kéo Hàn Phỉ qua, nói: "Cha, người xem vật này liền biết."

Dứt lời, Độ Ngân Thân lấy tấm bản vẽ cất trong lồng ngực ra, đưa cho Độ Tái.

Độ Tái mang theo nghi hoặc tiếp nhận, nhìn kỹ, vẻ mặt vốn vô cùng thiếu kiên nhẫn từ từ trở nên nghiêm túc, đến cuối cùng thậm chí còn hận không thể đem con ngươi dính lên trên tờ giấy.

Mất một lúc lâu sau, Độ Tái mới hít sâu vào một hơi, cầm bản vẽ một cách cực kì cẩn thận, tựa hồ sợ làm hỏng nó, ông ta nhìn con trai, nói: "Vật này, làm sao mà có?"

Độ Ngân Thân nhìn về phía Hàn Phỉ, Độ Tái cũng theo hắn nhìn sang.
"Nàng ta?" Ngữ khí đầy vẻ không tin.

Ở trong mắt Độ Tái, nữ nhân chẳng qua chỉ là thứ đồ vật để giải tỏa mà thôi, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đường đường là nam nhi không thể mê muội nữ sắc.

Độ Ngân Thân gật đầu, nói: "Đúng, đây đều là một tay sách lược của nàng ấy, cha, nàng so với người suy nghĩ còn có tác dụng nhiều hơn."

Độ Tái cầm bản vẽ, từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Phỉ vài lần, mới phát hiện, đây là nữ nhân đầu tiên dưới ánh mắt của ông ta mà không lộ ra vẻ sợ hãi, nhất thời, ông ta cũng phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

"Ngươi tên là gì vây?"

Hàn Phỉ trấn định nói: "Hàn Phỉ."

Độ Tái giơ bản vẽ trong tay, nói: "Cái này thật sự là do ngươi làm?"

Hàn Phỉ gật đầu.

Độ Tái nhếch môi, mạnh mẽ vỗ vỗ vai Độ Ngân Thân, nói: "Làm rất khá, A Thân, dùng lễ nghi cho khách mời tốt nhất đối với Hàn cô nương, còn nữa, mau chóng chứng thực bản vẽ này, cuộc chiến biên ngoại sắp bắt đầu, lần này, ta muốn giương danh thiên hạ."
Độ Ngân Thân cúi đầu nói: "Vâng, thưa cha."

Bởi vì nguyên nhân bản vẽ, tâm tình Độ Tái hiển nhiên rất tốt, càng ngày càng thấy Hàn Phỉ rất hợp mắt, sau đó lại nhìn con trai của mình, tựa hồ nghĩ đến cái gì, liền nói: "A Thân, ta cho con những nô ɭệ kia, con không thích sao?"

Nói tới đây, Hàn Phỉ rõ ràng phát hiện thần sắc bình tĩnh của Độ Ngân Thân tựa hồ có hơi cứng ngắc.

"Cha, không cần."

Độ Tái có chút bất mãn nói: "Tuổi của con đã sớm nên sinh con dưỡng cái, cha biết dã tâm cùng hoài bão của con rất lớn, thế nhưng trong ba tội bất hiếu thì vô hậu làm đầu, tuổi cha cũng đã lớn, con cần lưu lại con nối dõi."

Hàn Phỉ suy tư, tựa hồ đang nhớ lại những thứ nàng đã xem qua trong sách, sự chấp nhất của người biên ngoại đối với chuyện con cái tương đối sâu, điểm này từ việc bọn họ có năm, sáu vị thần cai quan sinh tử là có thể nhìn ra được.
Độ Ngân Thân hiển nhiên không muốn đàm luận tiếp đề tài này, nói: "Cha, chuyện này con sẽ xử lý, không cần người quan tâm."

Độ Tái rõ ràng không định buông tha đề tài này, ngay ở trước mặt Hàn Phỉ mặt nói thẳng: "Con không cần yêu người nào, chỉ cần tìm một nữ nhân có thể sinh con cho con là được rồi, chờ sau này gặp được người con thích, thì trực tiếp cưới là được, hài tử cùng nữ nhân cũng không ảnh hưởng."

Câu nói này giống như đã trực tiếp chạm đến nỗi đau nào đó của Độ Ngân vậy, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, vành mắt đều có chút hồng, thanh âm cao thêm mấy độ, nói: "Giống như mẫu thân của con đúng không? Chỉ cần sinh ra hài tử, thì nửa đời sau cũng đã không còn gì đáng chờ mong nữa, bà ấy chờ cha cả đời, cha cũng không quay đầu nhìn bà ấy dù chỉ một chút!"
Hàn Phỉ bị âm điệu trong lời nói của hắn dọa cho có chút sợ, chứ đừng nói gì là người cha như Độ Tái, ông ta vô cùng sửng sốt.

Rống xong Độ Ngân Thân tựa hồ ý thức được cái gì, đưa tay che miệng, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Thật xin lỗi, cha, con có chút thất thố, cha vừa trở về cũng mệt mỏi, đi nghỉ trước đi, con đã an bài xong, hài nhi còn có việc cần trao đổi, liền đi trước."

Dứt lời, Độ Ngân Thân trực tiếp kéo tay Hàn Phỉ, muốn đưa nàng đi.

Độ Tái đột nhiên mở miệng nói: "Đợi một chút."

Độ Ngân Thân dừng bước lại.

Độ Tái thở dài một hơi, nói: "A Thân, con vẫn còn trách ta đúng không?"

Độ Ngân Thân cứng ngắc nói: "Hài nhi không dám."

Sắc mặt Độ Tái có chút chán nản, nói: "Chuyện mẹ con.. là ta không đúng, lúc đó là thời điểm quân đội ta vẫn còn đang ở giai đoạn khai sáng, ta thật sự không thể chú ý chuyện khác, người làm việc lớn, phải biết phân biệt nặng nhẹ, con hiểu chưa?"
Độ Ngân Thân không nói lời nào.

Độ Tái tựa hồ cũng không muốn quan hệ giữa hai cha con lại một lần nữa làm cho khó xử, còn nói thêm một câu: "A Thân, cha nỗ lực nhiều như vậy, sau này cũng là để cho con, con là hi vọng to lớn nhất của cha."

Hàn Phỉ nhìn đôi cha con này, liền hiểu được nơi này khẳng định lại là một vở kịch luân lý gia đình, người ngoài như nàng ở đây cũng tương đối lúng túng, chẳng lẽ không thể để nàng đi rồi hãy nói gì thì nói sao? Người biết rõ quá nhiều chuyện thì cũng không có kết quả tốt.

Độ Ngân Thân đột nhiên nhẹ khẽ cười một tiếng, nói: "Cha, ta rốt cục đã hiểu."

Độ Tái lộ ra vẻ mặt vui cười, thở ra một hơi, cho rằng chuyện này đã xong, nói: "A Thân, con hiểu là tốt rồi, cha.."

Độ Tái còn chưa nói hết, đã bị ngắt lời, chỉ thấy trong ánh mắt Độ Ngân Thân còn mang theo vẻ trào phúng nồng đậm, nói: "Ta rốt cục hiểu vì sao năm đó sau khi cô cô rời khỏi biên ngoại liền không trở về, dù có chết, cũng không bước vào biên ngoại một bước."
Hàn Phỉ rõ ràng nhìn thấy thân thể Độ Tái cũng run rẩy một hồi, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt, tựa hồ đã bị chạm tới cái gì đó.

Cuối cùng Độ Ngân Thân bổ sung thêm một câu: "Cha, nơi biên ngoại này thật sự không thích hợp ở lâu, ta không một trở thành loại người như cha một chút nào."

Dứt lời, Độ Ngân Thân cũng mặc kệ Hàn Phỉ có nguyện ý hay không, trực tiếp kéo nàng rời đi, trước khi đi, Hàn Phỉ còn liếc mắt nhìn vị tướng quân giống như già đi 10 tuổi trong nháy mắt, tựa hồ đối với ông ta, mấy câu nói vừa rồi có sức đả kích tương đối lớn.

Độ Ngân Thân kéo Hàn Phỉ về thư phòng, liền bắt đầu đập đồ đạc, mọi thứ có thể bị đập đều bị hắn phá không còn một mống, không còn thứ gì hoàn chỉnh cả.

Hàn Phỉ đứng trong thư phòng tàn tạ, nhìn Độ Ngân Thân sau khi phát tiết xong, cả người co rúc trên ghế.
"Nói cho ta biết, ngươi có yêu con của ngươi không?" Độ Ngân Thân đột nhiên hỏi.