Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 692: Ta không thể làm người không giữ lời​



"Đúng đúng đúng, chúng ta gây ra huyên náo càng lớn càng tốt!"

Hác lão bản nhíu nhíu mày, nói: "Thiếu phủ chủ không phải là đã bị đánh đuổi rồi sao?"

"Không có! Phủ Chủ mới bị nhiễm phải bệnh dịch, hiện tại Lăng Minh Phủ là do thiếu phủ chủ lãnh đạo! Vì thế chúng ta cũng không có cách nào mới phải làm như vậy!"

"Chúng ta đều là bị bức ép, nếu chúng ta không làm, thiếu phủ chủ sẽ giết chúng ta!"

"Van cầu các ngươi tha cho chúng ta đi!"

Hàn Phỉ híp mắt, nói: "Lăng Minh Phủ à.."

Hác lão bản hỏi thêm một câu: "Hiện tại Lăng Minh Phủ đều là do thiếu phủ chủ làm chủ?"

"Đúng, Phủ Chủ mới đã bị bệnh rất nặng, bị, bị giam giữ."

Hác lão bản cau mày, hỏi: "Vì sao không mời đại phu?"

Những người này không nói lời nào.

Hàn Phỉ ở một bên lành lạnh nói: "Còn có thể có lý do gì, nhất định là tên Thiếu Phủ chủ kia không đồng ý thôi!"

Mọi người đều ngẩn ra.

Hàn Phỉ ngáp dài một cái, nói: "Tên thiếu phủ chủ kia thật vất vả mới có thể ngóc đầu trở lại, làm sao có thể để tân phủ chủ có cơ hội tiền nhiệm lần nữa? Cái này gọi là thừa dịp ngươi bệnh, liền đòi mạng ngươi!"

Mọi người bị mấy lời của Hàn Phỉ dọa cho phát sợ.

Hàn Phỉ xoay người, nói: "Tiểu Mỹ Mỹ, đi theo ta đi."

Hác lão bản vội vã theo sau Hàn Phỉ.

"Đúng rồi, Khôi Nam, trước tiên cứ nhốt bọn hắn vào trong phòng giam cho ta, tạm thời không cần chôn, chúng ta hình như cũng không còn nhiều đất trống như vậy!"

Câu nói này khiến cho mấy tên tiểu tử kia vừa mừng vừa sợ, mừng là bọn hắn rốt cục không bị đem đi chôn sống nữa, còn sợ là những người này quả nhiên chính là bọn đao phủ giết người không chớp mắt! Chôn sống người nhiều đến mức không có đất trống? Đây quả thực là ma quỷ!

Nhưng, thật sự là bọn họ có chỗ không biết.

Nhà ở của nhóm Khôi Chính Quân cũng không phải là ở trên mặt đất, mỗi bộ xương đều thích quanh năm nằm trong lòng đất, bình thường, khi không có việc gì bọn họ liền đào hố tự chôn mình vào, vì thế dẫn đến việc Vũ Châu thành hầu như không còn đất trống, đó đều là nơi ở của Khôi Chính Quân!

Hàn Phỉ dẫn Hác lão bản đi về phía trước, về tới đại sảnh, mặt mày nghiêm túc nói với Hác lão bản: "Ta có chuyện muốn nhờ ngươi."

Hác lão bản kinh ngạc, Hàn Phỉ rất ít khi nói với nàng như vậy, lập tức nghiêm mặt, nói: "Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định sẽ nghĩa bất dung từ!"

Hàn Phỉ phì cười, nói: "Ha ha, đừng sốt sắng như vậy, không phải là chuyện gì quan trọng đâu."

Hác lão bản thở ra một hơi.

"Chẳng qua là ta muốn giao Vũ Châu thành cho ngươi thôi."

Hác lão bản suýt chút nữa liền đau sốc hông.

"Cái, cái gì? Giao, giao Vũ Châu thành cho ta? Đùa gì thế! Không, không đúng, chờ chút! Ngươi muốn làm gì?"

Hàn Phỉ vừa cười vừa nói: "Ta muốn đi tơi một chỗ."

Hác lão bản thoáng suy tư một hồi, trong nháy mắt liền hiểu rõ, bật thốt lên: "Ngươi muốn đi Lăng Minh Phủ?"

Hàn Phỉ vỗ vỗ vai Hác lão bản, nói: "Đúng là bằng hữu của ta, hiểu ta như vậy."

"Ngươi muốn bao giờ đi? Ta lập tức đi an bài một chút, xem tiến trình của mọi người thế nào, chờ giải quyết sơ kỳ công trình, là có thể xuất phát.."

Hàn Phỉ chậm rãi lắc đầu một cái, nói: "Không, ta cũng không tính đi cùng mọi người."

"Ngươi đang nói đùa sao?"

"Tiểu Mỹ Mỹ, ta không nói đùa. Chí ít lần này không phải."

Dưới vẻ cợt nhả của Hàn Phỉ, là đôi mắt nghiêm túc sáng như sao.

Hác lão bản nơm nớp lo sợ, còn có có chút tức giận, nói: "Hàn Phỉ! Ngươi không thể đi nơi đó! Quá nguy hiểm! Tên thiếu phủ chủ kia cũng không phải là người tốt, hắn là một tên tiểu nhân hèn hạ! Trên dưới Lăng Minh Phủ ngay cả ta cũng không nắm chắc hoàn toàn hiểu biết! Ngươi một mình đi vào nhỡ vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ!"

Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì, ta có thể bảo hộ chính mình."

Hác lão bản nói sao cũng không đồng ý, nói: "Không được! Nếu như ngươi miễn cưỡng muốn đi vào, ta lập tức an bài xong xuôi, dừng mọi công trình lại! Chúng ta tuyệt đối không thể để cho ngươi đi mạo hiểm!"

Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Vũ Châu thành hiện đang bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm, hầu như hội tụ thế lực ở khắp nơi, bọn họ đều đang theo dõi, một khi Vũ Châu thành lộ ra chút nhược điểm nào, thì sẽ lập tức bị ăn tươi nuốt sống, mà cơ nghiệp của chúng ta cũng sẽ bị hủy diệt toàn bộ."

"Nhưng, nhưng mà.."

"Hiện tại tình hình phát triển rất tốt, một khi dừng lại, ngươi và ta đều biết sẽ mang đến tổn thất thế nào, ta phải để những binh sĩ tốt nhất, mạnh mẽ nhất ở lại trông coi, nơi này là đại bản doanh của chúng ta, là nơi đóng quân cuối cùng, vì thế không thể phát sinh bất kỳ chuyện gì, Tiểu Mỹ, đáp ứng ta, thay ta trông coi nơi này, bởi vì.. ngươi là bằng hữu ta tín nhiệm nhất."

Mấy câu nói của Hàn Phỉ đã thành công ngăn chặn Hác lão bản, nàng không thể phản bác thêm bất kì điều gì nữa.

Hàn Phỉ nói không có sai, tiến trình hiện tại của Vũ Châu thành không thể dừng lại, tất cả mọi thứ cũng đã đi vào quỹ đạo, mà bọn họ cũng thành công khiến các thế lực xung quanh kiêng kỵ, một khi bọn họ có chút sơ hở, thì lập tức sẽ bị thôn tính.

Hác lão bản triệt để rơi vào mâu thuẫn cùng do dự.

Hàn Phỉ cười cười, nói: "Dù ta không đi Lăng Minh Phủ, thì ta vẫn sẽ rời đi."

"Vì, vì sao?"

Hác lão bản căn bản không hiểu cách làm của Hàn Phỉ.

Chỉ thấy, ánh mắt Hàn Phỉ đột nhiên mờ mịt, chậm rãi nói: "Bởi vì.. ta còn có rất nhiều đồng bạn chưa tìm được, mà ta, đã từng đã đáp ứng họ, sẽ dẫn họ về nhà, bất luận bao xa, bất luận khó khăn đến mức nào, bất luận phải trả giả bao nhiêu, ta cũng phải thực hiện lời hứa này."

Đây là, lời hứa Hàn Phỉ đã nói vào ngàn năm trước.

Những người từng đi theo nàng, những đồng bạn đã từng kề vai sát cánh bên nàng, sẽ không bị lãng quên, nàng sẽ đi tìm từng người một trở về, đưa họ về nhà.

Hàn Phỉ cười nói: "Ta không thể làm một người không giữ lời."

Thời khắc này, Hác lão bản nhìn nụ cười trên mặt Hàn Phỉ, nàng rốt cục hiểu ra vì sao những người kia đều khăng khăng một mực đồng ý đi theo Hàn Phỉ, dù cho đối mặt với loại nguy hiểm cùng khó khăn gì cũng không rời không bỏ, có thể, chính là bởi vì con người Hàn Phỉ, nàng ấy là một người đang để tin cậy.

Hác lão bản biết mình ngăn cản không nổi Hàn Phỉ, nhưng nàng vẫn cứ nói: "Nhưng mà bụng của ngươi.."

Hàn Phỉ hiểu Hác lão bản muốn nói gì, nàng đưa tay sờ sờ bụng mình, còn vô cùng bằng phẳng, bằng phẳng đến nỗi khiến nàng cảm giác hỉ mạch đã từng xuất hiện kia chỉ là ảo giác.

"Nếu như, ta trong bụng thật sự có một đứa bé, vậy nó chắc chắn sẽ rất kiên cường."

Hác lão bản ngẩn ra.

Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Nó là đứa nhỏ của ta và Tần Triệt, nó sẽ lớn lên rất tốt."

Hàn Phỉ nói xong câu đó, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, bên tai nàng nghe thấy tiếng tim đập, chầm chậm mà kiên định, nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Lúc này, ở một nơi xa xôi, tiểu quái vật đang say giấc nồng siết chặt nắm tay, đôi mắt đã nhắm chặt vẫn không mở ra, da dẻ lấm tấm toàn thân đã biến thành trắng như tuyết mịn màng, chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường, mà trái tim vẫn chưa từng đập của nó, lại lần nữa mạnh mẽ nhảy lên, cái miệng nho nhỏ chầm chậm phun ra vài chữ.

"Muội muội.."