Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 449: Đồ Vật Khảo Cổ



Phạm Tình không biết dáng vẻ của Hàn Phỉ, vẫn còn đang lẩm bẩm: "Ông nội ta còn nói đây là một thời đại chưa bao giờ có ghi chép tỉ mỉ, vô cùng bí ẩn, cũng không biết triều đại hoàn toàn mới này là bộ dáng gì, không phải là truyền thuyết là tốt rồi, nếu không sẽ uổng hết công sức mà không được gì cả!"

Hàn Phỉ đột nhiên nắm lấy tay Phạm Tình, nói: "Nói cho ta biết! Ở nơi nào?"

Phạm Tình bị tóm có chút đau, nói: "Làm sao thế? Tỷ trước tiên buông tay!"

Hàn Phỉ miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn không buông tay ra, nói: "Ông nội ngươi ở nơi nào? Có thể dẫn ta đi gặp ông ấy được không?"

"A? Gặp ông nội ta? Tại sao a?"

Hàn Phỉ mềm giọng, nói "Xin nhờ! Ngươi dẫn ta đi được không?"

Trong giọng nói của Hàn Phỉ đầy vẻ khẩn cầu, không thể không nói, khuôn mặt này của Hàn Phỉ hết sức có tính lừa dối, bị khuôn mặt xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm, còn kèm them ngữ khí mềm mại lại càng thêm không chịu nổi, ngay cả Phạm Tình là nữ nhân cũng không nhịn được thoáng mặt đỏ, nói: "Được, được, ta dẫn tỷ đi, cái này có cái gì đâu, dẫn tỷ đi là được! Tỷ đừng đối nói chuyện kiểu đó với ta, ta sẽ hoài nghi bản thân có bị cong không đấy."

Hàn Phỉ nào có tâm sức quản cái gì thẳng cái gì cong, sau một khắc liền thay đổi y phục, chuẩn bị xỏ giày, một bộ muốn ra cửa.

Phạm Tình vội vàng hỏi: "Tỷ muốn làm gì đây?"

"Đi tìm ông nội ngươi! Hiện tại liền đi!"

Phạm Tình nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói: "Tỷ điên sao? Hiện tại đã mười một giờ rồi! Còn nữa ta ông nội gần đây đang trở lại tìm tư liệu, phải ba ngày sau mới có thể trở về."

"Ba ngày.."

Hàn Phỉ chán nản, đừng nói ba ngày, bây giờ nàng một ngày cũng không chờ nổi! Nàng quá muốn trở lại, một giây một phút cũng không muốn chậm trễ.

"Tỷ gấp cũng vô dụng, đợi chút đi, mà tỷ muốn gặp ông nội ta làm cái gì?"

Hàn Phỉ nắm chặt nắm đấm, nói: "Vậy di tích khảo cổ kia, ở nơi nào?"



"Cũng không quá xa, ở trong ngọn núi cách nơi này khoảng mười mấy dặm, nhưng tất cả đồ vật bên trong đều bị lấy ra rồi, đều đã bị đưa vào viện bảo tàng, còn đang tiến hành giai đoạn bảo hành cùng phân loại, tạm thời không công bố ra bên ngoài, tin tức cũng bị phong tỏa."

"Viện Bảo Tàng.."

Hàn Phỉ âm thầm nhớ kĩ những tin tức này.

Phạm Tình lại nói: "Tỷ có vẻ rất hứng thú với mấy thứ này, phải không?"

Hàn Phỉ cười khổ một tiếng, phun ra một ngụm trọc khí, nói: "Ngươi tin tưởng người khác có thể đi đến một thế giới khác không?"

Phạm Tình sững sờ một hồi: "Một thế giới khác?"

Hàn Phỉ chăm chú nói: "Đúng, một thế giới khác, chân thực không giống như là thế giới trong mộng cảnh, ở nơi đó, ngươi trải qua rất nhiều chuyện, quen biết rất nhiều người, cũng tình cờ gặp những chuyện khó có thể tưởng tượng."

Hàn Phỉ nói, ngữ khí hạ xuống. Nhưng Phạm Tình lại dùng một ánh mắt thần kỳ lại trêu tức nhìn Hàn Phỉ, nói: "Tỷ có phải đang kể chuyện vui không?"

Hàn Phỉ nhìn nàng ấy, không tiếp lời.

"Haha haha, không phải là tỷ nằm mơ thấy mình xuyên việt đấy chứ? Còn không chịu tin mình đang nằm mơ, không trách được tỷ vẫn đang nói cái gì mà trở lại, haha, thì ra là muốn trở về trong mộng! Haha haha ha.."

Phạm Tình cười đến không thể tự kiềm chế, hoàn toàn dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn Hàn Phỉ. Hàn Phỉ há há mồm, lời còn lại không thể thốt ra được. Đúng vậy, ai có thể tin tưởng, nàng thật sự xuyên việt, xuyên việt đến một thế giới khác, trải qua cuộc sống của một người khác.

"Tỷ xem phim truyền hình quá nhiều rồi, sau này không nên xem nữa, trên đời này làm gì có nhiều người xuyên việt như thế, quả thực chính là dạy hư người ta!"

Phạm Tình còn ghé lại sờ sờ đầu Hàn Phỉ, nói: "Tắm một cái rồi ngủ đi. Chờ ông nội ta trở về, ta ở dẫn tỷ đi gặp."

Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Ngươi có thể mang ta đi viện Bảo Tàng không?"



"Tỷ muốn đi viện Bảo Tàng làm cái gì?"

"Ta muốn.. Nhìn, ta rất có hứng thú với lịch sử!"

"Thế sao.. Vậy sáng mai đúng lúc đến phiên ta nghỉ, ta tự mình dẫn tỷ đi dạo, bây giờ người có hứng thú với lịch sử cũng không còn nhiều."

Đêm đó lúc đi ngủ, Hàn Phỉ vẫn nôn nóng muốn đi viện Bảo Tàng, cả người lăn qua lộn lại không ngủ được, chuyện xảy ra ở Hàn Linh giống như trên phim vậy, ở trong đầu không ngừng chiếu qua. Xuất hiện nhiều nhất vẫn là Tần Triệt. Chỉ cần nghĩ đến cái tên này, ngay cả chờ đợi nhiều thêm một giây nàng cũng không cách nào nhịn được, nàng cần trở lại thật nhanh để chứng thực những gì nàng trải qua, nàng quen biết cùng yêuTần Triệt không phải là hư huyễn.

Mang theo tâm tình như vậy, Hàn Phỉ cơ hồ là mở mắt đến tận khi trời sáng. Mới vừa 6 giờ sáng, Hàn Phỉ liền không thể chờ đợi được nữa đánh thức Phạm Tình, thúc giục nàng vệ sinh cá nhân, hai người cùng đi ra cửa.

Vị trí viện bảo tàng cũng không phải rất xa, đi bộ chừng mười phút là tới, nhưng bởi vì đi quá sớm, viện Bảo Tàng còn chưa tới thời gian mở cửa, mà Phạm Tình cũng vẫn còn ngáp, nói: "Tỷ làm sao lại tới sớm thế, gấp gáp như vậy để làm cái gì?"

Hàn Phỉ vô cùng tự nhiên nói: "Ta không thể chờ đợi được nữa muốn đến nhìn."

Phạm Tình cũng rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi tìm bảo vệ dàn xếp một hồi, cuối cùng cũng coi như có thể mang theo Hàn Phỉ đi vào viện Bảo Tàng sớm hơn. Toàn bộ viện Bảo Tàng cũng vô cùng âm lãnh, ánh sáng đều là ánh sáng lạnh, nhìn qua giống như là một tòa mộ phần mở rộng. Phạm Tình mang theo Hàn Phỉ đi vào viện Bảo Tàng, vừa đi, còn vừa phổ cập khoa học cho Hàn Phỉ một vài tin tức của các đồ vật được trưng bày, nhưng Hàn Phỉ hoàn toàn không có hứng thú, ánh mắt nàng vẫn đang tìm kiếm cái gì đó, dần dần, Phạm Tình cũng phát hiện ra điểm không hợp lý, nói: "Tỷ đang tìm cái gì?"

"Ừm."

"Chà chà, ta coi như biết rõ, tỷ đến đây có phải muốn nhằm vào vật gì hay không?"

Hàn Phỉ cũng không tiếp tục giấu giếm, nói thẳng: "Ta muốn xem cổ vật các ngươi mới khai quật được, chúng ở nơi nào?"

"Không phải ta đã nói sao, tạm thời vẫn chưa thể công khai với mọi người, ở trong tầng hầm kia."

Hàn Phỉ nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nói gì. Chờ Phạm Tình mang theo Hàn Phỉ đi hết một vòng, Hàn Phỉ muốn đi WC, Phạm Tình chỉ đường, Hàn Phỉ liền tự đi. Trong phòng vệ sinh, Hàn Phỉ nhìn mình trong gương, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành toàn bộ đều là nước, nhìn một chút, Hàn Phỉ có một loại hoảng hốt, phảng phất đây mới là bản thân nàng. Nàng thậm chí.. đã không thể nhớ nổi bộ dáng ban đầu của mình. Đúng, bộ dáng vốn có của nàng là gì? Tại sao ký ức lại mơ hồ như thế?

Hàn Phỉ cảm thấy không đúng, tất cả những thứ này cũng không thích hợp, nàng không thể chờ đợi được nữa muốn đánh vỡ cảm giác không đúng đó, nhưng lại bị giam cầm ở chỗ này, không thể chạy ra.

Một lúc lâu sau, Hàn Phỉ rời khỏi WC, chuẩn bị đi trở về tìm kiếm Phạm Tình, nhưng nhìn thấy ở bên cạnh nhà vệ sinh có một cái cầu thang, mà cái cầu thang lại dẫn xuống lòng đất. Nàng nhớ lại lời Phạm Tình đã nói, đồ vật mới khai quật được cất giữ ở trong tầng hầm. Nhưng.. lúc nàng đi vệ sinh, rõ ràng nhớ nơi này chỉ đặt một cái bồn hoa, cũng không hề cái cầu thang này. Ma xui quỷ khiến, Hàn Phỉ chậm rãi hướng đi về phía cầu thang. Phía bên kia, chờ thật lâu không thấy Hàn Phỉ trở về, Phạm Tình có chút không yên lòng, nàng cố ý đi WC tìm một vòng, cũng không nhìn thấy Hàn Phỉ.