Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 430: Vô Cùng Sai Lầm



Rất nhanh, một bóng người xinh đẹp chậm rãi xuất hiện ở trước mặt mọi người, từ xa đến gần, từng bước một đi tới. Sắc mặt những binh sĩ vốn thiếu kiên nhẫn cũng không tự chủ được nhìn sang, vừa nhìn, liền không dời nổi mắt. Bão cát một lần nữa lại nổi lên, làm bóng người chợt ẩn chợt hiện. Người kia chầm chậm đi lại, mỗi một bước đều giống nhau, dáng vẻ đoan trang, mặc trên người một thân trang phục màu đỏ, trước ngực cùng hai cánh tay đều có nhuyễn giáp che chở, mái tóc màu đen buộc gọn gàng lên, chỉ dùng một sợi dây lụa màu đỏ buộc lấy, cả người màu đỏ lửa làm nổi bật lên thêm tư thế hiên ngang của nàng. Nhất là gương mặt khuynh quốc khuynh thành cực kỳ đẹp đẽ kia, da như mỡ đông, mặt mày như họa, trong tròng mắt như chứa cả ngàn vì sao sáng, cả người nhìn qua, thật sự làm người ta không dời nổi mắt, dường như có một luồng uy áp vô hình làm người muốn thần phục quỳ xuống trước mặt nàng, càng nhìn lâu, càng sinh ra vẻ kính ngưỡng. Thời khắc này, cũng không có ai dám quang minh chính đại chế nhạo, mọi người đều trầm mặc xuống.

Hàn Phỉ hết sức hài lòng với hiệu quả như vậy, toàn bộ tràng tử đều yên lặng như tờ, một thân y phục siêu cấp này tiêu tốn của nàng một vạn tinh tệ, được xưng là áo giáp phòng cháy, phòng trộm, phòng thủ, đao thương bất nhập, còn có thể phòng thủ 'bàn tay heo ăn mặn' (p/s: Bị dê xồm đấy ạ), còn tự mang thuộc tính tinh tướng, có thể làm người sinh ra cảm giác kính nể, chỉ cần điểm này, nàng liền hạ quyết tâm rất lớn để mua. Nhìn xem hiện tại, đây thật là vật siêu giá trị!

Lúc Hàn Phỉ rốt cục đứng trên đài cao nhìn xuống, chỉ cảm thấy có một luồng hào khí từ đan điền xông lên. Hàn Phỉ nhìn phía dưới năm ngàn người đứng mênh mông cuồn cuộn, cùng với nhóm Hạ Hầu quân đã được chữa trị xong, bọn họ mỗi một người đều đang nhìn Hàn Phỉ, chờ đợi nàng chỉ lệnh.

Hàn Phỉ lẳng lặng nhìn rất lâu, đột nhiên nói: "Ta biết rất nhiều người trong các ngươi không phục ta, cũng có rất nhiều người nghĩ, Vương gia đem Hổ Phù giao cho một cô nương gia là xằng bậy."

Đông đảo các binh sĩ hơi chột dạ, bọn họ không nghĩ tới Hàn cô nương này lại nói ra trực tiếp như vậy.

Hàn Phỉ câu lên khóe môi, vô cùng ác liệt nói: "Nhưng không có cách nào, ai bảo chiến thần Vương gia của các ngươi sủng ái ta, yêu ta như vậy, đồng ý đem Hổ Phù giao cho ta, còn để lại các ngươi bảo hộ ta, làm sao, các ngươi tức giận sao? Các ngươi có bất mãn không?"

Lời này vừa nói ra, ngay lập tức thành công kích lên nộ khí trong lòng mọi người! Phảng phất có cảm giác chiến thần của bọn họ bị mù mắt rồi! Làm sao lại có thể coi trọng một nữ nhân kiêu ngạo như vậy! Dù cho nàng ta lớn lên có đẹp thì làm sao? Chỉ cần khoa trương như thế cũng đủ để bị Vương gia hưu mới đúng! Một chút ôn nhu đoan trang của nữ tử cũng đều không có!

Hàn Phỉ hết sức hài lòng nhìn quần hùng phía dưới bị chọc giận, nói: "Nếu như không có ý kiến vậy thì phải nghe ta sắp xếp, hiện tại ta muốn các ngươi bố trí một trận hình cho ta.."

Lời Hàn Phỉ vẫn chưa nói hết, thì có một cái nam nhân vô cùng khôi ngô khó nén phẫn nộ đứng ra, lớn tiếng nói: "Ta không phục! Chúng ta đều là tinh binh theo Vương gia đi lên chiến trường, thật vất vả mới có thể sống sót từ trong đống xác người, không phải là để nghe một nữ nhân như ngươi chỉ huy! Dù cho có Hổ Phù cũng đừng hòng chúng ta để một phụ nhân như ngươi coi là đồ chơi mà chơi đùa!"

Lời này của tráng hán lập tức dẫn lên một đám tiếng phụ họa.

"Đúng rồi! Chúng ta không phải là binh sĩ phổ thông binh sĩ bình thường, làm sao có thể bị nhục nhã như vậy!"

"Chúng ta muốn lên chiến trường! Không phải là đồ chơi để cho người khác chơi đùa!"

"Kháng nghị! Chúng ta không phục!"

"Không phục!"



Hàn Phỉ nhìn phía dưới người này nối tiếp người kia bị kích động, không chút nào lo lắng, mắt nhìn bọn họ cũng sắp muốn loạn lên mới mở miệng nói: "Không phục thật sao? Vậy phải như thế nào các ngươi mới chịu phục?"

Đại Hán đứng ra đầu tiên lại nói: "Có thể làm chúng ta thần phục chỉ có giá trị võ lực, chỉ cần có thể đánh thắng chúng ta, vậy cái gì cũng có thể, nhưng ta xem ngươi chỉ là một người phụ nữ, coi như bỏ đi!"

Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, nhảy xuống đất, nói: "Nếu đơn giản như vậy, thì chúng ta liền kiểm tra một lần đi."

Đại Hán giật mình, nói: "Kiểm tra? Kiểm tra như thế nào?"

Hàn Phỉ hoạt động một chút xương cốt, nói: "Kiểm tra một chút xem chúng ta, người nào lợi hại a."

Đại Hán dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Hàn Phỉ, cô nương này cũng thực quá xinh đẹp, nếu như không phải là vì uy nghiêm của Vương gia, hắn cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút! Không phục vì bị một cái nữ nhân gia quản giáo là một chuyện, nhưng không cung kính đối với nữ nhân của Vương gia lại là một chuyện khác! Vì thế đây cũng là lí do vì sao đông đảo binh lính chỉ trong miệng nói không phục, nhưng trên thực tế cũng không hề làm ra chuyện gì, lời lẽ quá thô thiển cũang không dám nói ra.

"Hàn cô nương a, chúng ta không muốn đùa giỡn, chỉ cần ngài đồng ý, chúng ta liền lập tức đi vào chiến trường giúp Vương gia giành chiến thắng!"

Đại Hán nói tới cả mặt đầy vẻ nóng lòng muốn thử.

Hàn Phỉ tâm bình khí hòa hoạt động xong gân cốt, nói: "Ngươi đây là đang sợ sao? Sợ thua một nữ nhân như ta à?"

Đại Hán lập tức liền đỏ lên mắt, nói: "Ngươi!"

"Đến!"

Hàn Phỉ trực tiếp ném đến ánh mắt khiêu khích. Từ đầu đến giờ, Hàn Phỉ đã một mực khiêu khích tự tìm đường chết.

Người chung quanh bắt đầu ồn ào.

"Đại Tráng, lên đi! Nếu Hàn cô nương đã yêu cầu như thế, chúng ta cũng không thể bị xem thường!"



"Đúng rồi! Đừng sợ a! Chúng ta chính là những tinh binh đấy!"

"Đừng làm cho Vương gia mất mặt a!"

Mọi người ngươi một lời, ta một lời la hét, còn để trống một khoảng cho hai người bọn họ. Người của Hạ Hầu quân đưa mắt nhìn nhau, mắt thấy tình huống cũng sắp mất khống chế, thật sự là không hiểu Hàn cô nương muốn làm gì.

Hàn Phỉ không sợ chết lại tăng thêm một câu: "Yên tâm đi, ta sẽ không nói một chữ cho Vương gia, tất cả những thứ này ta đều tự mình gánh chịu."

"Hàn cô nương anh dũng như thế! Đại Tráng, ngươi cũng không thể yếu a!"

"Đừng có ném mặt mũi tinh binh chúng ta xuống đất! Lên a!"

"Đại Tráng nhớ phải hạ thủ lưu tình a! Đừng có làm Hàn cô nương bị thương đấy!"

Đại hán cũng bị giựt giây phát ra hỏa khí, xoay xoay bả vai, nói: "Hàn cô nương, đắc tội!"

Nói rồi, Đại hán lập tức liền cởϊ áσ trên mình, lộ ra thân thể cường tráng, biểu hiện nghiêm túc, không bởi vì Hàn Phỉ là một người phụ nữ mà có nửa phần xem thường. Điều này khiến Hàn Phỉ thoáng kinh ngạc, nhưng cũng hết sức hài lòng, đây mới là dáng vẻ mà tinh binh nên có chứ!

Hàn Phỉ giống như nhớ ra gì đó, nói: "Ta sẽ không nói cho Vương gia, ngươi cũng không được phép nói với Vương gia a!"

Đại Hán không nhịn được cười, nói: "Hàn cô nương, chúng ta đều là binh lính, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy! Đây không phải là đang tự ném mặt mũi của mình đi à!"

Hàn Phỉ ý vị sâu dài nói một câu: "Ờ.. Hi vọng ngươi nói được làm được nha!"

Tất cả mọi người không để câu nói này ở trong lòng, thuần túy cho rằng Hàn cô nương chẳng qua chỉ là không cam tâm, mới nói liều muốn tỉ thí một phen, chỉ cần ứng phó một lần liền đủ, sau đó bọn họ có thể mau mau tập kết đội ngũ đi tới tiền tuyến, đây mới là trọng điểm mà bọn họ quan tâm nhất.

Đây dường như đều là suy nghĩ của tất cả mọi người, nhưng rất nhanh, bọn họ cũng đều biết, bọn họ sai. Vô cùng sai lầm.