Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 426: Ta Muốn Cưới Nàng!



Hàn Phỉ kéo dài ngữ điệu, nói: "Đi theo ta nhìn chẳng phải sẽ biết sao?"

Lão đại phu vô cùng động tậm, bỏ qua một bên ân oán của Hàn Phỉ cùng cháu gái mình, lão thật sự rất thưởng thức tài nghệ y thuật của Hàn Phỉ, đó là cảm giác gặp được tri kỷ, nhưng đây.. Hắn sợ Tiểu Điệp Y sẽ buồn, vì thế khổ sở nhịn xuống kích động muốn cùng Hàn Phỉ tiến hành 'giao lưu học thuật'. Hiện tại đột nhiên nghe thấy có loại độc chưa từng gặp, lão đại phu có thể không động tâm sao! Ngày ngày ở chỗ này, lão thấy nhiều nhất chính là những vết thương đao chém tầm thường, đã sớm chán ngấy!

Hàn Phỉ muốn thấy chính là tâm tình này của lão, lập tức nhàn nhã nói: "Nếu như ngài không có hứng thú, vậy thì quên đi."

Nói xong, Hàn Phỉ làm bộ muốn đi, lão đại phu lập tức liền gấp, nói: "Người trẻ tuổi, ngươi kích động cái gì, dù cho độc này có lợi hại như thế nào đi nữa, lão nhân ta cũng muốn tham khảo một chút, đi thôi đi thôi, ta sợ ngươi gϊếŧ chết người ta, phải tự mắt đi xem một chút mới được!"

Hàn Phỉ ngừng cười, có chút hảo cảm hiếm thấy đối với lão đại phu này, đương nhiên, muốn Hàn Phỉ yêu ai yêu cả đường đi, đối với Điệp Y có ấn tượng tốt là chuyện không thể nào!

Hành động của Hàn Phỉ rất nhanh truyền khắp toàn bộ quân doanh, rất nhiều binh lính đều hiếu kỳ không biết Hàn cô nương khuynh quốc khuynh thành này đến cùng là muốn làm cái gì, vì sao lại có vẻ để ý nhóm nạn dân kia như vậy.

Ngay cả Tần Triệt khi trở về, nghe thấy phó quan kể lại sự kiện như vậy cũng cảm thấy tò mò, hắn đi vào lều Chủ Trướng, triệu kiến Hàn Phỉ lại. Hàn Phỉ bất đắc dĩ đem chuyện còn lại giao cho lão đại phu, vội vàng trở lại trong lều.

Mà lúc này Tần Triệt đã thay đổi một thân quân phục, mặc một bộ Hắc Sam, ngồi trên giường nhỏ xem thư tịch, nghe thấy động tĩnh, chỉ thoáng ngẩng đầu lên, nói: "Tới đây."

Hàn Phỉ không tới gần quá, đứng lại, nói: "Chàng tìm ta?"

Hàn Phỉ nhìn nam nhân mặc trường sam màu đen trên giường nhỏ, trong lòng có chút xa lạ, trước đây Tần Triệt dường như thích mặc áo trắng hơn.

Thấy Hàn Phỉ không muốn tới gần, Tần Triệt chậm rãi đứng dậy, Hàn Phỉ vô thức lùi về sau một bước.

"Mập mạp."

"Chàng trước đứng lại đã!"

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, lại nói: "Chúng ta hãy cố gắng nói chuyện đi."

Tần Triệt gật đầu đáp ứng.

Hàn Phỉ chuyển cái ghế lại, ngồi xuống nói: "Chúng ta cứ duy trì khoảng cách nói chuyện xa như vậy đi."

"Nàng muốn biết cái gì, mập mạp?"

Hàn Phỉ do dự một chút, sau đó cắn răng nói: "Đến cùng chàng có mấy nhân cách?"



Vấn đề này Hàn Phỉ muốn hỏi từ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội nói ra.

Tần Triệt không hề có một tiếng động cười cười, nói: "Nàng nhớ hắn à?"

Hàn Phỉ ngẩn ra.

Tần Triệt thoáng đổi một tư thế, cả người lười biếng nằm ở trên đó, sách trong tay cũng buông ra, giờ khắc này, trên mặt hắn không đeo mặt nạ, gương mặt tuấn mỹ mang theo đồ đằng không giữ lại chút nào hiện ra ở trước mắt Hàn Phỉ, Hàn Phỉ phải dùng lực tự chủ rất lớn mới có thể khắc chế bản thân không bị hoa si.

"Mập mạp, ta mới là Tần Triệt mà nàng luôn chờ đợi." Hắn nói.

Trong lòng Hàn Phỉ có chút bối rối, nói: "Đây là ý gì?"

"Mập mạp, hiện tại nàng sợ ta, vì thế nàng hi vọng nhìn thấy hắn."

"Tần Triệt, chàng đến cùng là đang nói cái gì?"

"Mập mạp, là ta, là ta.."

Lời nói phía sau càng lúc càng nhẹ, nhẹ đến mức sắp không nghe thấy.

Tần Triệt từ trên giường nhỏ đứng lên, nhấc chân đi tới, Hàn Phỉ vô thức muốn đứng dậy lùi lại, nhưng thân thể nàng lại không thể động đậy, giống như bị đóng đinh tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Triệt đi tới, đứng lại trước mặt nàng.

"Mập mạp, còn nhớ không, nàng đã từng nói với ta, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ những thứ mình muốn."

Hàn Phỉ nuốt nước miếng, nói: "Ta nói nhiều như vậy, cũng không nhớ rõ."

"..."

Tần Triệt cúi người xuống, nhìn thẳng mắt Hàn Phỉ.

"Ta hiện tại rất mạnh, ta làm được yêu cầu nàng muốn."

"Không đúng, Tần Triệt, đây không phải thứ ta muốn, là chàng, là chàng xứng đáng trở nên mạnh mẽ."

Hàn Phỉ nỗ lực dời lực chý ý của Tần Triệt, sao có thể chuyện gì cũng đẩy lên trên người nàng được!

Nhưng Hàn Phỉ phải thất vọng rồi, ánh mắt Tần Triệt rất cố chấp, dường như đã một mực nhận định lí do này, hắn đột nhiên nói: "Mập mạp, lần này, nếu chiến thắng trở về, vậy ta nhất định sẽ cưới nàng làm vợ."



Hàn Phỉ lập tức liền trợn mắt lên, sau đó kéo ra một nụ cười lúng túng, nói: "Chàng đang nói đùa đúng không?"

Câu nói này của Hàn Phỉ một điểm sức lực cũng không có, bởi vì nàng nhìn thấy, ánh mắt Tần Triệt không có nửa phần trêu đùa, hắn vô cùng nghiêm túc. Nụ cười trên mặt Hàn Phỉ cứng lại.

Tần Triệt đưa tay sờ lên khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: "Ta muốn cưới nàng làm vợ."

Hàn Phỉ nắm chặt tay, nói: "Tần Triệt, chàng biết rõ ta sẽ không đồng ý."

Tần Triệt trầm mặc một hồi, bàn tay đặt trên mặt Hàn Phỉ chầm rãi chuyển qua cổ nàng, bồi hồi ở trên cần cổ nhẵn nhụi của nàng, tựa như xoa xoa, tựa như uy hiếp, hắn hỏi: "Tại sao?"

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, nỗ lực làm mình bỏ qua bàn tay rét lạnh đặt ở trên cổ, nói: "Bởi vì, chàng không thích ta."

Lúc Hàn Phỉ nói ra câu nói này, trái tim cũng vô cùng đau đớn, nhưng, nàng vẫn nói ra khỏi miệng.

Bàn tay Tần Triệt cứng lại, cuối cùng chậm rãi rút trở về, buông xuống, nói: "Mập mạp, nàng đang nói cái gì vậy?"

Hàn Phỉ nỗ lực kéo ra một nụ cười khổ, nói: "Tần Triệt, chàng không thích ta."

Tần Triệt ngẩn ra, nói: "Mập mạp, ta cưới nàng, cùng cái này không liên quan."

Trong lòng Hàn Phỉ thầm nói, quả nhiên.. Cái này không phải là nàng dựa vào tình hình từ trước tới nay mà suy đoán sao? Lúc tìm được minh chứng, tim nàng vẫn vô cùng đau đớn, giống như bị dao đâm từng nhát, dù nàng đã chuẩn bị tâm lí vững vàng đến đâu cũng đều không thể tránh được bi thương.

"Tần Triệt, chàng đối với ta chẳng qua chỉ là giữ lấy, chàng chỉ là không muốn mất ta, vì thế chàng mới muốn dùng hôn nhân để trói chặt ta, nhưng, chuyện này không đúng, Tần Triệt, chuyện này không đúng."

Đợi đến khi Hàn Phỉ nói xong lời này, ngữ khí đã có chút oan ức.

"Mập mạp, nàng đang chống lại ta."

Tần Triệt vẫn cố chấp cho rằng Hàn Phỉ không muốn, muốn rời khỏi, muốn lần nữa biến mất. Hàn Phỉ thấy hắn căn bản không rõ ràng, liền cảm thấy bi ai cho bản thân. Vô luận là Tần Triệt này, hay là một Tần Triệt khác, tựa hồ đối với nàng, chỉ có ý muốn sở hữu, không liên quan tới tình yêu. Đây mới là lí do lớn nhất làm người khổ sở.

"Mập mạp, ở bên ta, giống như trước đây." Tần Triệt giống như đứa trẻ cố chấp nói.

Hàn Phỉ ngạc nhiên một hồi, Tần Triệt này tuy càng thêm nguy hiểm cùng bạo lệ, nhưng tựa hồ.. càng thêm sinh động, rất nhiều rất nhiều vẻ mặt cùng ngữ khí trước đây nàng chưa từng thấy. Thây đổi này không biết là tốt hay là xấu, tựa hồ Tần Triệt lạnh như băng kia, càng ngày càng xa xôi.

Thấy Hàn Phỉ thất thần, trong lòng Tần Triệt chìm xuống, hắn trực tiếp nắm lấy cằm Hàn Phỉ, bức bách nàng ngẩng đầu lên, sau đó nói: "Nàng đang nhớ kẻ nào? Hắn sao? Nàng không muốn gả cho ta, bởi vì ta không phải là hắn sao?"