Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 381: Một Ngày Này, Chúng Ta Chờ Thật Lâu!



Từ lúc nghe thấy tổ phụ cảnh cáo, Điệp Y liền rơi vào mâu thuẫn. Nếu như đây chính là Tần Triệt chân chính, nguy hiểm, bạo lệ, vậy thì nàng còn thích hắn không?

Điệp Y không biết. Tổ phụ nhìn dáng vẻ của Điệp Y, thở dài, nói: "Tiểu Điệp Y, ngươi chưa va chạm nhiều, người đàn ông này không thích hợp với ngươi, từ khí chất cùng ngôn hành cử chỉ của hắn cũng có thể nhìn ra được, hắn không phải người bình thường, những ký ức hắn quên nhưng cũng không biến mất, sớm muộn sẽ có một ngày nhớ ra toàn bộ."

Điệp Y nhẹ nhàng cắn môi dưới, bày ra tư thái của một nữ nhi gia yếu đuối, năn nỉ tổ phụ nói: "Nhưng mà tổ phụ, ta rất yêu thích hắn thì làm sao bây giờ, ta cũng không khống chế được, van cầu ngài, có cách gì có thể làm hắn vĩnh viễn không nhớ lại không, người xem hắn tới đây, cũng không ra được, người không phải đã nói sao, chỉ cần đến nơi này, liền không ra được."

Tổ phụ lộ ra vẻ chần chờ.

Điệp Y tiếp tục nói: "Tổ phụ, van cầu ngài, giúp ta một chút đi, ta biết rõ người nhất định có cách mà! Ta ở trong sơn cốc này quá tẻ nhạt, người lại luôn bận rộn với mảnh dược điền kia, ta chỉ muốn có một người bồi bên cạnh ta thôi mà!"

Tổ phụ bị Điệp Y thuyết phục, nhìn Tần Triệt đang hôn mê, lại nhìn cháu gái mà mình sủng ái. Trong lòng người tổ phụ như lão luôn cảm thấy hổ thẹn, từ nhỏ đứa nhỏ Điệp Y này liền đi theo lão lớn lên, trên đời này cũng không thân nhân nào khác, mà lão lại trầm mê dược lý, căn bản hoàn toàn không có thời gian để ý tâm tư của một cô nương gia, mà Tiểu Điệp Y cũng rất hiểu chuyện, không khóc nháo, tự chăm sóc chính mình. Trong ấn tượng của lão, đây tựa hồ là lần đầu tiên Tiểu Điệp Y chủ động đưa ra yêu cầu với lão như thế, trước đây mỗi một lần đều bình tĩnh tiếp thu tất cả, điều này làm tổ phụ như lão rất mâu thuẫn.

Nước mắt Điệp Y đột nhiên rơi xuống, bụm mặt khóc: "Ô ô.. Tổ phụ, không thể được sao.. Ta chỉ là muốn hắn lưu lại, ta có thể chăm sóc hắn rất tốt, hắn sẽ thích nơi này, tổ phụ, van cầu người.."

Nước mắt của Điệp Y đã phá vỡ hàng rào cuối cùng, tổ phụ trầm mặc một hồi, nói: "Vậy ngươi đi theo ta."

Sắc mặt Điệp Y vui vẻ, vội vàng đuổi theo tổ phụ, hai người vào phòng thuốc, tổ phụ tìm kiếm một hồi, lấy ra một gói thuốc, đưa cho Điệp Y, nói: "Đây là thuốc là ta phối chế, có thể khiến người ta hoàn toàn mất trí nhớ, nhưng hậu di chứng chính là sẽ làm người đánh mất nhân cách, sau khi tỉnh lại dáng vẻ ai cũng không thể bảo đảm, hơn nữa còn gây ra tổn hại thân thể hắn, mức độ thế nào, ai cũng không thể bảo đảm."

Điệp Y nhìn gói thuốc kia, ánh mắt rơi vào giãy giụa cùng do dự.

Tổ phụ lại nói: "Điệp Y, ta hi vọng ngươi cẩn thận suy nghĩ kỹ càng, ai cũng không biết sau khi hắn tỉnh lại sẽ biến thành hình dáng gì, ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả, có thể sao?"

Điệp Y do dự một chút, cuối cùng tiếp nhận gói thuốc, nói: "Ta đã suy nghĩ kỹ càng."

Tổ phụ còn muốn khuyên Điệp Y một hồi, nói: "Ngươi thật sự đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Sau khi uống vào sẽ phát sinh cái gì chính ta cũng không xác định, vạn nhất thành một người khác thì làm sao bây giờ?"

Điệp Y chỉ lo ngoại tổ phụ lấy gói thuốc đi, vội vã cầm lấy gói thuốc lùi về sau vài bước, lắc đầu nói: "Không cần, tổ phụ, ta đã suy nghĩ kỹ càng, hiện tại ta liền đi nấu thuốc, chờ hắn tỉnh lại là có thể uống vào, tổ phụ!"



Nói rồi, Điệp Y liền vội vàng chạy ra ngoài, lưu lại tổ phụ tâm tình phức tạp nhìn bóng lưng nàng, thì thầm trong miệng: "Ta làm như vậy đến cùng là đúng hay sai a.."

"Thuốc này còn chưa trải qua thử nghiệm, ai biết sẽ phát sinh cái gì."

"Ai, đứa nhỏ Điệp Y này sợ là thật sự để bụng, không được, ta phải cùng qua xem một chút, vạn nhất xuất hiện cái gì không hay thì thật là gay go."

Điệp Y nấu xong chén thuốc bưng ra, mà lúc này Tần Triệt còn chưa tỉnh lại, trên thân còn bị trói bằng dây thừng rất chặt chẽ, đây là vừa rồi, tổ phụ vì phòng ngừa hắn tỉnh lại làm ra nguy hiểm gì mà trói hắn lại.

"Tiểu Điệp Y, thuốc này một khi uống vào là sẽ không có cách nào vãn hồi, ngươi thật phải suy nghĩ cho kỹ a! Hơn nữa cũng không phải tuyệt đối uống liền không nhớ ra được một chút nào, nếu gặp phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ trọng đại nào đó, vẫn có hi vọng khôi phục ký ức, vì thế ta không hy vọng ngươi làm như vậy."

"Tổ phụ, người tránh ra một chút, ta bón thuốc cho hắn là tốt rồi."

"Tiểu Điệp Y, sao ngươi lại không nghe khuyên bảo đây, nếu không chúng ta chờ xem, nói không chừng hiện tại hắn đã trở lại trạng thái ban đầu rồi."

"Tổ phụ, người đã đáp ứng ta!"

Nét mặt già nua của tổ phụ do dự một chút, cuối cùng thở dài một hơi não nề, tránh sang một bên. Điệp Y bưng chén thuốc đặt lên bàn, lại tự mình đỡ Tần Triệt lên, thổi chén thuốc mấy lần, sau đó ép buộc hắn hé miệng đổ thuốc để hắn nuốt xuống. Tổ phụ ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, hai người cũng nín hơi chờ đợi. Không bao lâu, dưới ánh mắt chờ mong của hai người Tần Triệt mở mắt ra.

Tâm tình Điệp Y lập tức trở nên kích động, cơ hồ là chăm chú nhìn chằm chằm Tần Triệt, sau đó thấp thỏm bất an hỏi: "Ngươi có cảm thấy khỏe không? Biết mình là ai không?"

Tần Triệt không nói gì.

Điệp Y có chút sốt sắng, không nhịn được quay đầu đi, dò hỏi tổ phụ nói: "Tổ phụ, hắn đây là làm sao?"

Tổ phụ cũng có chút chần chờ, trạng thái này của Tần Triệt giống như thất hồn vậy, không giống như lão tính toán lắm. Sau đó thân thể Tần Triệt đột nhiên bắt đầu phát run, sắc mặt thống khổ, cắn thật chặt môi dưới, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt.



Điệp Y lập tức gấp gáp, năn nỉ tổ phụ, nói: "Hắn đây là làm sao? Người không phải nói chỉ là đổi một nhân cách khác sao? Tại sao lại như vậy? Hắn rất thống khổ a! Tổ phụ, người nhanh ngghĩ cách đi!"

Tổ phụ bị Điệp Y lay động đến sắp tan vỡ, vội vàng nói: "Có thể là phản ứng bài xích, mau cởi dây thừng ra, ta châm cứu một lúc cho hắn!"

"Ôi, được, được, được!"

Điệp Y vội vã nắm lấy tiểu đao cắt đứt sợi dây trói trên người Tần Triệt, sau đó lúc đang muốn xoay người, từ phía sau xông tới một luồng cảm giác nguy hiểm băng lãnh, nàng vô thức muốn quay đầu lại, nhưng lập tức, một thanh tiêu đao băng lạnh đã chống đỡ ở trên cổ nàng.

"Không muốn chết, tốt nhất đừng nhúc nhích."

Điệp Y lập tức sửng sốt. Thanh âm này vô cùng quen thuộc, nhưng cảm xúc trong đó đã hoàn toàn biến đổi. Trở nên xa lạ, trở nên nguy hiểm. Tổ phụ đứng một bên cũng khiếp sợ, trong lòng hơi hồi hộp một chút, chìm xuống.

Tần Triệt phía sau, dường như hoàn toàn đổi thành một người khác, giữa lông mày cũng tràn ngập một luồng sát khí nồng đậm, đồng tử đều tràn ngập màu huyết hồng.

Điệp Y run run rẩy rẩy nói: "A, A Triệt, ngươi, ngươi làm sao thế?"

Tần Triệt động động đao nhỏ, sát lại càng chặt, giống như sau một khắc liền sẽ cứa rách da cổ trắng mịn của nàng.

Tổ phụ vội vã hô to: "Đợi chút đã! Ngươi thả Tiểu Điệp Y ra! Ngươi muốn làm cái gì thì cứ nói thẳng!"

Tần Triệt cười một cái, trong tiếng cười còn mang theo một điểm suиɠ sướиɠ.

"Các ngươi vậy mà dám phóng xuất ta, cũng tính là làm một chuyện tốt."

Tần Triệt câu lên khóe môi, mang theo một tia ý vị phóng túng.

"Một ngày này, chúng ta chờ thật lâu."