Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 207: Người Giật Dây



Cuối cùng, Hàn Phỉ giống như không chống đỡ được sự nhiệt tình của mọi người, đành phải đồng ý.

"Khụ khụ, ta biết rõ suy nghĩ của mọi người, đúng là, hiện tại thôn Thủy Biên, không, Thủy Vân quân còn rất yếu."

Nghe thấy lời này, có người vừa định kháng nghị, nhưng lại bị Tam Thẩm trừng mắt lườm một cái, nên đành thôi.

Hàn Phỉ trầm giọng nói: "Nếu các ngươi rất mạnh, vậy thôn trưởng sẽ không phải chết, mọi người cũng sẽ không bị Hồng Cân Phỉ uy hiếp, trận chiến đấu kia cũng sẽ không xảy ra. Nếu các ngươi rất mạnh, vậy thì sẽ không có người dám dòm ngó thôn làng, không bị thương vong lớn đến như vậy, vì thế, các ngươi rất yếu."

Mọi người yên lặng một hồi, ngay cả thôn dân vốn muốn phản bác cũng không còn lời gì để nói.

Hàn Phỉ tiếp tục nói: "Ta không biết năm đó Thủy Vân quân uy vọng mạnh bao nhiêu, ta cũng không biết tổ tiên các ngươi có chiến công hiển hách cỡ nào, nhưng giờ khắc này, ở trong mắt ta, các ngươi không tính là quân đội, chỉ là một nhóm người bình thường có chút võ lực, thậm chí nhân số của các ngươi còn rất ít, ngay cả một đội quân cũng không đủ trình độ, trong các ngươi còn có phụ nữ nhi đồng, những người này cần được bảo hộ, một đội quân cường đại thực sự, là sẽ không để hài tử cầm vũ khí xông pha chiến đấu, vì thế ta nói, các ngươi rất yếu."

Lần này, mỗi người đều hổ thẹn cúi đầu, sắc mặt vô cùng xấu hổ.

Hàn Phỉ đứng dậy, nỗ lực để cho giọng nói của mình càng thêm có lực tín phục, thanh âm nàng truyền rất xa, truyền vào tai mỗi người: "Nhưng, cái yếu này cũng chỉ là tạm thời, nếu như không muốn lịch sử lần nữa tái diễn, thì các ngươi cần phải liều mạng, chỉ có cường giả mới không bị bắt nạt, chỉ có cường giả, mới có thể sống sót! Các ngươi, muốn tiếp tục sống không?"

Thanh âm đồng loạt bùng nổ: "Muốn!"

"Các ngươi muốn bảo vệ thê tử, hài tử, quê hương của mình không?"

"Muốn!"

"Các ngươi, muốn vĩnh viễn đứng thẳng lưng, phục hưng vinh diệu thuộc về tổ tông không?"

"Muốn!"

Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Đúng! Vậy từ giờ lấy thần nữ làm tên, Quân tướng Thủy Vân lần thứ hai thức tỉnh!"

"Thần nữ làm tên, phù hộ Thủy Vân ta!"

Nương theo câu khẩu hiệu oanh oanh liệt liệt này vang lên là âm thanh hệ thống lanh lảnh nhắc nhở: "Keng~nhiệm vụ cứu vãn thôn Thủy Biên hoàn thành! Chúc mừng kí chủ thu được 1000 tinh tệ, cùng với công năng dùng bồ câu đưa tin, mặt khác xét thấy hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ lần này cao đến 90%, thuộc về hoàn thành siêu ưu, khen thưởng thêm cho kí chủ tình cảnh Tiểu Trợ Thủ một lần~"

"Keng~nợ nần của kí chủ đã được trả toàn bộ, hiện nay còn thừa lại 10 tinh tệ, mong kí chủ sẽ tiếp tục cố gắng!"

"Keng~lượng nhiệm vụ đạt đến Hoán Đổi Hệ Thống tầng thứ hai, khai phóng quyền hạn~kí chủ có thể hưởng quyền hạn trao đổi vật phẩm tại tầng thứ hai~đa tạ chăm sóc~"

Trong lúc nhất thời, trong đầu Hàn Phỉ kim quang bắn ra bốn phía, nhìn đến hoa cả mắt. Hàn Phỉ miễn cưỡng đem lực chú ý của mình từ chỗ hệ thống thu hồi lại, nàng quyết định buổi tối sẽ cẩn thẩn nghiên cứu một phen tầng thứ hai của hệ thống này, bây giờ lung lạc nhân tâm mới là nhiệm vụ trọng yếu!

"Ta sẽ không thể lo cho thôn các ngươi lâu dài được."

Lời nói của Hàn Phỉ lập tức khiến thôn dân thôn Thủy Biên kinh hoảng, chỉ lo Hàn Phỉ cứ như vậy bỏ lại bọn họ.

"Hàn cô nương! Ngươi muốn bỏ rơi chúng ta sao?"

"Hàn cô nương! Ngươi muốn rời đi à?"

Hàn Phỉ đưa tay, ý bảo mọi người yên lặng, nói: "Ta là tú nữ A Mã Cung, ở trong nơi hoàng thành tường cao, cung cấm, hơn nữa ta nhất định phải làm việc, không bao lâu nữa ta sẽ phải rời đi."

Cho đến lúc này, các thôn dân mới nhớ tới thân phận khác của Hàn cô nương, nhưng điều này càng làm cho bọn họ thêm bất an.

"Ta hi vọng các ngươi nhớ kỹ một điều, ta chỉ là một người bình thường, không phải thánh thần, ta cũng không thể luôn thời thời khắc khắc bảo vệ mọi người được, người có thể cứu các ngươi, chính là các ngươi, chỉ khi các ngươi chân chính nắm giữ thực lực mới có thể tự bảo vệ mình, vì thế các ngươi không thể đem trọng trách đặt trên vai ta, dù sao ta cũng chỉ là một cô nương nhu nhược, không phải sao?"

Câu nói cuối cùng, Hàn Phỉ còn có ý trêu đùa, làm bầu khí nghiêm túc có chút hòa hoãn lại. Nhưng không có ai cười, ở trong mắt bọn họ, Hàn Phỉ làm sao có thể là một cô nương nhu nhược được. Nhưng Hàn cô nương nói đúng, bọn họ không thể lúc nào cũng trông cậy vào Hàn cô nương, bọn họ cần dựa vào chính mình.

"Ta không thể trở thành thôn trưởng của các ngươi, các ngươi cần tự đề cử một tân lãnh tụ, nhưng ta sẽ trợ giúp các ngươi, không tiếc bất cứ thứ gì, chỉ cần ta có thể làm được, ta đều sẽ thân xuất viện thủ."

Câu nói này của Hàn Phỉ hah xuống đã hoàn toàn hạ gục toàn bộ thôn Thủy Biên, nhất là nàng lại tốt như vậy, không nhớ nhung quyền lợi, hùng hồn nhường lại, rồi lại yên lặng tìm cách giúp đỡ bọn họ càng khiến người ta cảm động, xem đi, Hàn cô nương quả nhiên là một người tốt không cần hồi báo!

Được gán cho hai chữ 'người tốt', Hàn Phỉ cười híp mắt lui về chỗ ngồi, muốn nàng làm thôn trưởng? Chuyện cười, làm sao có thể chứ? Chuyện phức tạp như thế là nàng nhức đầu nhất, nàng biết mình có bao nhiêu cân lượng, tình cờ diễn kịch vẫn được, chính thức tới quản lý lại là chuyện khác, nàng vẫn nên ngoan ngoãn làm một người giật dây là tốt rồi, giống như Hác lão bản vậy, làm một chưởng quỹ vung tay thôi a.

Nhưng từ trong đáy lòng, thôn Thủy Biên đã hoàn toàn thuộc về trận tuyến của Hàn Phỉ, bất luận nàng từ chối đại nghĩa lẫm nhiên cỡ nào đều không thể thay đổi điều này.

Cuối cùng, toàn bộ thôn làng trải qua một phen thảo luận kịch liệt cùng tranh cử, cuối cùng Đậu Nành được tuyển, Tiểu Mễ làm người đứng thứ hai, Tam Thẩm vô cùng vui mừng, nhưng xưng hô đã không còn là thôn trưởng nữa, mà là đội trưởng cùng phó đội trưởng, đối với Hàn Phỉ, bọn họ lại càng thoải mái, học theo mấy người Tiểu Ngọc trực tiếp gọi nàng là thủ lĩnh.

Đối với danh xưng này Hàn Phỉ vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng đành chấp nhận, trước sau cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.

Tới gần ngày trở về cung, Hàn Phỉ mỗi ngày trôi qua đều rất bận bịu, bôn ba ở hậu sơn cùng thôn làng, nàng vì muốn trước khi rời đi phải giúp thôn làng khai hoang xong hậu sơn trở thành ruộng trồng dược thảo, người của Hác lão bản còn chưa kịp đến trong thời gian ngắn, vì thế Hàn Phỉ cần tự thân làm, nàng còn chọn một ít nữ tử có linh tính, theo nàng học tập một ít tri thức dược lý cơ sở, không cần quá lợi hại, nhưng ít ra cũng có thể xử lý một vài chứng thương hàn tạp bệnh đơn giản, cũng tránh khỏi tình cảnh giống như lần trước gặp phải một tên đại phu lừa đảo mà phát sinh thảm kịch.

Những nữ tử được chọn đều thụ sủng nhược kinh, lo sợ tát mét mặt mày mà nhận lấy, các nàng ở trong thôn cũng chỉ là thôn phụ tay chân vụng về mà thôi, xưa nay chưa hề nghĩ tới có thể học tập y thuật! Các nàng đều đã từng tận mắt chứng kiến qua một tay y thuật xuất thần nhập hóa của thủ lĩnh, thủ đoạn lợi hại như vậy thủ lĩnh lại thực sự tự mình dạy cho các nàng!

Mọi người không ngu, tất nhiên biết rõ việc truyền thụ y thuật ra bên ngoài cần bao nhiêu quy củ cùng yêu cầu, bao nhiêu người van xin được học mà không được, bây giờ lại có thể được cao nhân như thủ lĩnh tận tay giáo dục, đây là chuyện đáng tự hào bao nhiêu a!

Trong lúc nhất thời, người trong thôn đối với Hàn Phỉ càng thêm cung kính. Hàn Phỉ hưởng thụ những ánh mắt cung kính như vậy lại có chút buồn bực, nàng chẳng qua là muốn giảm thiểu mệt nhọc của bản thân mới quyết định nhận một vài tiểu đồ đệ thôi, sao lại giống làm ra chuyện gì động trời vậy. Nói chung, Hàn Phỉ không biết rằng, trong mắt các thôn dân, nàng đã trở thành tồn tại như 'thần nữ' vậy.