Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 188: Tâm Giống Như Cuồng Phong Bạo Tuyết



Hàn Phỉ nhìn Bạo Phong Tuyết từ từ hòa hoãn lại, miễn cưỡng nhìn về phía xa xa, nhưng tất cả đều là một mảnh trắng tuyết, căn bản không thể nhìn thấy cái gì khác nữa. Lại là kiểu này! Hàn Phỉ tức giận, mỗi lần đi vào thế giới này đều là một mảnh mờ mịt, cái gì cũng không tìm thấy, nhưng lần này, lại đặc biệt làm nàng lưu ý.

Sau khi đã quen với sự lạnh lẽo nàng liền bước chân đi tìm, vừa tìm kiếm vừa gọi Vương gia, nhưng trừ cả miệng ngậm đầy tuyết ra thì không hề nhận được bất kì một sự đáp lại nào.

Hàn Phỉ đi đến phát mệt, phải dừng lại nghỉ ngơi, cũng không còn khí lực gọi nữa, nàng không hiểu tại sao lần này nam thần không hề xuất hiện, là người đầy vẻ nguy hiểm kia cũng được, dù sao cũng phải xuất hiện một bóng người đi chứ! Nhưng Hàn Phỉ không cam lòng bản thân trăm cay nghìn đắng đổi một lần cơ hội trở lại trong mộng để gặp hắn nhưng lại uổng công, không thể làm gì khác hơn là cắn răng tiếp tục đi, ngay lúc nàng sắp mệt bở hơi tai, trong tầm mắt rốt cục nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ, ánh mắt Hàn Phỉ sáng lên, vô thức liền muốn chạy tới. Nhưng nàng lại hoàn toàn quên mất đây là nền tuyết, vì vậy liền bụp một tiếng ngã cắm vào trong đống tuyết.

Nam nhân ngồi ở trên nóc nhà gỗ nhẹ nhàng câu lên khóe môi, sau khi nhìn Hàn Phỉ một lần nữa bò lên liền chậm rãi biến mất khỏi nóc nhà. Hàn Phỉ sờ sờ mặt mình bị tuyết đánh đỏ chót, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, ảo não bản thân quá mức sốt ruột, một lần nữa bò lên cẩn thận từng li từng tí đi về phía căn nhà gỗ kia. Đợi đến lúc Hàn Phỉ đẩy cửa ra, sự ấm áptrong phòng lập tức xua đi hàn ý trên người nàng, tuy đây chỉ là mộng cảnh, cũng sẽ không bị lạnh chết, nhưng cảm giác bị đông cứng cũng tuyệt đối không dễ chịu.

Trong phòng đốt lửa than, ấm áp, so với bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, mà trên mặt bàn còn đặt một chén trà nóng, một cái áo choàng còn vắt trên chiếc ghế gỗ, nhưng nhìn quanh quẩn, lại không thấy ai. Ngay cả chiếc giường gỗ cực lớn quen thuộc kia cũng giống như đã lâu không có ai nằm, đệm chăn chỉnh tề, Hàn Phỉ nhìn một chút, lập tức nhớ đến tình cảnh ngày trước bị Vương gia ôm ép ở trên giường, sắc mặt có chút không tự nhiên.

Nàng tính thăm dò gọi vài câu: "Vương gia! Vương gia!"

Vẫn như cũ không có ai trả lời. Hàn Phỉ một lần nữa nhìn lửa than cùng trà nóng, cuối cùng cũng coi như hiểu được, nam thần đây là không muốn thấy nàng. Trong nháy mắt, nàng lại cảm thấy đau lòng. Nàng căn bản không hiểu, tại sao lần này hắn lại trốn nàng. Vừa đau lòng, vừa tức giận, Hàn Phỉ một hơi uống cạn chén trà nóng trên mặt bàn, lại lấy áo choàng khoác lên người, khiến thân thể mình ấm áp lên, sau đó nàng liền đi ra khỏi phòng. Lần này, nàng nhất định sẽ tìm được hắn!

Ở trong khung cảnh toàn tuyết trắng xóa, có một điểm đen nhỏ gian nan chậm chạp tiến lên, Hàn Phỉ đeo Đấu Bồng màu đen, gian nan đi trong tuyết, mỗi một bước đều vô cùng mất công tốn sức, mà lúc này nàng không biết, ở sau lưng nàng, có một bóng người gần như hòa vào trong bạo tuyết, đang lẳng lặng nhìn chăm chú nàng.

Rất nhanh, Hàn Phỉ nhìn thấy phía trước có một tia phản quang, nàng tăng nhanh tốc độ đi tới, lại phát hiện đây là một hồ nước bị kết băng hồ, toàn bộ hồ cũng bị đông lại, hình thành một mặt băng vô cùng xinh đẹp, nhìn qua, giống hệt như một chiếc gương khổng lồ. Mà lúc này, gió tuyết đã ngừng. Toàn bộ hồ băng lại giống như Tiên Cảnh, mặt băng còn khúc xạ màu lưu ly, Hàn Phỉ nhìn như si như say, lại từ từ nhìn thấy ở phía cuối hồ, có một người mặc áo choàng đứng lặng ở đó.

Hàn Phỉ nhìn cẩn thận một chút, dường như có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhìn rõ ràng. Mà, ở nơi này, thân ảnh quen thuộc cũng chỉ có một người mà thôi, Hàn Phỉ đứng tại chỗ gọi to: "Vương gia! Vương gia! Ngươi nghe thấy không?"

Bóng người kia không động chút nào.

Hàn Phỉ không xác định đối phương có nghe thấy hay không, không thể làm gì khác là tự mình chậm rãi đi tới hồ băng, may mà tầng băng trên hồ rất dày, giẫm lên chắc chắn không thành vấn đề, Hàn Phỉ mới chậm rãi đi tới, ngã trên mặt băng lại không đau đơn giản như ngã trong tuyết. Hàn Phỉ đi tập tễnh, tư thế rất khó coi, nhưng giờ khắc này nàng lại đặc biệt bướng bỉnh, hết sức chăm chú, mỗi một bước đều hướng về phía bóng người kia đi tới.

Tần Triệt một mực đứng đó nhìn nàng. Từ lúc nàng xuất hiện, từ lúc nàng bị ngã, từ lúc nàng đi vào trong phòng, từ lúc nàng bắt đầu một mực tìm kiếm hắn, hắn vẫn luôn nhìn, không xa không gần, không rời không bỏ. Mặt nạ che khuất khuôn mặt hắn, nhưng cặp mắt kia lại không giấu được vẻ thâm trầm. Hắn không nhúc nhích, dù cho nhiều lần, Hàn Phỉ suýt chút nữa ngã chổng vó lên trời cũng đều không ra tay, chỉ đứng đó nhìn nàng từng bước một tiến lên, cho đến khi đứng cách hắn mấy bước.

Hàn Phỉ thở hổn hển, rốt cục xác định người trước mặt chính là nam thần, nàng không nhịn được nói: "Vương gia, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tần Triệt không đáp.

Hàn Phỉ cắn răng, nói: "Vương gia vậy mà lại muốn trốn ta!"

Hàn Phỉ vừa nói, vừa muốn tiến lên phía trước, nhưng động tác của nàng quá gấp gáp, thân thể vốn mệt mỏi nhất thời không thể duy trì được thăng bằng, lập tức liền muốn ngã về phía sau, ngay lúc đầu nàng sắp nện vào tầng băng, Hàn Phỉ cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại, Tần Triệt rốt cục động đậy. Một đôi cánh tay quấn lấy vòng eo của nàng, đưa nàng ôm vào trong lồng ngực quen thuộc.

Hàn Phỉ mở mắt ra, liền đối diện với đôi mắt của Tần Triệt, cảm xúc vần vũ trong đôi mắt ấy sắp nhấn chìm cả nàng. Ngay khi Tần Triệt đỡ được nàng, liền buông tay ra.

Trong lòng Hàn Phỉ có một tia thất lạc, nhưng nàng ngay lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Vương gia."

Tần Triệt khép hờ đôi mắt, nhàn nhạt nói: "Ngươi không nên tới nơi này."

Câu nói này vừa ra, Hàn Phỉ lập tức trợn mắt lên, giống như vừa gặp quỷ vậy, nói: "Ngươi, ngươi.."

Loại ngữ khí quen thuộc này, không giống như vị Vương gia nguy hiểm trong mộng kia, mà càng giống Vương gia trong thực tại hơn!

Đôi mắt Tần Triệt nhìn về phía phương xa, Hàn Phỉ theo tầm mắt hắn nhìn sang, đã thấy mưa tuyết vốn đã dừng lại một lần nữa rơi xuống, từng bông từng bông, có một mảnh rơi trên vai Tần Triệt, Hàn Phỉ nhìn một chút, không nhịn được đưa tay muốn giúp hắn hất ra. Nhưng lúc tay nàng sắp đụng tới Tần Triệt, hắn lại nhẹ nhàng lùi về sau một bước. Bước đi này, dường như đã xé ra một cái khe.

Hàn Phỉ nhìn động tác của hắn, cứng ngắc tại chỗ, vẻ mặt khó có thể tin cùng rất khó chịu, nàng nhếch miệng, muốn nói điều gì, nhưng tất cả đều bị động tác lùi về sau vừa rồi của nam thần đánh tan.

"Ngươi nên trở về. Không nên tới nơi này."

Hàn Phỉ nuốt nước miếng, đột nhiên nói: "Vương gia, ngươi biết ta là ai không?"

Hàn Phỉ vừa nói vừa xoay một vòng, hiện tại nàng đang mang dáng dấp ở hiện đại, còn mặc trang phục hiện đại, hoàn toàn là nàng trước khi xuyên việt, nếu như hiện tại Vương gia là Vương gia của thế giới thực, như vậy không thể nhận ra nàng mới đúng! Không, không đúng, nếu vậy thì Vương gia ở thế giới này tại sao ngay lần đầu đã nhận ra nàng?

Nghi vấn này nối tiếp nghi vấn kia xuất hiện, Hàn Phỉ thậm chí cũng không biết, người nam trước mắt này cùng nam thần trên thực tế, và nam thần trong mộng cảnh, đến cùng có phải là cùng một người hay không, nếu cứ như vậy nàng sẽ bị nhân cách phân liệt mất!