Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 159: Con Mồi Đầu Tiên



Lão thôn trưởng cùng tất cả thôn dân ở đây đều dụng tâm ghi nhớ từng câu từng lời Hàn Phỉ nói, thái độ vô cùng chăm chú giống như học sinh tiểu học vậy.

Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, chỉ chỉ Đậu Nành cùng Tiểu Mễ, nói: "Các ngươi lại đây."

Đậu Nành cùng Tiểu Mễ thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng đi tới.

Hàn Phỉ thuận miệng nói: "Trình độ săn bắn của các ngươi thế nào?"

Hai người thẳng tắp lồng ngực, nói: "Thuộc hạng đầu trong thôn."

"Rất tốt, hai người các ngươi theo ta đi vào trong rừng, những người khác tiếp tục đào đất đi."

Lão thôn trưởng nghi hoặc hỏi: "Hàn cô nương vào rừng làm gì?"

Hàn Phỉ vô cùng thẳng thắn nói: "Ta muốn ăn thịt."

Mọi người: "..."

Hàn Phỉ mang theo Đậu Nành cùng Tiểu Mễ hướng về nơi từng sâu mà đi, càng đi vào bên trong, cây cối lại càng tươi tốt, nhưng vẫn giống hệt bên ngoài, một bóng dáng động vật cũng không nhìn thấy.

Đậu Nành thăm dò nói: "Hàn cô nương, trước đây chúng ta cũng tiến vào nơi rất sâu để tìm kiếm qua, nhưng vẫn không có động vật."

Hàn Phỉ không hề để tâm nói: "Đương nhiên rồi, bởi vì các ngươi ngu ngốc."

Nụ cười của Đậu Nành cứng ngắc.

Tìm được vị trí thích hợp, Hàn Phỉ dừng lại, không chút khách khí ra lệnh: "Nhanh đào nơi này, nhớ kỹ, càng sâu càng tốt."

Đậu Nành nhìn hai bên một chút, nói: "Hàn cô nương, nơi này không có loại đất độc hại kia mà."

"Ta biết, bảo ngươi đào thì cứ đào đi."

Dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng hai người Đậu Nành cùng Tiểu Mễ vẫn nghe theo, động thủ đào ra một cái lỗ rất to. Sau khi đào xong, còn dùng một ít cành cây được vót nhọt cắm ngược vào trong, đầu nhọn hướng lên trên, hình thành một cái bẫy rập tương đối thô sơ.

Hàn Phỉ nhìn cái hố đất, ước lượng rồi cảm thấy hết sức hài lòng, sau đó nàng lấy ra một cái bình thuốc nhỏ, đây chính là thứ nàng vừa mới trao đổi với hệ thống, may là thứ này không quá quý giá, bằng không Hàn Phỉ thà rằng mình không được ăn thịt cũng sẽ không đổi.

Nàng mở chiếc lọ ra, vung vào trong hố một ít, sau đâu đó nàng bảo Đậu Nành và Tiểu Mễ trốn sang một bên, tránh không phát ra tiếng động, bản thân nàng cũng trốn sang phía sau một cây đại thụ cách đó không xa, chỉ thò ra nửa cái đầu để nhìn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Hai tên Đại Hán cũng không thiếu kiên nhẫn, ngược lại chính Hàn Phỉ lại cảm thấy thiếu kiên nhẫn, nàng không nhịn được đâm hệ thống:

"Ngươi có phải gạt ta hay không thế? Hay là đồ chơi này có chất lượng kém hả?"

Hệ thống có cảm giác bị sỉ nhục, nói: "Kí chủ nói lời này là có ý gì? Đây chính là đang sỉ nhục ta đấy!"

"Vậy ngươi nói đi, làm sao mãi mà chưa có tác dụng?"

Phải biết, buổi sáng mới được ăn một chén, ờ, tạm thời xem như cháo đi, sớm đã bị tiêu hóa gần như không còn, Hàn Phỉ tuy nàng muốn giảm béo, nhưng tuyệt đối không phải là chịu đói bụng để gầy thế này đâu! Huống chi, nếu cứ không được ăn chút thịt nào như vậy, người dân thôn này sợ là sẽ cứ vậy ngã xuống mất, nhìn Đậu Nành cùng Tiểu Mễ vóc người cao như vậy nhưng gầy gò đến mức kinh người, sợ là đã phải ăn không của đắng đi.

"Kí chủ! Cái này phải cần thời gian! Con mồi trong ngọn núi này cũng bởi vì loại cỏ độc ka mà chạy trốn thất thất bát bát, coi như dùng phần thu hút động vật cũng phải cần thời gian để chúng có thể bị hấp dẫn lại đây chứ!"

Đối với lời giải thích này, Hàn Phỉ miễn cưỡng tiếp thu, lại tiếp tục chờ đợi. Ngay lúc Đậu Nành cùng Tiểu Mễ đều có chút gánh không được nữa, rốt cục nghe thấy một tiếng động nhỏ, giống như là có con vật gì từ xa đang chạy tới, hai huynh đệ lập tức khẩn trương lên, âm thanh mặt đất chấn động do con thú nào đó chạy kia, là thứ bọn họ đã từng quen thuộc nhất cũng đã thèm khát không biết bao lâu rồi, trong lúc nhất thời, một vệt hưng phấn hiện lên trong mắt họ, ánh mắt lại càng chằm chằm nhìn theo nơi phát ra âm thanh.

Hàn Phỉ cũng đang nhìn chằm chằm, đồng thời tràn đầy chờ mong xem không biết là con vật gì hôm nay xui xẻo trở thành bữa tối cho nàng đây. Rất nhanh, thanh âm càng lúc càng gần, mặt đất cũng có chút rung động, nghe là biết con vật đang chạy tới chắc chắn rất to đấy.

Sắc mặt Đậu Nành cùng Tiểu Mễ từ kinh hỉ biến thành ngưng trọng, nếu như con vật kia quá lớn, vậy thì ai là con mồi cũng không nói trước được, hơn nữa trên tay bọn họ bây giờ lại không có bất kỳ công cụ săn bắn nào!

Đến khi cây cối bị xốc lên, ba người mới nhìn rõ con thú xông tới rốt cục là cái gì, đó là một con lợn rừng vô cùng to lớn, cả người cũng rất béo tốt, đang hùng hục thở ra nhiệt khí phá đường xông lại. Sắc mặt hai người Đậu Nành cùng Tiểu Mễ trắng bệch một mảnh, loại con mồi này trước đây bọn họ đã từng nghe nói qua, lợn rừng thịt nhiều, một con cũng đủ ăn được rất lâu, nhưng đến khi giáp mặt mới biết, nói cũng chính là mối nguy hiểm trí mạng a! Lực va đập của chúng lớn vô cùng, chỉ cần hơi không cẩn thận, bị húc phải, thì dù không chết cũng mất nửa cái mạng. Hơn nữa thứ này lại rất cơ linh, rất khó dùng bẫy rập thông thường bắt được!

Con lơn rừng kia sau khi lao tới, đứng yên tại chỗgiống như đang ngửi cái gì, sau đó nó hướng về một phía vọt mạnh qua. Đáy lòng Đậu Nành cùng Tiểu Mễ vô cùng căng thẳng, không được rồi! Đó chính là hướng Hàn cô nương đang ẩn nấp!

Ngay lúc Đậu Nành cùng Tiểu Mễ dự định đánh bạc đi bảo hộ Hàn cô nương, con lợn rừng kia cứ thế xoay người một trăm tám mươi độ, thẳng tắp hướng về phía bẫy rập xông tới. Ầm ầm, thanh âm thật lớn vang lên, sau đó là một tiếng heo kêu vô cùng thê thiết.

Đậu Nành cùng Tiểu Mễ: "..."

Cái gì mà rất cẩn thận, cơ linh hả! Heo đại ca, ngươi cứ như vậy trực tiếp nhảy vào bẫy rập có phải là đang sỉ nhục IQ của giống loài các ngươi hay không!

Hàn Phỉ lúc này lại không quan tâm những chuyện đó, nàng hoan hô một tiếng nhảy ra, không thể chờ đợi được nữa mà vọt tới gần bẫy rập nhìn xuống, chỉ thấy trên thân con lợn rừng cường tráng kia bị chọc ra mấy cái lỗ lớn, huyết dịch chảy tràn ra đầm đìa, chỉ còn dư lại một hơi đang kêu to, toàn thân đều là máu, hiển nhiên cũng sẽ không thể chống đỡ được bao lâu.

Đậu Nành cùng Tiểu Mễ cũng vô cùng sửng sốt, khi bọn họ nhìn thấy con lợn rừng kia quả nhiên là sắp truyệt khí bỏ mình, hai người cùng đưa mắt nhìn nhau, đồng thời khiếp sợ nhìn về phía Hàn Phỉ đang hoa chân múa tay bên cạnh. Bọn họ là thợ săn tốt nhất trong thôn, tự nhiên hiểu rõ tình hình săn bắt lơn rừng khẳng định không phải là bình thường, loại hình thức gần như tự sát mà chết này nhất định là do Hàn cô nương làm! Hai người sau khi làm xong bẫy rập, Hàn cô nương dường như đã đến bên cạnh bỏ thêm vật gì đó vào.

Hàn Phỉ đang vô cùng hài lòng liền phát hiện Đậu Nành cùng Tiểu Mễ đồng loạt lùi về phía sau một bước, cố gắng cách xa nàng chút, thần tình giống như vừa gặp quỷ vậy.

Hàn Phỉ: "..."

Nàng có phải vừa biểu hiện quá mức hay không?

Lúc thôn dân nghe thấy tiếng kêu thê thiết kia mà bị hấp dẫn đi tới, thì con lợn rừng nằm trong bẫy kia đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa. Thôn dân nghe tin mà tới, khi biết được có con mồi, từng người từng người đứng xếp hàng hướng bẫy rập mà nhìn, vừa nhìn đã cười đến nỗi không khép nổi miệng, trong lòng tràn đầy hạnh phúc khiến Hàn Phỉ ở một bên khóe miệng cũng co giật.

Chờ đến khi người trong thôn mang được con lợn rừng kia về thôn, đã tạo nên một trận oanh động, tất cả mọi người trong làng đều chạy đến vây xem, có vài người cảm tính, cũng không nhịn được bắt đầu gào khóc. Giống như đây không phải một con heo, mà là một đống kim ngân tài bảo vậy.

Hàn Phỉ cũng không biết rằng, con lợn rừng này không chỉ có ý nghĩa đơn giản là đồ ăn, mà còn là hi vọng, thôn Biên Thủy bọn họ đã rất lâu không thể săn bắt, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, suýt chút nữa cũng đều chết, kiểu sinh hoạt này căn bản là không thể duy trì được bao lâu, bây giờ thấy con lợn rừng này cũng có nghĩa rằng sau này, bọn họ cũng không phải đói bụng nữa!