Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 142: Tam Ca



Hàn Phỉ giao phó hết sức rõ ràng, khiến cho hệ thống vẫn luôn dự thính nghe được cũng phải sửng sốt một chút. Không biết bắt đầu từ khi nào, kí chủ của nó lại nhìn thấu mọi chuyện rõ ràng như vậy. Tư chế chỉ điểm giang sơn như thế, thật sự hết sức tự nhiên, những điều này thật chỉ thông qua phim truyền hình là có thể rút ra được sao? Hay là phải nói, nó hiểu biết không đủ sâu với kí chủ?

Tần Tư Viện gật đầu: "Chúng ta đã nhớ kỹ, Hàn sư."

Lúc này, Tần Tư Hân giống như hồi tưởng đến chuyện gì đó, thuận miệng nói một câu: "Thật giống như Mẫu phi của Tam Ca, bà ấy chính là chết như vậy."

Vốn dĩ đang ngáp một cái, mang theo cơn buồn ngủ sâu sắc, Hàn Phỉ trong nháy mắt liền tỉnh táo, giống như bị giội một chậu nước lạnh vậy.

Tần Tư Hân không chút nào lưu ý đến sự khác thường của Hàn Phỉ, sau khi nói một câu như vậy liền chuyển đề tài. Hàn Phỉ 'xoạt' một cái rồi đứng dậy, hai tay giữ chặt vai Tần Tư Hân, nghiêm mặt nói: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Tần Tư Hân bị hành động của Hàn Phỉ làm cho giật mình, nhìn sắc mặt Hàn Phỉ lại có vẻ chăm chú trước nay chưa từng có, nàng sững sờ một hồi, mới lắp ba lắp bắp nói: "Hàn sư, ngươi, ngươi làm sao vậy?"

Hàn Phỉ cất cao âm điệu: "Lặp lại lần nữa lời ngươi vừa nói, ngươi còn biết cái gì nữa?"

Tần Tư Viện cũng đứng dậy, quay về phía Hàn Phỉ nói: "Hàn sư, ngươi trước tiên buông tay ra, chúng ta sẽ nói tất cả những gì chúng ta biết!"

Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, ép buộc chính mình tỉnh táo lại, buông tay ra, nói: "Thật xin lỗi, ta quá kích động, nhưng chuyện các ngươi vừa nói, có thể kể lại kỹ càng hơn một chút không?"

Tần Tư Hân cũng thở ra một hơi, nói: "Ngươi nói là Tam Ca sao?"

"Là chỉ.. Tần Triệt sao?" Lúc Hàn Phỉ gọi lên danh tự này, thanh âm nàng cũng có chút run rẩy.

Tần Tư Hân gật gù, nói: "Ừm, bây giờ là Tần vương gia."

Hàn Phỉ nuốt nước miếng, nỗ lực để cho mình biểu hiện tự nhiên một chút, nói: "Mẫu Phi của Tần Vương, là ai? Ta rất muốn biết."

Tần Tư Viện ngẫm lại, tuy không biết tại sao Hàn sư đột nhiên có hứng thú, nhưng vẫn nói: "Chuyện này là bí mật của hoàng cung, chúng ta cũng là từ trong miệng của một lão ma ma nghe nói qua một chút mà thôi, cũng không phải toàn bộ."

Hàn Phỉ nhẫn nhịn kích động, nói: "Nói cho ta biết đi, vừa vặn bây giờ đang tẻ nhạt a, sự tình của Tần Vương sao lại bí ẩn như vậy?"

Tần Tư Viện cùng Tần Tư Hân hai mặt nhìn nhau, có chút chần chờ mở miệng, nói: "Hàn sư, chuyện của Tam Ca kỳ thực chúng ta cũng không rõ ràng lắm, chúng ta chỉ biết chút da lông mà thôi, nếu không phải ngài hôm nay đề cập, chúng ta cũng không nghĩ tới."

Tần Tư Hân cũng tiếp một câu: "Đúng vậy, Mẫu Phi của Tam Ca là Ngọc Quý Nhân, là mỹ nhân cương ngoại bị tiến cống, dường như được Phụ hoàng phi thường sủng ái một đoạn thời gian, nhưng không biết vì sao lại bị thất sủng, ta nhớ rằng cho tới bây giờ, sắc đẹp của Ngọc Quý Nhân kia vẫn còn làm cho lão ma ma than thở, nói rằng trong hậu cung này chưa từng xuất hiện một người đẹp đến như vậy, Phụ hoàng cũng từng vì Ngọc Quý Nhân này mà không lên triều."

Hàn Phỉ lầm bầm: "Hồng nhan họa thủy, đế vương không lâm triều."

Tần Tư Viện gật đầu: "Chúng ta cũng chỉ nghe lão ma ma nói như thế để hình dung mà thôi, nhưng cũng chỉ có đẹp như vậy mới có thể được Phụ hoàng sủng ái đi."

Hàn Phỉ khẩn trương, nói: "Vậy Tần Vương tại sao lại.."

Tần Tư Hân thở dài, nói: "Không biết, đột nhiên Ngọc Quý Nhân bị thất sủng, sau đó bị biếm vào Tù Tình cung, sầu não uất ức mà chết, lưu lại một mình Tam Ca, nghe nói là bởi vì tận mắt nhìn thấy Mẫu Phi chết trước mặt mình, sau đó tinh thần thất thường, trượt ngã gãy chân, sau đó không còn đứng lên được nữa."

Trong lòng Hàn Phỉ giống như bị kim đâm, một câu cũng nói không nên lời.

"Phụ hoàng cũng từ đây không còn để ý đến Tam Ca nữa, Tam Ca bị gửi cho một phi tử nuôi trên danh nghĩa, nhưng không bao lâu sau, phi tử kia cũng bỏ mình, sau đó không hiểu vì sao lại Phụ hoàng phong vương, hiểu biết của chúng ta với Tam Ca cũng không phải rất sâu, trước đây rất ít lần gặp gỡ cũng không hề nói chuyện, ta luôn cảm thấy.. Tam Ca rất tịch mịch."

Lúc Tần Tư Hân nói những lời này, trong giọng nói toàn bộ đều là cảm thán, cho dù hai người bọn họ là công chúa không được sủng ái, nhưng ít ra vẫn khoẻ mạnh, hoàn chỉnh chỉnh lớn lên, tốt xấu gì cũng có năng lực tự vệ, so với Tam Ca Tần Triệt, vận mệnh của các nàng đã tốt hơn rất nhiều.

Hàn Phỉ cúi đầu, nỗ lực không để cho sắc mặt đã biến hóa của mình bị nhìn thấy, nàng hít sâu nhiều lần mới tỉnh táo lại, nói: "Các ngươi còn biết cái gì nữa không?"

Tần Tư Viện cũng vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Chúng ta không biết nhiều, tuy nói đó làm Tam ca của chúng ta, nhưng không biết tại sao hắn vẫn luôn bị cách ly, bây giờ cũng không nhìn thấy hắn được mấy lần, Mẫu Hậu cũng không thích chúng ta tới gần hắn, ở học xá hắn cũng thường không đến, từ sau khi gãy chân lại càng không đi học xá nữa."

Tần Tư Hân đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: "Nói đến mới thấy, Tam Ca chưa từng xuất hiện mấy lần, ta cũng đã sắp quên mất hình dáng của Tam Ca."

Hàn Phỉ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, căng thẳng hỏi: "Vậy ngươi có biết, mặt nạ trên mặt Tần Vương là vì sao mà có không?"

Hai công chúa đồng thời trầm mặc.

Hàn Phỉ hơi kinh ngạc, sốt ruột nói: "Sao thế? Tại sao lại không nói chuyện?"

Cuối cùng, Tần Tư Viện giống như đưa ra quyết định nói: "Hàn sư, mặt nạ của Tam Ca là chuyện không thể đề cập đến, sau này ngài không nên hỏi người khác nữa, đây là một điều cấm kị."

"Tại sao?"

"Không biết, không ai biết từ khi nào thì Tam Ca bắt đầu mang mặt nạ, nhưng sau đó chưa từng bỏ xuống, không khách khí mà nói, e là trên đời này, người biết rõ khuôn mặt thật của Tam Ca trừ huynh ấy ra, thì không còn ai khác nữa."

Hàn Phỉ nhớ đến người kia, nhớ đến đôi mắt dưới tấm mặt nạ, vĩnh viễn là băng lãnh, là cách xa người ngàn dặm, sự lạnh lùng như thế, cũng không phải một sớm một chiều có thể hình thành. Hắn.. rốt cuộc đã trải qua những gì?

"Hành tung của Tam Ca cũng không rõ ràng, có lúc ta cảm thấy, mình có phải còn có một người Tam Ca như thế hay không, ngược lại thì cảm giác tồn tại của đại ca mạnh hơn rất nhiều, đúng rồi, nói đến mới nhớ, người đại ca ghét nhất chính là Tam Ca, trước giờ bắt nạt huynh ấy không ít."

Tần Tư Viện tràn đầy đồng tình nói: "Đại ca nổi danh chán ghét Tam Ca, thêm vào việc huynh ấy rất được Phụ hoàng quan tâm, một chút thủ đoạn đối phó Tam Ca đều đạt được, hơn nữa khi đó mọi người đều không dám giúp Tam Ca, sau này, Tam Ca rời khỏi học xá cũng là bởi vì điều này."

"Rắc rắc." Hai vị công chúa giật mình.

Sắc mặt Hàn Phỉ bình tĩnh thả xuống cái ly đã bị bóp nứt, lấy khăn ra chà chà tay, bình tĩnh nói: "Tiếp tục."

Trong đáy mắt Hàn Phỉ toát ra một tia sát ý. A, Đại Hoàng Tử sao? Quả nhiên, không trách được nàng từ lần đầu tiên nhìn thấy đã liền chán ghét nam nhân kia.

Tần Tư Viện nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này Hàn sư đặc biệt đáng sợ, giống như là muốn giết người vậy.

"Ta, ta nói tới chỗ nào rồi.."

Hàn Phỉ thâm trầm cười. "Ngươi nói đến chỗ có một tên cặn bã hỗn đản dám bắt nạt Tam Ca."