Vu Thần Kỷ

Chương 314: Sậu biến



Cơ Mạch lưu lại ở trên đảo cát hơn một canh giờ, đem rượu ngon Phong Hành lấy về uống hết hơn phân nửa.

Cơm no rượu say, Cơ Mạch rất nhiệt tình trao đổi thông tin vu phù lẫn nhau với Cơ Hạo, càng hoan nghênh Cơ Hạo có rảnh đi trú điểm bộ tộc bọn họ ở sâu trong Xích Phản sơn làm khách.

Cơ Hạo nắm chặt tay Cơ Mạch lưu luyến chia tay với hắn, hai người thâm tình chăm chú nhìn, ánh mắt Cơ Mạch còn có chút lạnh nhạt, nhưng trong hốc mắt Cơ Hạo thậm chí có một tia hơi nước quanh quẩn. Có thể ở Trung Lục thế giới gặp tộc nhân đồng nguyên đồng mạch, điều này thật sự là quá không dễ dàng.

Hoàn mỹ suy diễn, Cơ Hạo ở trong lòng cho mình một cái đánh giá điểm tối đa. Hắn trên cơ bản đem cảm tình một kẻ tuổi nhỏ rời nhà, ‘đói khổ thiếu mặc’ ‘trẻ con nông thôn’, tha hương gặp bạn cố tri nên có nhẹ nhàng vui vẻ biểu diễn ra.

Cơ Mạch nắm chặt bàn tay Cơ Hạo, tập trung hướng hắn nhìn một hồi, nhất là trong hốc mắt Cơ Hạo tự nhiên toát ra một tia hơi nước kia, càng khiến Cơ Mạch khẽ gật đầu, khóe miệng cũng có một tia cười mỉm trào ra.

Huýt một tiếng, khi Cơ Mạch mang theo chiến sĩ cấp dưới ngồi lên Kim Bì Cung Bối muốn rời khỏi, trên một trong hai dòng sông lớn ở nơi này giao hội, đột nhiên có một đội chiến sĩ nhân tộc cưỡi thủy sinh dị thú Kim Nha Hải Ly cấp tốc đi tới.

Kim Nha Hải Ly bộ dạng như chuột hải ly bình thường, nhưng hình thể cực lớn, từ đầu tới đuôi dài hơn năm trượng, trong đó một cái đuôi dài đã dài đến ba trượng có thừa. Kim Nha Hải Ly đặc thù nhất, là một đôi răng cửa lớn ánh vàng rực rỡ trời sinh của nó, giống như ván cửa ở ngoài cái miệng rộng, cứng rắn dị thường, sắc bén vô cùng.

Ở lúc chiến đấu, hai cái răng cửa này của Kim Nha Hải Ly có thể cắn xé kẻ địch, cũng có thể coi như chùy công thành húc kẻ địch, càng có thể làm khiên ngăn cản công kích cực ly xa như tên bình thường. Nếu ở dưới nước, có hai cái răng cửa lớn này tách ra đường thủy, có thể khiến tốc độ bơi lội của Kim Nha Hải Ly gia tăng gấp đôi có thừa.

Trong Xích Phản sơn rất nhiều thủy mạch, sông lớn lấy hàng chục vạn để tính. Kim Nha Hải Ly cũng là một loại tọa kỵ thường quy cực kỳ quan trọng của liên quân nhân tộc.

“Khương Phong!” Cưỡi ở trên lưng Kim Bì Cung Bối, Cơ Mạch hướng thủ lĩnh một đội hơn trăm chiến sĩ đó phất phất tay, đồng thời hắn hướng Cơ Hạo nói: “Khương Phong, tộc nhân Nam Hoang Tất Phương bộ. Giống với ta, cũng là hậu duệ quặng nô. Hắn cũng là đội trưởng thám báo Cảm Tử doanh.”

Khóe miệng Cơ Hạo run rẩy một cái, cười khan vài tiếng.

Thế này cũng thật ba – nội – nó – đúng dịp. Trong khoảng thời gian ngắn, trên đảo cát khắp nơi đều là cứt chim này, thế mà liên tục có hai đội thám báo tinh nhuệ tới. Hơn nữa một đội nhân mã là người Tất Phương bộ, một mũi khác thì là tộc nhân Kim Ô bộ, thế này thật đúng là khéo đến cực điểm!

Khương Phong thân hình cao lớn, quanh thân mơ hồ có ánh lửa quanh quẩn hét lớn một tiếng, cưỡi Kim Nha Hải Ly chạy lên đảo cát.

Kim Nha Hải Ly vừa đến trên đất liền, đã nhanh chóng vung vẩy thân thể, tung tóe vô số bọt nước. Khương Phong giận dữ quát: “Ta chán ghét Kim Nha Hải Ly. Ta chán ghét ở trong nước tuần tra! Chiến sĩ Tất Phương bộ chúng ta, nên bay lượn cao cao ở không trung, dùng hỏa vũ thiêu chết kẻ địch, mà không nên ngâm dưới nước đi lung tung khắp nơi!”

Giận dữ nhảy xuống khỏi tọa kỵ, Khương Phong lấy ra một khối lệnh bài, rung tay ném cho Cơ Mạch: “Cơ Mạch huynh đệ, ngươi ở đây rồi thì không còn gì tốt hơn. Bên trên muốn chúng ta ở phụ cận nơi này xây dựng một cái doanh địa lâm thời, tích trữ một ít lương thực và binh khí, thuận tiện các huynh đệ thám báo đội nghỉ chân một chút.”

Cơ Hạo khoanh hai tay ở trước ngực, tươi cười thân thiện hướng Khương Phong nói: “Không cần chọn nữa. Ta cảm thấy, hòn đảo này cũng rất khá. Ít nhất có thể chứa mấy vạn người ở nơi này hạ trại, hơn nữa nguồn nước đầy đủ, trong sông có cá sông, cua sông cùng tôm sông ăn không hết, cạnh bờ sông còn thỉnh thoảng có đàn thú đến uống nước, có thể săn bắn lượng lớn dã thú đem làm thức ăn.”

Dùng sức dậm chân một cái. Cơ Hạo rất nghiêm túc hướng Khương Phong cười nói: “Ta cảm thấy, nơi này chính là doanh địa lâm thời tốt nhất.”

Khương Phong ngẩn ngơ, Cơ Mạch nắm lệnh bài cũng ngây dại.

Qua một lúc lâu, Khương Phong lạnh lùng nói: “Không sai, ta quả thật là chọn nơi này làm doanh địa lâm thời. Cơ Mạch. Các ngươi tạm thời đừng rời khỏi, ở đây giúp ta xây dựng tháp tên, tháp canh. Còn có các ngươi, mặc kệ các ngươi là đang làm gì, hiện tại các ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta!”

Cơ Hạo dại ra chỉ chỉ cái mũi mình: “Ôi chao? Ta phải nghe mệnh lệnh của ngươi? Nếu không nghe thì sao?”

Khương Phongcười lanh, khinh miệt hướng Cơ Hạo nhìn một cái: “Nếu không nghe… Cho rằng đao của ta, không chặt được đầu của ngươi sao?”

‘Keng’ một tiếng, Khương Phong rất uy phong đem bội đao bên hông rút ra, hướng Cơ Hạo mang tính uy hiếp quơ quơ lưỡi đao. Hàn quang lạnh lẽo từ trên lưỡi đao phun ra, một cái phù ấn hơn ba trăm phù văn ngưng tụ thành rạng rỡ tỏa sáng trên lưỡi đao. Thanh đao này của Khương Phong, so với trường mâu cùng bội kiếm của Cơ Mạch thì tốt hơn nhiều lắm.

Nhìn thấy đao của Khương Phong, Cơ Hạo cười một tiếng quái dị, nhẹ nhàng nhảy lên, kéo theo cả mảng lớn tàn ảnh, một cước đá vào trên mặt Khương Phong.

Nổ lớn một tiếng, Khương Phong không kịp trở tay rú thảm một tiếng, bị một cước của Cơ Hạo đem xương mũi đạp lõm vào mặt. Vũ Dư đạo nhân dạy Cơ Hạo vài ngày, đạo hạnh, pháp lực cái khác không đề cập tới, ở dưới tử khí kim quang Vũ Dư đạo nhân phóng ra chiếu rọi, lực lượng thân thể Cơ Hạo mạnh mẽ tăng lên gấp đôi có thừa, đây hầu như là lực lượng thân thể tương đương với đỉnh phong Đại Vu bình thường.

Quái lực đáng sợ bùng nổ trên khuôn mặt Khương Phong, cả khuôn mặt Khương Phong cũng nổ tung, máu tươi và thịt nát rải đầy đất.

Khương Phong liên tục rú thảm hộc máu bay về phía sau, liên tục đánh bay mấy chục đồng bạn đứng ở phía sau hắn. Trong tiếng kêu rên, khí huyết toàn thân Khương Phong dâng trào, gương mặt vỡ nát cấp tốc chữa trị, hắn khàn cả giọng hét lên: “Cơ Mạch, giúp ta làm thịt tiểu tử này!”

Cơ Mạch khẽ biến sắc, hắn nhíu nhíu đầu lông mày, trầm giọng quát: “Khương Phong, Cơ Hạo là huynh đệ Kì Binh doanh, mọi người đều là người trong nhà, đừng hiểu lầm, tuyệt đối đừng hiểu lầm! Cơ Hạo, không nên động thủ, không nên động thủ!”

Vội vàng, hai tay Cơ Mạch ghì chặt bả vai Cơ Hạo, hắn lớn tiếng kêu lên: “Đều là người trong nhà, đừng động thủ, tuyệt đối đừng động thủ!”

Phong Hành mắt thấy Cơ Hạo động thủ, thân thể kéo theo mấy cái tàn ảnh muốn hướng xa xa bỏ chạy. Đây là thói quen của hắn, một khi muốn động thủ, nhất định phải chạy thật xa, ít nhất cần chạy ra ngoài mười dặm, lúc này mới có thể thanh thản ổn định cách rất xa từng mũi tên đối phó kẻ địch.

Nhưng Phong Hành vừa động, mấy đồng bạn của Cơ Mạch đã đưa tay chặn hắn: “Mọi người đều là người một nhà, không nên động thủ, không nên động thủ!”

Không đợi Phong Hành lao ra, mấy đại hán cường tráng chợt tụ lại vào trong, mười mấy cánh tay giống như mãng xà quái dị hướng thân thể Phong Hành dây dưa.

Vũ Mục đưa tay đi lấy cái nồi sắt to của mình, nhưng hai đồng bạn của Cơ Mạch đã một trái một phải khống chế cái nồi sắt của hắn, đồng thời cười hướng Vũ Mục lắc đầu nói: “Mọi người đều là huynh đệ nhà mình, không nên động thủ, càng không thể đùa với lửa!”

Khương Phong nhảy dựng lên, bước dài một cái lao tới trước mặt Cơ Hạo, hai tay trực tiếp chộp tới cổ Cơ Hạo.

“Người trong nhà? Cơ Mạch, hắn cho ta một cước, thế này coi như là người trong nhà?”

Trên mặt Khương Phong sát ý tràn ngập, hai tay như móc hung hăng cào về phía động mạch cổ Cơ Hạo.

Trên mặt Cơ Mạch cũng bốc lên sát ý, đôi tay hắn dùng sức, mười ngón như móc, dùng sức hướng các khớp của hai vai Cơ Hạo chụp xuống.