Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 182: Tầng thứ bảy thần bí



Lâm Minh bình ổn tâm tình, lấy ra hai viên Chân Nguyên thạch tinh thuần, bắt đầu ngồi khôi phục thể lực, đồng thời bôi Tục Cân Sinh Cốt cao lên hai tay.

Vừa nãy hai tay của hắn gãy xương, máu thịt nhầy nhụa, loại thương thế như vậy, võ giả bình thường không tốn mười ngày nửa tháng sẽ không thể khỏi hẳn được. Nhưng sức khôi phục của Lâm Minh rất mạnh, cộng thêm một lạng Tục Cân Sinh Cốt cao giá trị ngàn vàng, không quá hai canh giờ, cánh tay đã khôi phục hoàn toàn.

Còn lại một canh giờ, Lâm Minh khôi phục chân nguyên và lực lượng đến đỉnh phong, cũng điều chỉnh tâm cảnh tới trạng thái tốt nhất, cuối cùng bắt đầu khảo nghiệm tầng thứ bảy.

Hào quang lóe lên, Lâm Minh tiến vào một mảnh thế giới màu trắng sáng, vô số cảnh tượng vặn vẹo chầm chậm hình thành.

- Tầng thứ bảy... Một vạn chín ngàn năm qua, đã không có ai đặt chân lên tầng này.

Lâm Minh xiết chặt tay, tâm tình hoàn toàn bình ổn.

Trước đó, hắn nhiều lần tưởng tượng bộ dáng tầng thứ bảy, nhưng khi chân chính tới tầng thứ bảy, Lâm Minh hoàn toàn ngây người.

Tuyệt đối không ngờ tới là cảnh tượng thế này.

Sáu tầng trước, mỗi cảnh tượng đều tương ứng với tên của nó. Ví dụ tầng thứ nhất Địa Ngục giới tương ứng với Huyết trì, tầng thứ hai Ngạ Quỷ giới tương ứng với Hoàng Tuyền, tầng thứ ba Sinh Súc giới tương ứng với hoang dã, tầng thứ tư Vu Nô giới tương ứng với sân giác đấu...

Vốn Lâm Minh cho rằng, tầng thứ bảy là Vu Thần giới, hẳn là tương ứng với không gian Thần Vực mới đúng.

Nhưng không ngờ tới, hắn lại đi vào một thành trì ở giới người phàm, ở bên cạnh Lâm Minh là đám đông náo nhiệt qua lại. Người bán rong gánh hàng, trẻ con chơi đùa, cùng với không khí có bụi đất cùng mùi hoa hòa lẫn nhàn nhạt, tất cả đều giống như chân thật.

Mà những thứ này cũng không làm Lâm Minh giật mình, làm hắn giật mình chính là chỗ hắn đang ở.

Hắn đứng trên một tòa tửu lâu trang hoàng tỉ mỉ, nhưng có chút cổ xưa.

Ngói lưu ly không sáng bóng, cột trụ sơn đã phai màu, cửa sổ lầu các gỗ đã cũ, bậc thềm hơi vểnh lên, mọi thứ đều tỏa ra mùi vị năm tháng nhàn nhạt...

Lâm Minh quá sức quen thuộc tửu lâu này, từ khi hắn hiểu chuyện, hắn chạy tới chạy lui lớn lên ở tửu lâu, nghe người giảng sách nói chuyện nghe nghệ nhân lưu lãng ca hát, nghe những vị khách chơi cờ, đòi kẹo với những khách quen.

Chén trà, mứt quả, tiểu nhị vác chiếc khăn bên vai, đồ ăn ngào ngạt từ tay mẫu thân làm ra, tất cả mọi thứ đều giống y như trí nhớ.

Nơi này... Là nhà của hắn.

- Thanh Tang thành, tửu lâu Lâm gia. Nơi ta sống mười mấy năm, ta... Làm sao ta tới được đây?

Lâm Minh không nhịn được nhấc chân bước vào tửu lâu, nhưng ngay khi hắn bước vào cửa, bước chân của hắn bỗng cứng lại. Lâm Minh đứng yên ở đó, trong lòng nổi lên sóng gió tận trời.

Hắn thấy được một thanh niên áo gấm chừng mười tám, mười chín tuổi, tay cầm chiếc quạt, mỉm cười đi ra từ phòng bếp.

Người này không phải ai khác, chính là bản thân Lâm Minh, nói chính xác, là hắn ở vài năm sau.

Nhưng Lâm Minh nhìn trên người thanh niên này không có một chút võ công, bộ dáng như thư sinh, rõ ràng là chưa bao giờ tập võ.

Không chỉ như thế, thần thái cùng khí chất của hai người hoàn toàn không khớp.

Lâm Minh khí tức nội liễm, nhưng mà giữa ánh mắt lại ẩn giấu duệ khí sắc bén, có thể bột phát bất cứ lúc nào, khí thế xông tận trời thế không gì cản nổi.

Còn thanh niên trước mặt, bộ dạng tươi cười bất cần đời, thậm chí trong tươi cười còn có một chút tà khí nhàn nhạt, vừa nhìn là thấy giống công tử văn nhân theo đuổi phong nhã.

Đây... Thật sự là ta ư?

Lâm Minh không thể tin được.

- Tiểu Lý Tử, chuẩn bị kiệu cho ta, đêm nay Tô cô nương Thanh Hoa lâu sẽ mở hội đường, đã cho ta thiếp mời, ta cũng phải đi cổ vũ.

Thanh niên xoạch một cái xòe quạt, vẫy quạt thật nhanh.

- Vậy... Vậy không tốt lắm...

Tiểu nhị gọi là Tiêu Lý Tử kia liên có vẻ khó xử.

- Thiếu gia, hôm nay nhị tiểu thư Điền gia còn phải mở tiệc sinh nhật, nhị tiểu thư Điền gia đã điểm danh muốn thiếu gia đi...

- Đi cái đầu ngươi, nàng mở yến là muốn đầu bếp, phái cho nàng là được rồi, ta đi có ích gì?

- Cái này...

Tiểu Lý Tử sắc mặt khổ sở.

- Nhị tiểu thư Điền gia còn muốn mời thiếu gia để lại một bức vẽ trên tiệc sinh nhật, còn nói muốn học thi từ ca phú với ngài. Ngài là tân khoa Trạng Nguyên, thi từ đó khẳng định là đệ nhất Thanh Tang thành...

- Hơn nữa thiếu gia à, nhị tiểu thư Điền gia vừa xinh đẹp lại hiền lành, lần trước phu nhân thấy nàng, rất là ưa thích, nói không chừng về sau... A, thiếu gia, thiếu gia, ngài đừng đi mà.

Tiểu Lý Tử còn chưa nói xong, thanh niên đã bước ra cửa, cũng không quay đầu đã nói:

- Lát nữa cha ta hỏi tới, cứ nói ta đi nhà Đường cử nhân uống rượu.

Còn chưa hết lời, người đã đâu không thấy, làm cho tiểu Lý Tử mặt như cà dính sương. Xong rồi, bị phu nhân lão gia biết được, khẳng định sẽ không thiếu mắng cho một trận.

Nhị tiểu thư Điền gia rõ ràng là có cảm tình với thiếu gia, nhị tiểu thư Điền gia làm người tốt, dáng điệu cũng tốt, gia thế cũng tốt, cùng thiếu gia xuất thân Trạng Nguyên vốn là ông trời tác hợp.

Nhưng cố tình Lâm thiếu gia lại coi trọng Tô cô nương Thanh Hoa lâu, thật là làm người ta không thể hiểu nổi.

Thanh Hoa lâu kỳ thật chính là chốn thanh lâu phong nguyệt, tuy nhiên là thanh lâu cao nhã hơn, đa số nữ nhân phong trần trong đó đều là trong sạch, bán nghệ không bán thân, các nàng dung mạo thoát tục, tinh thông cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, làài nữ tuyệt diễm, vưu vật thế gian.

Còn Tô cô nương, chính là đầu bài Thanh Hoa lâu. Dù nói bản thân trong sạch, nhưng nữ nhân thanh lâu chính là nữ nhân thanh lâu, xuất thân thấp kém, lão gia phu nhân làm sao có thể cho phép nàng gả vào.

- Chết rồi chết rồi, nếu bị lão gia biết thiếu gia đi Thanh Hoa lâu, chẳng những thiếu gia xong đời, ta cũng xui xẻo theo.

Tiểu Lý Tử vẻ mặt đau khổ, không biết là nên thành thật bẩm báo cho lão gia phu nhân, hay là nên che giấu tốt hơn...

Lâm Minh đứng ngoài khách sạn, yên lặng nhìn mọi thứ. Lúc vừa nãy, thanh niên kia đi ngang qua vai Lâm Minh, nhưng lại không liếc Lâm Minh một cái.

Lâm Minh hiểu được, hắn không thuộc thế giới này, chỉ là một vị khách qua đường, không ai ở nơi này có thể thấy được hắn.

“Vì sao lại như vậy, vì sao ở nơi này có một ta khác?”.

“Lúc ta tám tuổi, cha mẹ cho ta đi tư thục đọc sách, vào kinh dự thi, đọc sách bốn năm, tới mười hai tuổi ta ném xuống sách vở, dứt khoát bỏ văn theo võ. Vì chuyện này, lúc đó ta xảy ra tranh chấp với cha mẹ, cuối cùng ta vẫn kiên trì, cho nên... Ta biến thành Lâm Minh hiện giờ, như vậy trong thế giới này ta không bỏ văn theo võ, ngược lại tiếp tục tham gia thi cử, từ tú tài, cử nhân, mãi cho đến thi đậu Trạng Nguyên...”.

“Vì sao lại có thế giới như vậy? Thế giới này là thế giới song song tồn tại thật sự? Hay là thế giới hư cấu trong lòng ta nghĩ ra?”.

“Cửa thứ bảy Vu Thần giới, rốt cuộc là khảo nghiệm cái gì? Khảo nghiệm tâm võ đạo của ta? Nếu như khảo nghiệm tâm võ đạo, rốt cuộc phải làm sao mới qua cửa?”.

“Nếu là Vu Thần giới, vì cái gì ta lại đến dân gian?”.

Trong lòng Lâm Minh phức tạp, ngơ ngác nhìn đại sảnh tửu lâu, đứng suốt mấy ngày người tới lui đều không ai thấy hắn, có những người thậm chí còn đi xuyên qua thân thể Lâm Minh...

Tiểu thương ra hàng trên đường, nghệ nhân lưu lãng ca hát, món ăn đủ sắc mùi vị, thậm chí còn có khuôn mặt đầy sương gió của cha mẹ...

Tất cả cảnh vật chân thật như thế, mà lại hư ảo như vậy.

Mọi người, vô cùng quen thuộc, nhưng lại tràn ngập xa lạ.

Nhưng ở trong ảo cảnh náo nhiệt này, Lâm Minh lại như một nét vẽ màu xám, cái bóng lẻ loi vô cùng cô độc.

“Thế giới là hư ảo, ta là chân thật?”.

“Hoặc là... Thế giới là chân thật. Ta là hư ảo?”.

“Không đúng, đây không phải thế giới của ta, đây chỉ là tâm ma của ta!”.

Lâm Minh bỗng nhiên mở mắt, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương rời hộp!

Xoảng!

Như tiếng vô số thủy tinh vỡ nát, tửu lâu, khách hàng trước mắt đều biến mất!

Nhưng Lâm Minh không trở lại thí luyện sinh tử, ngược lại hắn đến một chỗ chiến trường, trống trận rung trời, cờ bay phần phật!

“Nơi này là...”.

Lâm Minh nhìn thấy binh sĩ chiến đấu, cảm thụ khí thế tiêu điều, trong lòng nghiêm nghị, hắn lập tức ý thức được gì đó.

Linh hồn lực lan tràn ra như thủy triều, nháy mắt khóa chặt bóng dáng một thiếu niên, Lâm Minh nhướng mày, quả là thế!

Hắn vừa động, tiếp theo xuất hiện một chỗ quân doanh. Ở trong này, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi mặc chiến giáp đơn giản, cầm thiết thương, vẻ mặt căng thẳng.

Nhìn thiếu niên này, Lâm Minh sắc mặt phức tạp nhắm mắt lại.

Chính mình, lại là chính mình!

Đây là vì sao?

Mười hai tuổi tranh chấp với cha mẹ, cuối cùng tập võ, lúc ấy Lâm Minh đã nói nếu mười lăm tuổi không thể đạt đến Luyện Thể tầng một, như vậy sẽ đi nhập ngũ, lập được chiến công, áo gấm về nhà!

Như vậy xem ra, đây là mình khi nhập ngũ.

Lại một cái chính mình, lại một cái thế giới!

Trong quân doanh, thiếu niên ngồi trên băng ghế, cầm một mảnh vải dầu yên lặng lau thiết thương sáng bóng, cây thương này so với dáng người của hắn thì thật là quá dài.

- Hắc, mới tới phải không, lần đầu ra chiến trường?

Một lão binh hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt chất phác bưng chén cơm đi tới, vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói.

Thiếu niên rụt rè gật đầu:

- Phải, ta là tân binh.

- Ha ha, tân binh lên chiến trường đều sẽ căng thẳng, không sao, quân doanh chúng ta lát nữa sẽ xung phong cùng một chỗ, ngươi cứ đi theo sau ta là được, ta che cho ngươi!

- Được... Được rồi...

Vẻ mặt non nớt của thiếu niên cố tươi cười cảm tạ.

Chiến đấu bắt đầu, cả vạn tướng sĩ xung phong chém giết, khí thế mênh mông thổi tan cả mây trên trời.

Khói lửa lan tràn, đao quang bóng kiếm, thương đứt kích gãy.

Quân đội chỗ thiếu niên chiến thắng trở về, nhưng còn lão binh mặt mũi chất phác lại không về...

Binh sĩ chết đi bị hỏa táng cùng nhau, ngay cả mộ cũng không có, thậm chí thiếu niên còn không biết tên lão binh...

Từng ngày từng ngày trôi qua, trên mặt thiếu niên rút dần non nớt, thêm từng chút rắn rỏi.

Hắn từ một tân binh, biến thành ngũ trưởng, tiếp theo là bách phu trưởng, thiên phu trưởng...

Thương pháp của hắn ngày càng tinh luyện, thực lực ngày càng mạnh, khí chất quân nhân ngày càng thành thục.

Dần dà, hắn cũng biến thành lão binh, nhìn từng tân binh nhập ngũ, nói với bọn họ...

- Không sao, lát nữa xung phong các ngươi cứ đi theo sau ta, ta che cho các ngươi!

Thiếu niên non nớt khờ dại, ôm giấc mộng gia nhập quân đội, lại từng cái hóa thành xương khô tha hương. Chân chính có thể sống sót thì xem nhạt sinh tử, sau khi từng trải sa trường, trở thành lão binh như thiếu niên.

Những ngày như vậy tiếp tục, mỗi một binh sĩ đều ôm giấc mộng tướng quân, nhưng bọn họ lại chỉ theo dấu chân tiền bối, ôm giấc mộng mà chết...

Lâm Minh yên lặng nhìn thế giới này chuyển dời, cuối cùng hắn hiểu được, những nhân sinh chia ra này không phải là hư ảo, cũng không phải chân thật.

Người trong thế giới này nhìn hắn, hắn là hư ảo, hắn nhìn thế giới này, thế giới này chính là hư ảo.

Đời người như giấc mộng, mộng như đời người, thật thật giả giả, vốn không ai nói rõ được.

Khảo nghiệm tầng bảy có lẽ căn bản không phải là khảo nghiệm, mà là một phần cơ duyên, một phần lĩnh ngộ, một phần lý giải sâu sắc về tâm võ đạo.

Ý thức được điều này, Lâm Minh không phá hỏng thế giới này nữa, mà chỉ đi theo dấu chân của nó, xem diễn biến từng chút một.

Hắn chỉ là một vị khách qua đường, yên lặng xem thời gian trôi đi, phóng mắt nhìn thế sự xoay vần...

Ở ngoài thí luyện sinh tử, trong một mảnh bóng tối, Nhãn Mô bình tĩnh nhìn hư không vô tận, trong đôi mắt to không có thần thái gì.

- Ngộ rồi ư...

- Thật giỏi, chỉ là thế giới thứ hai liền ngộ ra, hiện giờ đã một ngày một đêm, thiếu niên này lĩnh ngộ tâm võ đạo làm người ta giật mình!

Khảo nghiệm tầng thứ bảy đúng là tâm võ đạo, đây là một khảo nghiệm, đồng thời cũng là một cơ duyên lớn lao!

Nếu lĩnh ngộ được bản ý của lần khảo nghiệm này, có thể lịch lãm bản tâm trong khảo nghiệm, sẽ được lợi vô tận!

Tuy rằng một vạn chín ngàn năm qua, đã không có người tiến vào tầng thứ bảy thí luyện sinh tử, nhưng Nhãn Mô lại biết, Vu Thần để lại trận pháp này cũng có ở Thần Vực.

Tên của nó là... Luân Hồi.

Nhưng dù là những thiên kiêu Thần Vực, tiến vào trong Luân Hồi cũng thường hay lạc mất bản thân.

Đa số bọn họ nhận định tất cả đều là huyễn tâm ma không có thực dụng, không ngừng phá hủy những thế giới này. Mà khi thế giới mới ùn ùn xuất hiện, bọn họ thấy được vô số chính mình, tâm của bọn họ sẽ bị lạc, mờ mịt, không nhận rõ rốt cuộc ai mới là hư ảo, ai mới là chân thật, không nhận rõ rốt cuộc ai mới là bản thân chân chính.

Một khi bị lạc, tâm võ đạo tổn hại, thậm chí có thể ảnh hưởng tới tu vi ngày sau.

Dù là có thiên tài lĩnh ngộ được hàm nghĩa Luân Hồi, thường thường cũng phải trải qua vài cái, thậm chí mười mấy thế giới mới dần dần mò mẫm ra.

Còn Lâm Minh, chỉ trong thế giới thứ hai đã nhìn thấu thật giả, cảm ngộ được Luân Hồi, sao không làm Nhãn Mô cả kinh cho được.

- Đáng tiếc, chủ nhân quá nửa đã về cõi tiên, bằng không ngài ấy nhất định sẽ sẵn lòng thu lấy đồ đệ này, vốn ta nghĩ, thiên phú của thiếu niên này bình thường, chỉ là có được cơ duyên tốt mới có thành tựu cỡ này, không ngờ hắn lĩnh ngộ tâm võ đạo lại có thiên phú như thế!

- Để ta xem thử, hắn còn cảm ngộ được bao lâu trong trăm kiếp luân hồi này.