[Vong Tiện] Sao Biết Không Phải Phúc?

Chương 44



Lam Vong Cơ nói: "Không còn sớm, nghỉ ngơi đi!"

Y xoay người trải giường chiếu, Nguỵ Vô Tiện nhếch môi đi theo phía sau y, nhìn y không nói một lời, nhìn động tác hết sức quen thuộc của y, sắc mặt hắn càng ngày càng nặng. Bỗng nhiên hắn quăng cây sáo, nhắm người Lam Vong Cơ nhào tới, thừa dịp y còn chưa kịp phản ứng, hắn đè y bổ nhào ra giường.

Lam Vong Cơ không phản kháng gì, mà âm thầm nhìn hắn: "....."

Nguỵ Vô Tiện một tay đè lên cổ Lam Vong Cơ, dù không dùng nhiều lực, nhưng cũng mười phần mang tính uy hiếp. Hắn từ trên cao nhìn xuống Lam Vong Cơ, trên mặt đẩy vẻ khinh cuồng không sợ trời không sợ đất, chậm rãi mở miệng nói: "Lam Trạm, ta hỏi ngươi vấn đề này, ngươi phải nói thật!"

"...." yết hầu Lam Vong Cơ giật giật: "Được"

Nguỵ Vô Tiện liền đem vấn đề kia hỏi lại lần nữa: "Có đúng là ngươi hoàn toàn không muốn ta khôi phục ký ức?"

Lam Vong Cơ: "...."

Nguỵ Vô Tiện thờ ơ nhún vai, nói: "Lam Trạm, thực tình ngươi không cần xem vấn đề này quá nghiêm trọng. Ngươi cũng biết đó, ta vẫn luôn không có đòi hỏi gì. Thật ra, khôi phục trí nhớ hay không, đều không ảnh hưởng đến cuộc sống của ta..."

"Không muốn" lời hắn nói còn chưa dứt, bỗng nhiên Lam Vong Cơ cắt ngang.

Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại: "...."

Mặc dù hắn sớm đã đoán ra câu trả lời này, nhưng nghĩ là một chuyện, nghe chính miệng đối phương nói ra lại là một chuyện khác.

Hắn cười hừ một tiếng, nói: "Làm sao Hàm Quang Quân lại thấy ta như thế này tốt hơn?". Hắn hơi dùng thêm sức ở cổ tay, đè ép Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ lắc đầu, nói: "Đều rất tốt"

Nguỵ Vô Tiện hơi sững sờ, mặt hắn chợt loé lên điểm xuất thần, sau đó cả người hắn đè xuống Lam Vong Cơ, ghé sát mặt xuống, ngón trỏ nâng cằm y lên, hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế nhưng mà Lam Trạm, nếu ta khôi phục ký ức, sẽ liền thành thân với ngươi, không phải sao?"

Lam Vong Cơ có chút mở to mắt nhìn: "...."

Nguỵ Vô Tiện không cách nào giải thích cơn bực bội này đến tột cùng là do nguyên nhân gì – Có lẽ việc mất trí nhớ đối với hắn mà nói, giống như xem "chính mình" là một người khác. Hắn nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng nhìn hắn, đột nhiên Nguỵ Vô Tiện cảm giác, cái vẻ kiêu căng tươi cười trên mặt hắn không thể tiếp tục duy trì được nữa.

Đang định cười ha hả để che đi cảm xúc, Nguỵ Vô Tiện định đứng dậy, còn chưa kịp mở miệng, thình lình Lam Vong Cơ bạo khởi, quặp chân lên eo hắn, lập tức đem hắn lật xuống dưới.

Nguỵ Vô Tiện: "Ngươi!"

Trận này trên dưới quan hệ điên đảo quá mức đột ngột, hắn căn bản không kịp phản ứng. Lực tay đè bả vai hắn, khiến cho ót hắn va vào cái gối đầu đang để bên trong. Nguỵ Vô Tiện há to miệng, gương mặt tuấn mỹ của Lam Vong Cơ ngay trước mặt hắn bỗng dưng gần lại, một thứ mềm mại nhưng mãnh liệt dán lên đôi môi hắn.

Nguỵ Vô Tiện giật mình, bỗng nhiên quay đầu đi: "Uy Lam Trạm! Ngươi...! Ưm...ưm..."

Lam Vong Cơ nhanh chóng nắm cái cằm hắn kéo trở về, bờ môi lại một lần nữa chụp lên, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng hắn.

Nguỵ Vô Tiện: "Ưm ưm.. hưm!"

Hắn bị Lam Vong Cơ đè ép, nửa người dưới càng không ngừng bay nhảy lung tung, ngoài miệng cũng không chịu nửa phần nhường nhịn. Lam Vong Cơ đỉnh hắn, hắn liền dùng đầu lưỡi đẩy trở về. Lam Vong Cơ cắn hắn, hắn cũng ăn miếng trả miếng.

Khó khăn tách ra, Nguỵ Vô Tiện đã là hô hấp hơi hỗn loạn, nhưng vẫn nhướng mày cười, nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi có biết, bộ dạng ngươi bây giờ thú vị hơn rất nhiều so với bộ dạng khó khăn kia của người không?"

Lam Vong Cơ động tác bỗng nhiên ngưng lại.

Nguỵ Vô Tiện cố nhấc nửa thân trên, ghé vào tai Lam Vong Cơ nói: "Lam Trạm, ta rất thích dáng vẻ mất khống chế của ngươi..."

Lam Vong Cơ: "...."

Nguỵ Vô Tiện nghĩ là đã khiêu khích Lam Vong Cơ đến cực điểm, chỉ chờ đối phương tức hổn hển đem hắn ra làm một trận, nhưng lại thấy Lam Vong Cơ sau đó thở dài im lặng, chậm rãi buông lỏng tay ra.

Nguỵ Vô Tiện: "....?"

Lam Vong Cơ nằm xuống bên cạnh hắn.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rất không vui, liếc mắt, xoay ngươi sang chỗ khác, đưa lưng về phía y. Lam Vong Cơ lại vươn tay, ôm hắn vào ngực.

Nguỵ Vô Tiện: "... làm gì?"

Lam Vong Cơ không nói gì, nhẹ nhàng hôn vào cổ hắn, tay lại vuốt lên vuốt xuống đầu hắn.

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Hắn đang trong tình trạng một bụng ấm ức khó nói, muốn nhanh chóng phát tiết cảm xúc ra cho đã, bây giờ lại bị Lam Vong Cơ ôm thế này, hết hôn rồi sờ, cái mũi đúng là không hiểu sao có chút cay cay.

Phía sau lưng liên tục truyền đến cảm giác ôm sát, khiến trong người an tâm ấp áp, Nguỵ Vô Tiện nằm trong ngực Lam Vong Cơ an tĩnh một hồi, xao động trong lòng cũng dần dần lắng lại. Đại não bình tĩnh lại, vừa rồi phí một phen công phu để đổi sang chủ đề khác, nay lại bị chính hắn chủ động khơi lại.

Nguỵ Vô Tiện giọng buồn buồn hỏi: "Lam Trạm, ngươi tại sao lại không muốn ta khôi phục ký ức?"

Lam Vong Cơ ôm hắn, vùi đầu vào cổ hắn, hơi lắc lắc. Không trực tiếp trả lời mà lại nói: "Ngươi muốn biết cái gì, ta đều sẽ kể cho ngươi biết."

"Chuyện cũng kể được, kể chi tiết"

"...." Nguỵ Vô Tiện nghe vậy lại cười một tiếng, xuỳ xuỳ nói: "Ngươi kể cho ta với để ta tự mình nhớ ra, có gì khác nhau đâu?"

Nhưng hắn mới nói ra câu này, liền lập tức nhận ra được sự "khác nhau" rốt cuộc là cái gì

Sau một khoảng thời gian dài dằng dặc mới biết về được một sự kiện nào đó, dù là sự kiện rất bi thương hoặc thê thảm, người nghe cùng lắm chỉ có cảm giác buồn vô cớ, còn khi chính mình trải qua sự kiện lúc đó thì sẽ là cảm giác khổ sở tê tâm phế liệt cùng với sự tuyệt vọng kéo dài mãi cho đến sau này.

--- Giống như, khi Lam Vong Cơ nói hắn chết mười ba năm, hắn nghe thì thấy mười phần cảm khái, về sau cũng chỉ đại khái tưởng tượng ra tâm trạng hắn khi chết – cũng chỉ như thế thôi.

Nguỵ Vô Tiện đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, ngón tay siết chặt dưới lớp chăn, thanh âm cố giữ vẻ bình tĩnh, điềm nhiên như không có chuyện gì, nói: "Được, vậy ta hỏi ngươi, chúng ta trùng phùng như thế nào?"

Lam Vong Cơ nói: "Đi săn đêm ở Đại Phạn Sơn, ta nhận ra tiếng sáo của ngươi."

Nguỵ Vô Tiện bật cười: "Sao được, bộ ta thổi sáo khác người người lắm hay sao?"

Lam Vong Cơ nói: "Ngươi thổi... đoạn từ khúc chỉ có ngươi và ta biết."

".... Thật không?" Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm sao lại có chuyện này?"

Lam Vong Cơ hôn lấy cổ hắn, chậm rãi nói: "Ngươi vừa rồi, cũng là thổi đoạn từ khúc đó."

Nguỵ Vô Tiện vô thức rụt cổ lại một cái: "...A? Cái nào, cái nào?"

Lam Vong Cơ nói: "Vong Tiện"

"??" Nguỵ Vô Tiện nghe được, sững sờ nói: "Vong... Tiện? Không có lẽ, là hai chữ mà ta nghĩ sao?"

Lam Vong Cơ tiếp tục nói: "Khúc nhạc tên [Vong Tiện], năm đó tại Mộ Khê Sơn ta đã hát cho ngươi nghe."

Nguỵ Vô Tiện: "...."

--- Tỉ mỉ nghĩ lại, quả thật đúng có chuyện như vậy!

Hắn bỗng nhiên thấy vô cùng may mắn vì đã nằm quay lưng về phía Lam Vong Cơ – mặt của hắn đã đỏ bừng hết cả lên, không chỉ thế, tay của Lam Vong Cơ đặt lên người hắn cũng càng nóng thêm mấy phần. Nhận ra điều này, Nguỵ Vô Tiện kìm lòng không được bắt đầu nhào lên ngực Lam Vong Cơ.

"Khoan đã," hắn nói: "Ngươi đặt tên khi nào?!"

Hắn định duỗi người, đưa tay lấy tay Lam Vong Cơ đang đặt trên lưng hắn ra, nhưng Lam Vong Cơ lại ôm hắn chặt hơn nữa, ngực dán vào lưng hắn, bờ môi sát lỗ tai hắn, thấp giọng nói: "Nguỵ Anh, đừng làm rộn"

Nguỵ Vô Tiện lúc này đành nằm im: "...."

Nửa ngày, hắn mới nói nhỏ: "Ngươi nha Lam Trạm, nhìn không ra nha. Cả ngày trong lòng không biết nghĩ cái gì...."

Hắn không vùng vẫy, ho nhẹ một tiếng, lại nói: "Sau đó thì sao? Chúng ta trùng phùng xong đi đâu? Ngươi có nói thẳng với ta không?"

Lam Vong Cơ trầm ngâm nói: ".... Không có"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ha, quả nhiên vẫn là như vậy!"

Lam Vong Cơ tiếp tục kể: "Chuyện quỷ thủ xảy ra ở Mạc Gia Trang, chúng ta cùng nhau truy ra..."

Nguỵ Vô Tiện: "Ừm, sau đó thì sao?"

......

Cứ như vậy, Lam Vong Cơ ôm hắn, vô cùng kiên nhẫn cùng hắn kể lại những chuyện xảy ra sau khi hai người trùng phùng. Nguỵ Vô Tiện dựa lưng vào lồng ngực ấm áp của Lam Vong Cơ, giống như đang nghe kể về những chuyện xưa thăng trầm, thanh âm trầm thấp êm tai dần dần trở nên bối rối.

Không biết lúc nào, Lam Vong Cơ đã mang hắn nằm lên trên, Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm hai tiếng, đầu rút vào ngực hắn.

"Lam Trạm..." hắn mơ màng nói.

Lam Vong Cơ cẩn thận cởi áo của hắn, đáp: "Ừm"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Chúng ta từ nay về sau không tu luyện nữa được hay không?"

Động tác Lam Vong Cơ dừng lại.

"Việc kết đan...ừm..." Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, hơi rụt rẻ, thanh âm ngày càng nhỏ: "chắc sẽ còn biện pháp khác. Ta lợi hại như vậy...hô.... thực sự không được, lại..."

Đợi thêm mấy năm nữa, cũng không phải là không đợi được.

Lam Vong Cơ kinh ngạc nói: "Nguỵ Anh?"

Nguỵ Vô Tiện đã cuộn lại trong ngực y ngủ thiếp đi: "...."

Lam Vong Cơ hôn trán của hắn, ôn nhu nói: "Được"

Biến hoá tâm trạng của Vong Cơ (lời tác giả)

Khả năng là ta viết quá khó hiểu đi.

====

"Nếu như bạn là Cơ, bạn có muốn cho Tiện khôi phục ký ức không?"

Khôi phục, chính là sự dính người ngọt ngào của Tiện đối với y, nhưng Tiện cũng sẽ nhớ lại tất cả những sự việc không vui, nhớ lại tất cả những tuyệt vọng đã trải qua trước đó.

Không khôi phục, ngay lúc này thấy đau một chút, ngẫu nhiên đưa mình vào thế kẹt, phải từ từ lấy lại tình cảm của lão tổ Tiện, nhưng hắn sẽ không tự mình trải qua những thống khổ lúc trước, cũng không đủ gan để đối mặt.

Cơ ban đầu lúc nhìn thấy Tiện mất trí nhớ, y rất lo lắng cho Tiện, còn có chút sợ hãi sẽ mất đi Tiện yêu, nhưng rất nhanh sau đó, y phát hiện ra rằng: Tiện nhớ hay không nhớ y, yêu hay không yêu y, tất cả đều không quan trọng (đây không phải nói là Cơ không quan tâm Tiện có thích y hay không, mà là y có lòng tin sẽ làm cho Tiện sẽ yêu thích y một lần nữa).

Ngay từ đầu y sở dĩ vội vã muốn cho Tiện khôi phục ký ức như vậy là do sợ hãi không bỏ qua được chuyện trước kia, đương nhiên Tiện sẽ phải trải qua một lần nữa.

Sau đó, khi biết việc của sư tỉ, Tiện rõ ràng phản ứng quá kịch liệt, Cơ nhận ra rằng như vậy cũng không tốt.

--- Hiện tại Tiện biết được chuyện trước kia, chỉ là khóc rống trong ngực y, rồi mấy ngày sau lại bình thường. Trong khi năm đó ở Bất Dạ Thiên, Tiện ngơ ngơ ngác ngác không biết bao lâu, sau đó còn đi đến tử vong luôn.

Người khác kể cho biết, với tự mình trải qua, căn bản cũng không thể so sánh. Cho nên Cơ thà rằng Tiện không khôi phục ký ức, mà toàn bộ đều để y kể cho Tiện nghe, có lẽ sẽ chỉ cần khóc lóc đau đớn qua mấy lần, rồi sau đó vẫn là thiếu niên vui vẻ như cũ.

Nhưng đây là tư tâm của Cơ. Y tôn trọng suy nghĩ của Tiện, cho nên y không nói, Tiện muốn làm gì, y sẽ giúp làm cái đó, cho đến khi Tiện tự phát giác là không thích hợp thì thôi.