Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)

Chương 52: Tản bộ



“Anh họ?” Sở Tô thấy người liền kêu một tiếng, người mới vừa tới là La Hào, ngoài ra còn có hai người Sở Tô không nhận ra, La Hào là con trai của cậu lớn Sở Tô, hai người là họ hàng, lúc còn nhỏ Sở Tô ở La gia đợi thời gian rất dài, tình cảm cùng La Hào rất tốt.

La Hào không nghĩ tới lại gặp được Sở Tô, cậu và Cố Bách vừa khéo nhận một vụ kiện đặc biệt ở C thị, cùng đi còn có Quý Dư, cũng chính là bạn trai Cố Bách, nói đến Quý Dư, lần đầu tiên cậu biết được quan hệ của hai người bọn họ còn bị hoảng sợ một trận, tuy rằng cậu là thẳng nhưng cũng không bài xích bạn bè bên cạnh là người đồng tính, một khi tiếp nhận loại quan hệ này rồi ngược lại cảm thấy hai người tương đối xứng với nhau, chính là bản tính thê nô của Cố Bách quá rõ ràng, khiến cậu không đành lòng nhìn thẳng, lần này đến cậu vốn dự định xử lý xong chuyện trong tay trước rồi mới liên lạc với Sở Tô, ai biết Tần Triêu biết hắn cùng Cố Bách đến lại khiến cho bọn họ qua đây một chuyến, muốn thay đổi trang trí “Thủy Vân quán” một chút, không nghĩ tới lại gặp được Sở Tô.

“Anh tới lúc nào?” Sở Tô từ chỗ ngồi đứng lên, Tiếu Thần cũng tự nhiên đứng lên cùng với cậu.

“Anh vừa tới, bên này Tần Triêu muốn thay đổi chút, anh tính đến đây trước, dự định làm xong tìm em.” La Hào nói, thân thể cường tráng ý cười trên mặt lại rõ ràng, “Tới ăn cơm sao?”

“Dạ.” Sở Tô gật đầu, nhìn về phía hai người khác, “Bạn của anh sao?”

“A, đã quên giới thiệu cho em,.” La Hào sờ sờ đầu, giới thiệu, “Vị này là lão đại phòng thiết kế của chúng anh, Cố Bách, đại bộ phận ở đây của Tần Triêu đều là cậu ấy thiết kế, anh em chỉ đảm đương vị trí trợ lý, còn có Quý Dư này, ngô, là bạn của tụi anh.” Nói xong hướng hai người Cố Bách nói, “Này là em trai tớ, Sở Tô, học đại học ở bên này.”

Sở Tô nhìn hai người cười cười, biểu tình mặt than nhiều một chút, “Xin chào hai anh, em là Sở Tô.”

“Xin chào, anh là Cố Bách.”

“Xin chào, anh là Quý Dư.”

Hai người Cố Bách và Quý Dư cũng cùng Sở Tô chào hỏi lẫn nhau, La Hào chuyển đến Tiếu Thần đang đứng bên cạnh, hỏi Sở Tô, “Tiểu Quai, bạn của em sao?” Cậu thấy bộ dáng của Tiếu Thần cùng cậu tuổi không khác biệt nhau lắm, không giống như là bạn học của Sở Tô.”

“Nga, học trưởng của em, Tiếu Thần.” Sở Tô gật đầu, sau đó đối Tiếu Thần nói, “Học trưởng, đây là anh họ của em, La Hào.”

Đây là lần đầu tiên nghe Sở Tô gọi hắn là học trưởng, trong lòng ngưa ngứa một chút, hắn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tô Tiểu Quai, chào hỏi cùng mấy người La Hào.

Nếu tất cả mọi người đều quen biết liền trực tiếp ngồi cùng một bàn, lúc ba người La Hào đi vào Lê Mạt nghe thấy thanh âm từ bên trong nhô đầu ra thấy là người quen cũng không nói chuyện nhiều, sau khi đi ra rót thêm trà cho ba người lại trở về trong phòng làm đồ ăn cho bọn họ, vốn chỗ người của Sở Tô cùng Tiếu Thần là bàn bốn người dựa vào tường, hiện tại sau khi tăng thêm ba người La Hào liền đổi thành bàn tròn nhỏ sáu người ở vị trí chếch cửa sổ, Sở Tô ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, bên trái là Tiếu Thần, bên phải là La Hào, trái phải La Hào là Cố Bách và Quý Dư.

Lần đầu tiên đi ăn cùng Tô Tiểu Quai mạc danh kỳ diệu thêm ba người, trong lòng Tiếu Thần biểu thị rất bất đắc dĩ, còn có anh họ kia vẫn luôn cùng Tô Tiểu Quai nói không để yên, mặc dù nói cậu là anh họ của Tô Tiểu Quai, thế nhưng cái người bị cậu vuốt đầu kia là bạn trai của tôi có được không? Cậu dám bỏ tay xuống không?

La Hào hoàn toàn không có cảm thụ được oán niệm của Tiếu Thần, cậu ta đang bận quan tâm đến tình huống sinh hoạt học tập sắp tới của Tô Tiểu Quai, lớn thì là kiểm tra học tập, nhỏ đến ăn uống đều hỏi một lần, một bộ dáng sợ Tô Tiểu Quai bị lạnh bị đói, Tiếu đại thần ở bên cạnh mặt ngoài bình tĩnh nội tâm khổ ép cầm cái ly nhấp một hớp nước, thuộc tính đệ khống của La Hào quá rõ ràng khiến cho hắn có loại cảm giác khổ bức này mới chỉ là bắt đầu.

“La Hào là một đệ khống, bình thường cũng luôn đem Sở Tô treo ở trên miệng, cậu đừng để ý.” Cố Bách thấy La Hào hóa thân thành nói nhiều lôi kéo Sở Tô nói không để yên, liền đối Tiếu Thần an tĩnh ngồi ở bên cạnh nói, bình thường làm việc cùng một phòng với La Hào, hắn đã sớm hiểu rõ niệu tính của La Hào, làm một đệ khống cuồng, tuy rằng này là lần đầu tiên gặp mặt Sở Tô, bất quá hắn đã sớm xem qua ảnh chụp của Sở Tô, đặt trên bàn làm việc của La Hào chính là ảnh chụp chung của cậu và Sở Tô, nếu không phải biết được mối quan hệ của hai người hắn thật đúng là cho rằng La Hào có cái ý nghĩ không hài hòa rồi.

Tiếu Thần cười cười biểu thị là không thèm để ý, hắn còn không đến mức lưu ý cái này, bất quá khiến hắn cảm giác hứng thú là quan hệ của hai người Cố Bách và Quý Dư, hắn phát hiện hai người tựa hồ cũng không phải bạn bè đơn giản giống như La Hào đã nói, bọn họ ngồi ở bên cửa sổ, chỗ bên cửa sổ đều dùng sàn nhà gỗ cao khoảng hai mươi cm, từ chỗ đó đi tới phía trên có một cái xà ngang, xà ngang tuy rằng không thấp, thế nhưng mấy người thân cao đều thật là cao, lúc đi tới hắn đi ở phía sau, thấy Cố Bách đi ở phía trước lúc đi ngang qua xà ngnag theo bản năng lấy tay che đỉnh đầu Quý Dư, hơn nữa bầu không khí giữa hai người cũng không giống như bạn bè, ngược lại có cảm giác giống tình nhân, ý thức được điểm này hắn hơi kinh ngạc, bất quá cũng không xác định, hắn đối với người khác không có hứng thú gì, chẳng qua là cảm thấy nếu như hai người là tình nhân mà nói, như vậy La Hào có đúng là không biết hay không, nếu như biết cũng không bài xích mà nói, như vậy….

Nghĩ tới đây Tiếu Thần nhìn Sở Tô một chút, ngón tay theo thói quen gõ gõ mặt bàn.

Cá thu đao nướng giấy bạc là món ăn lần nào đến Sở Tô đều gọi, đĩa sắt nóng hỏi bên dưới đệm thêm cái khay nhỏ bằng gỗ, lúc bưng lên bàn đĩa sắt cùng giấy bạc còn phát ra thanh âm “xèo xèo”, Lê Mạt cầm qua bên cạnh cầm cây tăm đã chuẩn bị xong hướng về phía giấy bạc nhẹ nhàng rạch một cái đẩy ra, giấy bạc liền tự động mở ra ở hai bên lộ ra cá thu đao được bao bọc ở phía bên trong, hương vị thơm nồng trong nháy mắt tràn ra, thân cá vàng óng ánh không có phối liệu dư thừa, thân cá bị dao cứa lộ ra thịt cá non mềm, nước sốt ở dưới thân cá còn đang lăn tăn sôi sục, sắc hương đều đủ làm cho người nhìn không khỏi đại động ngón trỏ.

“Canh còn phải ninh một hồi, ăn cái này trước, hôm này làm nhiều hơn hai con, Tiểu Quai ăn nhiều một chút~” Lê Mạt cười nói, “Mọi người cũng ăn đi, Tần Triêu phải trễ một chút mới về, chị trước không lưu tâm được các cậu rồi, bên trong còn hầm món ăn.”

“Cảm ơn chị Lê Mạt.” Sở Tô nói lời cảm ơn, nói ngọt khen Lê Mạt một hồi, làm cho Lê Mạt cười toe toét trở lại phòng trong.”

“Tiếu đại ca ăn cái này.”

“Tiểu Quai ăn cái này.”

Sở Tô hạ đũa chọn một khối thịt cá non mềm nhất gắp bỏ vào trong bát Tiếu Thần, cũng trong lúc đó La Hào cũng động thủ gắp một khối thịt cá cho Sở Tô, chiếc đũa của Sở Tô còn đặt trong chén Tiếu Thần, thịt cá La Hào còn chưa để trong chén Sở Tô, ba người ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút.

Sở Tô: “…”

Khụ, hình như không cẩn thận quên mất anh họ còn ở bên cạnh, Sở Tô như không có chuyện gì xảy ra thu hồi chiếc đũa.

La Hào: “…”

Vì sao có loại lỗi giác nhà chúng ta có trẻ nhỏ trưởng thành a? La Hào đem thịt cá đặt ở trong chén Sở Tô, tâm có loại ưu thương nhàn nhạt.

Tiếu Thần: “…”

Lão đại uy vũ. Trong tâm Tiếu Thần thầm thoải mái, hắn ngại La Hào không có động thủ gắp món ăn cho Sở Tô, không nghĩ tới bạn học Tô Tiểu Quai  chủ động ra tay trước, một tiếng Tiếu đại ca này nghe đến thực sự là mềm mại thoải mái.

“Cảm ơn Tiểu Quai.” Tiếu Thần cười nói, cầm lấy đôi đũa cũng gắp một khối thịt cá cho Sở Tô, “Em cũng ăn nhiều một chút.”

“Cảm ơn.” Bàn tay trái Sở Tô để ở cạnh bàn len lén hướng Tiếu Thần giơ lên chữ V

Cố Bách ngồi ở đối diện cũng gắp thịt cho Quý Dư, còn tỉ mỉ chấm nước sốt để trong chén Quý Dư, hai người bèn nhìn nhau cười.

La Hào: “…”

Nơi công cộng các người tú ân ái xem tôi đã chết rồi sao? La Hào không biết vì sao có loại lỗi giác cảm giác ở đây chỉ có một mình cậu là cẩu độc thân, cậu cảm thấy nguy cơ nhàn nhạt, vì vậy len lén chú ý Tiếu Thần mấy lần, phát hiện vẻ mặt đối phương thản nhiên ăn uống, mà Sở Tô cũng không có chỗ nào không đúng, hai người tựa hồ chính là quan hệ bạn học tương đối tốt, xem ra là chính mình suy nghĩ quá nhiều, nhất định là cùng hai người Cố Bách Quý Dư ở chung thời gian dài mà sinh ra, xem ai đều giống như là cơ lão.

Sau khi ăn cơm xong bọn La Hào bởi vì còn phải chờ Tần Triêu trở về cũng không cùng Sở Tô rời khỏi, chỉ là đưa bọn cậu tới cửa nhìn Tiếu Thần rời đi xa.

“Muốn đi đâu?” Tiếu Thần hỏi Sở Tô ngồi ở ghế phụ lái, Sở Tô ăn có chút no, lúc này đang dựa vào lưng ghế xoa xoa bụng nhỏ, hơi hí mắt ra vẻ mặt thỏa mãn khiến cho Tiếu Thần nhịn không được giơ một tay trống che ở trên bụng của cậu.

Sở Tô có chút mẫn cảm sợ ngứa, lúc tay của Tiếu Thần phủ ở trên bụng cậu nhịn không được rụt bụng lại, có chút buồn cười, cũng may Tiếu Thần chỉ là để ở bên trên không có động tác dư thừa.

“Nha.” Sở Tô nghiêng đầu suy nghĩ, hỏi, “Đến quảng trường Hải Loan tản bộ đi, em có chút no.”

“Được.” Tiếu Thần cười cười, quảng trường Hải Loan cách nơi này cũng không xa, vừa khéo gần tiểu khu Ngự Cảnh Loan mà Sở Tô ở, C thị thuộc về thành phố duyên hải, quảng trường Hải Loan vừa khéo ngay ở nội thành bên cạnh vùng duyên hải, phong cảnh buổi tối không tệ, bình thường ban đêm người tản bộ đều là người tiểu khu chung quanh, năm đó Tiếu Thần ở bên này đi học cũng cùng mấy người ở ký túc xá đến mấy lần, bất quá hội bọn họ ngược lại không phải là đến tản bộ, mấy người đại lão gia tản bộ khó tránh quá kỳ quái.

Đến quảng trường Hải Loan Tiếu Thần tìm được chỗ đậu xe xong liền cùng Sở Tô xuống xe, lúc ở “Thủy Vân quán” vừa rồi Sở Tô đã đổi về áo T-Shirt và quần bảy tất ban đầu của mình, Tiếu Thần thì ngược lại trên người còn mặc áo sơ mi và quần tây.

Thời gian bây giờ vẫn chưa đến chín giờ, người trên quảng trường nói nhiều không nhiều, thông thường khoảng tám giờ thì mọi người tản bộ ở đây, lúc này chín giờ đã có rất nhiều người đã bắt đầu đi về, người lớn tản bộ đại bộ phận là người ở khu vực này, có người một nhà, có tình nhân, có vợ chồng son, thỉnh thoảng còn có mấy thiếu niên học sinh nam chơi đùa, trong tay còn xoay xoay bóng rổ, giống như là mới vừa vận động xong đi về, giống như hai người Sở Tô và Tiếu Thần ngược lại thật đúng là không thấy được mấy người, bất quá hai người cũng không thèm để ý, dọc theo bên cạnh biển đến bến tàu.

Bên cạnh bến tàu có ngọn hải đăng chiếu sáng ở trên biển, có gợn sóng lăn tăn biên độ nho nhỏ ở ngoài khơi, ảnh ngược của mặt trăng di động ở phía trên có một phen cảnh sắc khác, hai người an tĩnh đi tới, độ dài cách không tới một sải tay dài, lơ đãng bước đi sẽ đụng trúng đến cánh tay hoặc là vai của đối phương, Sở Tô đối với loại bầu không khí này cảm thấy rất hài lòng, không khỏi lộ ra nụ cười.

“Cười cái gì?” Tiếu Thần đột nhiên tiến tới.

“Dạ?” Sở Tô nghe thấy thanh âm của Tiếu Thần đột nhiên vang lên ở bên tai mình, vừa mới quay đầu lại liền thấy mặt của hắn gần ngay trước mắt, khoảng cách của hai người không tới hai cm, chỉ cần gần thêm chút nữa lỗ mũi của hai người sẽ đụng nhau, Sở Tô phản xạ tính lùi về sau một chút, nhìn xung quanh một chút phát hiện hai người không biết từ khi nào thì đi đến chỗ có tương đối nhiều cây dừa, hai bên trái phải còn có mấy tượng đá, chung quanh không có người dư thừa, cũng không có ai chú ý tới bọn cậu.

“Không có gì.” Tuy rằng không ai thấy thế nhưng Sở Tô vẫn có chút ý nghĩ không tốt lắm, mặt không thay đổi ho khan một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Tiếu Thần ở phía sau nở nụ cười, cất bước đuổi theo.

Hai người lại đi một hồi, Sở Tô đến một chỗ có dụng cụ tập thể dục thì dừng lại, Tiếu Thần theo ánh mắt của cậu nhìn thấy có bệ xoay eo ba người, “Muốn chơi cái này?”

“Anh chơi em xem.”

Tiếu Thần: “…”

Tiếu Thần nhìn bà cụ ở trên bệ xoay eo đến vui vẻ một chút, nhìn nhìn vẻ mặt đang mong đợi của Sở Tô, sau cùng nhìn áo cơ mi cùng quần tây của chính mình, đột nhiên có loại xung động đem áo sơ mi kéo ra ngoài.

“Không xoay được sao?” Sở Tô hỏi một câu, nhìn Tiếu Thần có chút nghiêm túc nói, “Kỳ thật chơi rất vui nha, bình thường em toàn chơi cái này, thắt lưng em rất tốt.”

Tiếu Thần: “…”

Thắt lưng em rất tốt…

Thắt lưng rất tốt….

Thắt lưng….

Trong đầu Tiếu Thần không bị khống chế nhớ lại thời điểm lúc buổi chiều ở phòng họp cùng Sở Tô hôn nhau, tay của mình ôm bên hông Sở Tô, giống như hắn hình dung, eo của bạn học Tô Tiểu Quai quả thực nhỏ đến khiến cho người cầm giữ không được!! Còn có, thắt lưng rất tốt là cái gì nha!! Lão đại em xác định lời này của em không có ý tứ gì khác sao?!

“Không phải, xoay được.” Tiếu Thần cũng nghiêm túc gật đầu, lời nói mang theo hàm ý mà nói, “Thắt lưng của anh cũng rất tốt.” Nói xong liền kiên định bước tới bệ xoay eo bên kia chọn chỗ lên đứng, bệ xoay eo có ba chỗ cụ bà chiếm một chỗ, một vấn đề xảy ra, chỗ hiện tại Tiếu Thần đứng vừa vặn đưa lưng về phía Sở Tô.

Sở Tô nhìn bóng lưng Tiếu Thần cười trộm, cậu thừa nhận mình vừa rồi rắp tâm có ý đồ xấu, móc điện thoại ra tránh né cụ bà hướng bóng lưng Tiếu Thần chụp một tấm, trong ảnh Tiếu Thần mặc áo sơ mi trắng và quần tây đậm màu, vóc người thon dài cao to, cho dù nhìn từ phía sau cũng là khí chất phi phàm,  xoay eo cùng người khác cũng là rất đẹp trai, Sở Tô nở nụ cười, lưu lại hình ảnh đối Tiếu Thần vừa mới bắt đầu xoay chưa đến nửa phút hô một câu, “Em đi trước, anh từ từ luyện tập.”

Tiếu Thần: “…”

“Nhóc con luyện thật giỏi, thân thể là tiền vốn cách mạng a!” Cụ bà bên cạnh xoay đến vui vẻ cũng cùng Tiếu Thần vui vẻ nói một câu, hiếm thấy có thanh niên chơi cái này, không tệ không tệ, xoay tiếp a!

Tiếu Thần lễ phép đối bà cụ cười cười, nhảy xuống bệ xoay eo đuổi theo Sở Tô, không ngoài ý muốn thấy được khóe miệng Sở Tô câu dẫn ra ý cười.

Sáng sớm ngày mai Sở Tô còn có lớp, hai người tùy tiện đi dạo sau đó Tiếu Thần liền đưa Sở Tô trở về Ngự Cảnh Loan.

Xe dừng lại bên cạnh bãi đỗ xe của tiểu khu, vị trí tương đối lệch, xung quanh đều là cây cối xanh hóa và vườn hoa, Sở Tô cởi đai an toàn ra, quay đầu nói với Tiếu Thần, “Em trở về trước, ngày mai…” Nói còn chưa xong đã bị Tiếu Thần lại gần hôn lên.

Tiếu Thần không biết từ lúc nào tháo đai an toàn của mình, nghiêng người chồm qua một tay chống đỡ bên cạnh chỗ ngồi của Sở Tô, chuẩn xác không có sai lầm đè lên môi Sở Tô, cắt đứt lời của cậu.

Đôi môi ấm áp của Tiếu Thần đặt ở trên môi Sở Tô, lúc đôi môi chạm nhau Sở Tô trong nháy mắt có chút không phản ứng kịp, thế nhưng thân thể so với ý thức nhanh hơn làm ra phản ứng, cậu rõ ràng cảm thấy có luồng điện chạy dọc sau lưng, mang đến cảm giác tê dại, làm cho cậu thất thần ngắn ngủi, thẳng đến đối phương đem đầu lưỡi dò xét trong khoang miệng của cậu mới hồi phục lại tinh thần.

Khoảng cách của hai người quá gần, ánh mắt Tiếu Thần ngay trước mắt cậu, hắn cũng giống như cậu không có nhắm mắt, bình tĩnh nhìn mình, ánh mắt chuyên chú mang theo cưng chìu rõ ràng, Sở Tô cảm giác mình xém chút muốn chìm đắm trong đôi mắt thâm thúy này.

Tuy rằng viết không ít tiểu thuyết, trong tiểu thuyết cũng viết không ít cảnh tượng hôn môi hoặc là thân mật, thế nhưng viết vẫn là viết Sở Tô chưa bao giờ cảm thụ qua cái loại kìm lòng không đặng và không tự chủ được này, cho tới bây giờ cậu mới  hiểu rõ vì sao tình nhân trong lúc yêu nhau lại muốn nắm tay, ôm ôm, hôn môi, bởi vì muốn thân cận cùng người mình thích, bất kể là loại nào đều là phương thức biểu đạt tình cảm của chính mình.

“Lại kêu một tiếng Tiếu đại ca.” Tiếu Thần cọ sát môi Sở Tô trầm giọng nói, vừa rồi ở nhà hàng nghe Sở Tô gọi như vậy thì hắn liền muốn làm như thế.

“…”

Một hồi lâu Tiếu Thần mới buông Sở Tô ra, kéo ra một khoảng cách trán tựa trán với Sở Tô, hô hấp có chút nặng nề.

Chờ sau khi hô hấp có chút bình phục, Tiếu Thần nhìn Sở Tô ánh mắt không biết là đang nhìn nơi đâu thấp giọng nở nụ cười hai tiếng, “Xấu hổ sao?”

Sở Tô vốn là không có chút ngại ngùng nghe hắn nói xong câu này giống như đang trêu đùa lỗ tai càng đỏ hơn, tuy rằng bình thường ở trên mạng có để diện vô biểu tình không biết xấu hổ đối Tiếu Thần tú hạn cuối và trêu chọc đối phương, thế nhưng dù sao cũng không phải làm trò trước mắt, loại tình huống hiện tại này cậu thật đúng là có chút không hold được.

Tiếu Thần thấy cậu không nói chuyện, nhưng biểu tình rõ ràng cho thấy bị mình nói trúng, ngón tay để bên cạnh đang vô thức vẽ vòng tròn, Tô Tiểu Quai như vậy làm cho trong lòng hắn càng yêu thích không ngừng được, vì vậy lại tiến tới hôn lại, cảm thán nói, “Luôn muốn hôn em làm sao bây giờ?”

Sở Tô:  “…”

Sở Tô có loại xung động lên diễn đàn đổi post thành #Cùng nam thần kết giao, thế nhưng nam thần đùa giỡn lưu manh nên làm cái gì bây giờ, là càng lưu manh hơn so với hắn hay là càng lưu manh hơn nữa nha, onl chờ!!!#

Tiếu Thần cũng không lại trêu chọc cậu, chỉ là xoa xoa tóc của cậu cười nói, “Về sớm một chút đi, ngày mai tan học anh đến đón em.”

“Dạ.” Sở Tô gật đầu, “Anh lái xe cẩn thận, trở về liền điện thoại cho em.”

Tiếu Thần gật đầu, sau khi nhìn cậu xuống xe vào tiểu khu mới de xe rời khỏi.

Sau khi Sở Tô về đến nhà ấn theo lệ thường mở máy tính, nhìn máy tính vận hành đột nhiên nhớ lại một sự kiện, dùng điện thoại lên weibo đem ảnh chụp bóng lưng Tiếu Thần đăng lên.

Tô Tô Tô Tô: Hán tử xoay thắt lưng anh uy vũ hùng tráng.