Võng Du Chi Thúc Đẩy JQ

Chương 32: Thiên hạ đồng sự một nhà thân



Sau khi Đoạn Đồng gửi tin nhắn cho Đoạn Lục Khí xong, liền nhét cái KY mới tinh kia vào dưới đống quần áo, cũng không thèm liếc mắt nhìn.

Thanh Tiêu làm cho Đoạn Đồng tô mì, mới vừa bưng đến phòng khách, liền nghe thấy chuông cửa vang lên.

Đoạn Đồng trước Thanh Tiêu một bước, đứng dậy đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa chính là một thanh niên hai mươi tuổi, hơi lộ ra vẻ áy náy, dường như đang cân nhắc coi kế tiếp nên nói cái gì, phải nói gì. Lúc lấy dũng khí ngẩng đầu trông thấy Đoạn Đồng, sững sờ, run rẩy hô lên câu “Quản lý…”

Đoạn Đồng vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Chiêm Hàn Lâm cùng công ty ngoài cửa không còn ngốc giống như lúc nãy nữa, trong lòng lại đang gầm thét: Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải khoảng cách giữa sống hay chết, mà là Thanh Tiêu đang ở trước mặt, nhưng bởi vì một vài người không liên quan mà không thể chạm vào.

Đoạn Đồng cũng không phải người đặt nặng việc ăn uống, chỉ có điều, hôm nay y bận bịu, không có ăn cơm trưa, lúc tan việc lại nhận được điện thoại của Đoạn Lục Khí gọi tới báo tin vui máy tính đã sửa xong, không đợi Đoạn Đồng khích lệ vài câu, lại ném cho Đoạn Đồng một quả bom nặng ký “Thanh Tiêu đi xem mắt”.

Lúc y ngồi bàn bên cạnh Thanh Tiêu, cơm tối không ăn cơm trưa cũng không ăn, chỉ gọi vẻn vẹn một bình trà lót bụng.

Vì vậy bây giờ y đói, vô cùng vô cùng đói.

Tất nhiên là Chiêm Hàn Lâm không biết Đoạn Đồng đang suy nghĩ gì, lắp ba lắp bắp mở miệng hỏi “Quản… Quản lý, kia, cái kia, em… em… đồ của em…..”

Thanh Tiêu thấy là đồng nghiệp của Đoạn Đồng, cũng không nói nhiều, chỉ đánh giá Chiêm Hàn Lâm vài lần.

Dáng người 1m8 ở dưới sự tấn công bằng ánh mắt lạnh nhạt của Đoạn Đồng, dường như hận không thể co lại thành 1m6, khuôn mặt nam tính hiện đầy sự sợ hãi và khiếp đảm.

Thanh Tiêu nâng trán, ánh mắt của đàn anh có dọa người như vậy sao?

“KY” Đoạn Đồng hỏi gọn gàng dứt khoát, không có chút nào dịu dàng.

Nhưng ánh mắt kia rõ ràng là muốn ăn thịt người, chí ít ở trong mắt Chiêm Hàn Lâm là như thế.

Đoạn Đồng là người có tác phong nghiêm túc, đứng đắn có tiếng, chắc có lẽ không thích cấp dưới có tính hướng đồng tính đi… Chiêm Hàn Lâm là thực tập sinh mới phân phối xuống bộ phận Đoạn Đồng, Đoạn Đồng làm quản lí chi nhánh nhưng mà y có quyền nắm giữ việc đi hay ở của người khác!

Đẩy ra đống quần áo được Đoạn Đồng tận lực che lên, Thanh Tiêu rút ra tuýp KY kia, đưa cho Chiêm Hàn Lâm vẻ mặt đau thương.

Nhìn thấy bàn tay trắng nõn của Thanh Tiêu duỗi tới, ánh mắt Chiêm Hàn Lâm tựa như phát sáng.

Sau đó hắn dùng ánh mắt sáng lấp lánh mãnh liệt nhìn chằm chằm Thanh Tiêu.

Là nam nhân rất đẹp làm cho người ta cảm giác thật thoải mái!

Chiêm Hàn Lâm nhanh chóng bình luận, có chút vui mừng.

Rất rõ ràng là quản lý Đoạn Đồng và người trước mắt này ở chung! Điều này chứng minh quản lý Đoạn Đồng và hắn cũng là người đồng đạo! Chứng minh quản lý Đoạn Đồng sẽ không kỳ thị hắn! Chứng minh quản lý Đoạn Đồng còn có thể nảy sinh cảm với hắn!

“Của cậu?” Thanh Tiêu mỉm cười.

Giọng nói còn rất dịu dàng rất êm tai nha! Một thằng đàn ông 1m8 như Chiêm Hàn Lâm thiếu chút nữa nước mắt đã tràn ra rồi, mãnh liệt gật đầu với Thanh Tiêu, nhưng bụng lại không chịu thua kém phát ra âm thanh rất lớn “Ục ục”.

“Chưa ăn tối?” Đặt câu hỏi chính là Thanh Tiêu, lạnh lùng trợn mắt là Đoạn Đồng.

Chiêm Hàn Lâm gật đầu.

“Cùng vào ăn mì đi, thế nào?” Thanh Tiêu nghĩ thiên hạ đồng sự một nhà thân, huống hồ cũng có thể thừa cơ hội này thay đổi ấn tượng của đàn anh Đoạn Đồng với cấp dưới trước mặt này…. Ấn tượng không thân thiện lắm.

“Được!” Chiêm Hàn Lâm vừa định bước vào, liền nhận được một cú điện thoại.

Chẳng biết che điện thoại di động nhỏ giọng nói cái gì, Chiêm Hàn Lâm ngượng ngùng nói với Thanh Tiêu và Đoạn Đồng Đoạn Đồng “Được rồi, em đi trước, quản lý tạm biệt, quản lý phu nhân tạm biệt!” Dứt lời, như một làn khói chạy đi.