Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên

Chương 93: , Ngoại truyện: Chúc tết



Sau sự kiện Hoa quan bang Nhược thủy tam thiên mở ra đại hội phê phán 'Cúc phân thiên hạ' làm cái kết. Còn về hành vi tìm chết lần này của Cúc phân thiên hạ đã lừa gạt tình cảm của biết bao nhiêu người vây xem bất hạnh thì người bang Nhược thủy ngay cả tâm tư hóng hớt chuyện của Hà sanh tiểu điều cũng không có.

Cùng với đó, Định định đại nhân không có thành công ôm mỹ nhân về nhà lộ diện tuyên bố tin tức An Thiên Hộ bắt đầu ở ẩn, và bảo tọa hội trưởng sẽ do cậu ta tiếp nhận, mà thật ra chuyện này cũng không tạo ra phản ứng lớn gì. Kênh thế giới thiếu đi đám người ồn ào bát nháo bang Nhược thủy, nhất thời cảm thấy im ắng đi nhiều, những chiến sĩ không môn không phái cũng biểu thị không nhấc lên được tinh thần vây xem, ngược lại đều hiếu kì nguyên nhân Nhược thủy tại sao vẫn chưa xuất hiện.

Định định đại nhân cảm thấy rất phiền muộn, nhưng bất kể cậu ta có xoát độ tồn tại như thê nào đi nữa, người khác chính là không chịu nhìn. Cuối cùng người bang Nhược thủy chê cậu ta phiền phức, xếp hàng gửi ra một chữ.

À.

Một chữ, thêm một cái dấu câu, hung tàn nhảy ra thành hàng dài, giống như kéo dài ba ngàn thước, tích tắc liền chiếm trọn kênh thế giới. Cuối cùng hội trưởng Nhược nữ tử tổng kết bằng một câu --

(Thế giới) Nhược nữ tử: Bọn này biết rồi, cậu mau đi tắm rửa rồi đi ngủ đi.

Định định đại nhân ôm ngực: A!... trái tim thực là đau, tâm thực là đau, cảm thấy không muốn yêu đương thêm lần nữa.

Thời gian chuyển rời tới buổi sáng ngày tiếp theo, tiếng chuông đồng hồ kêu vang không dứt. La Khanh nhìn Tạ Phi đang rúc trong lồng ngực mình ngủ ngon lành lập tức vươn tay đem đồng hồ báo thức tắt đi. Nhưng Tạ Phi vẫn bị tiếng ồn đánh thức, cậu nhíu mày khó khăn mở mắt hỏi.

"Mấy giờ rồi?"

"Bẩy giờ." La Khanh dịu dàng hỏi:

"Dậy chưa?"

"Ừm, hôm nay phải đi đàm phán một dự án hợp tác rất quan trọng, em không thể đến muộn."

Mặc dù Tạ Phi vẫn còn khá mơ màng, nhưng công việc quan trọng lại nhớ rõ ràng như cũ.

"Em đó."



La Khanh vuốt tóc cậu, đặt một nụ hôn lên trán, trong lời nói tràn ngập sự yêu thương cùng đau lòng, nhìn bộ dáng hiện tại của Tạ Phi rõ ràng là ngủ không đủ giấc, La Khanh cũng biết bản thân tối qua có hơi quá đáng, "Ngủ thêm một chút nữa đi, anh xuống dưới làm bữa sáng, đợi chút nữa lại gọi em."

"Ừm......" Tạ Phi mơ hồ đáp một tiếng, sau đó rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.

La Khanh giúp cậu dịch góc chăn xong liền bước xuống giường, lúc trở lại phòng ngủ Tạ Phi vẫn còn đang ngủ, La Khanh gọi cậu dậy, cũng không để cậu động tay làm bất cứ việc gì, chỉ để cậu ngồi ngay ngắn, còn mình thì tự tay lấy quần áo mặc vào giúp cậu. Cả quá trình Tạ Phi đều trong tình trạng mơ mơ hồ hồ, ý thức đại khái nhân biết được bản thân có thể dựa vào người bên cạnh này, cho nên ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, cần giơ tay liền giơ tay, mắt lim dim nhìn qua giống như vẫn còn muốn ngủ tiếp.

Rửa mặt xong, khó khắn lắm mới tỉnh táo lại, Tạ Phi cảm thấy có hơi ngượng ngùng, nhưng đối mặt với người có da mặt dày như La Khanh, được người hầu hạ thì cứ hầu hạ đi, ai bảo đêm qua anh ấy giày vò người ta như vậy làm chi.

La Khanh cũng thừa nhận chỉ cần vừa chạm tới thân thể Tạ Phi, sức tự chủ của anh liền trực tiếp về số âm. Nhưng lần này anh thật sự đau lòng cho Tạ Phi, nghĩ tới chút nữa cậu còn phải đi làm, khẳng định lại vất vả cả một ngày trời, lúc ăn sáng cũng không nỡ để Tạ Phi động tay, múc từng thìa từng thìa cháo thổi nguội đút cho Tạ Phi.

Ăn sáng xong La Khanh chở Tạ Phi đến công ty rồi mới bắt đầu xử lý công việc của chính mình. Mặc dù anh là nhà văn chuyên nghiệp, nhưng công việc thường ngày lại không phải chỉ có nhiêu đây, chuyện của bên Kim Dung cũng có chút liên quan, có điều danh tiếng viết văn quá lớn lên mới đem nó chèn ép xuống mà thôi.

Bận rộn hết một buổi sáng, Tạ Phi cứng rắn vực dậy tinh thần rốt cuộc cũng có thể đem chuyện kí kết hợp đồng đàm phán xong. Mặc dù Huyền Hải bây giờ cũng tính là có chút nổi danh, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là một công ty nhỏ thành lập chưa được vài năm, so sánh không nổi với công ty nhà họ La, có thể kí kết thành công hợp đồng này cũng coi như là mở rộng con đường phát triển vài năm tới cho Huyền Hải.

Lần này hợp tác với Huyền Hải là một công ty lớn đã lên sàn giao dịch, Tạ Phi chuyên trách mang theo Đái Thư đợi người tới đàm phán, quá trình đàm phán cũng khá thuận lợi. Có điều từ lúc rời khỏi công ty đối phương, Tạ Phi lại nhẹ nhàng bóp ấn cái eo đau nhức của mình, ừm, vẫn có chút nhức mỏi.

Bữa trưa La Khanh đã hẹn trước là sẽ đi ăn cùng nhau, Tạ Phi liền bảo Đái Thư về trước, bản thân thì đứng bên đường chờ La Khanh đến đón. Nhưng không nghĩ tới còn chưa đợi được La Khanh, một chiếc xe thương vụ màu đen đã đỗ trước mặt cậu, cửa xe hạ xuống, là mẹ La.

"Tiểu Phi, nhanh lên xe." Mẹ La mỉm cười, thân thiết gọi Tạ Phi, Tạ Phi nhanh chóng đi qua những không vội lên xe mà nói:

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây, con đang đợi La Khanh ạ."

Hiển nhiên mẹ La không đem con trai nhà mình đặt trong lòng, vẫy tay nói,

"Kệ nó đi, đi ăn cơm cùng với mẹ nào, cũng đã lâu con không về nhà ăn cơm rồi, hôm nay mẹ đặc biệt đặt chỗ ở bên ngoài. Hôm qua bố con có nói con sẽ tới đây bàn công chuyện lên mẹ liền đi tới nhìn một cái, không ngờ thật sự có thể gặp được con."

Nếu mẹ La đã nói vậy, Tạ Phi cũng không có cách nào từ chối. Đúng lúc đó, La Khanh cũng vừa đuổi tới đem xe dừng ở phía xa. Xuống xe nhìn thấy Tạ Phi, chỉ thấy Tạ Phi nở nụ cười khổ với mình rồi mở cửa chiếc xe thương vụ màu đen ngồi lên.

Đây là như thế nào? Ai đem phu nhân nhà anh lừa đi mất rồi?

La Khanh khó hiểu, không bao lâu lại nhìn thấy cái đầu ló ra từ cửa sổ xe, nhướn mày vẫy tay về phía anh, lộ ra nụ cười thắng lợi. Không cần nói, khẳng định chính là mẹ mình. La Khanh thực muốn cạn lời, nào có mẹ chồng nhà ai lại đi cướp người của con trai mình chứ.

Thôi, ai bảo mình là con của mẹ đâu. La Khanh lắc đầu bất lực quay về ngồi lại lên xe, lái xe đi theo phía sau.

Mẹ La chính là hiểu rõ con trai mình trong lòng bàn tay, biết chắc nó sẽ đi theo, có điều vỗn dĩ hôm nay bà đặt chính là bàn ba người. Nhưng lúc mẹ La thấy động tác nhỏ ấn nắn eo của Tạ Phi, trong lòng liền trừ thằng con nhà mình vài điểm, nhìn trạng thái mệt mỏi một cách rõ ràng của Tạ Phi đi, đứa con đáng thương của bà đã không có cách nào chạy thoát vận mệnh bị mẹ mình hung ác giáo huấn một trận.

Đến nhà hàng, La Khanh một chút cũng không có tự giác của kẻ theo đuôi, thoải mái bước tới ngồi bên cạnh Tạ Phi, thuận tiện hỏi một câu, "Ba đâu ạ?"

"Ông ấy có tiệc rượu phải đi, hôm nay không đi ăn cùng chúng ta."



Mẹ La trừng mắt nhìn con trai một cái, con trai bà lại coi như không nhìn thấy, bắt lấy tay Tạ Phi, cúi đầu hỏi có mệt không.

Tạ Phi thầm nghĩ tất nhiên là mệt rồi, nhưng bản thân cũng chẳng phải đồ sứ hễ đụng là vỡ, không cần thiết phải lo sợ như vậy, liền lắc lắc đầu. Mẹ La thấy vậy nghĩ con trai nhà mình cũng coi như có lương tâm, nhưng lúc Tạ Phi đi nhà vệ sinh, vẫn là nhịn không được nói:

"Con xem con đi, dù cho Tiểu Phi có dung túng con, con cũng phải đau lòng cho người ta với chứ, con cho rằng ai ai cũng nhàn rỗi như mình sao, giống hệt cái nết của ba con!"

"Vâng vâng vâng," La Khanh thực hiện nguyên tắc đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, khiêm tốn nhận sai,

"Tuân theo lời dạy bảo của mẫu thân đại nhân ạ."

"Vậy mới được chứ." mẹ La lại nghĩ tới chuyện gì đó nói:

"Đúng rồi, đừng quên sắp đến năm mới rồi, bên ông ngoại con nhất định phải qua đó một lần. Năm nay có thêm Tiểu Phi, con không được đi một mình nữa đâu đấy, nếu người ta đã theo con thì phải có danh phận đàng hoàng, dù cho trong nước không cho kết hôn, cũng không thể giấu diếm làm người ta chịu thiệt thòi. Ông ngoại con cứng miệng vậy thôi, tạm thời là không có cách nào cho sắc mặt đẹp, nhưng cũng sẽ không làm khó Tiểu Phi, nhiều nhất là vác gậy đánh con một trận, con nhịn đau chút là được."

Mẹ à, con thực sự là con ruột của mẹ hả.

La Khanh oán thầm, nhưng vẫn luôn mồm đáp ứng,

"Con biết rồi ạ, con từ nhỏ lớn lên bên người ông ngoại, tính của ông như thế nào con là người rõ ràng nhất. Sau lần tìm con tới lần trước cũng không thấy ông phản đối thêm nữa, Tạ Phi là người trong lòng con, tiếp xúc nhiều ông nhất định sẽ thích cậu ấy. Nếu như có người khác nói huyên thuyên miệng mồm không sach sẽ, con sẽ nghĩ cách."

Lúc này Tạ Phi vừa từ nhà vệ sinh trở lại, nhìn bộ dáng nghiêm túc nói chuyện của hai người không rõ ra làm sao. La Khanh liền nói với cậu chuyện năm nay đưa cậu về nhà cùng ăn tết, hại Tạ Phi căng thẳng một trận.

Nhưng nên đến vẫn sẽ đến, Tạ Phi cũng không né tránh, nếu đã lựa chọn La Khanh, từng cái rào cản đều cần chậm rãi vượt qua.

Đêm giao thừa, La Khanh mang cậu về nhà ông ngoại, Tạ Phi một mình ở trong phòng ngủ do dự thật lâu, không biết nên mặc quần áo nào mới tốt. La Khanh tựa vào mép cửa đứng đợi cậu, nhìn tới nỗi cười cả thành tiếng mới đổi lấy được cái trừng mắt của Tạ Phi.

Cuối cùng hai người lựa chọn mặc tây trang có kiểu dáng tương tự, nhìn qua giống như đang mặc đồ đôi. Lần đầu tiên tới chúc tết mà nghe nói còn có người thân khác cũng ở đó, Tạ Phi cảm thấy vẫn nên ăn mặc chính thức một chút mới tốt.

Bởi vì vợ chồng La Lập Hằng trốn ra nước ngoài đi du lịch, cho nên lần này chỉ có hai người La Khanh và Tạ Phi tới. Đến tòa viện của ông ngoại La Khanh ông Tần Chính, vừa xuống xe liền có người làm đến đón hai người, người đó còn rất nhiệt tình với La Khanh.

La Khanh cười chào hỏi với mọi người, bàn tay đang năm chặt tay Tạ Phi chưa từng buông lỏng. Tạ Phi đi theo anh, trong lòng có chút căng thẳng, nhưng cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay La Khanh truyền lại liền kiên định hơn nhiều. Cậu hiểu rõ những ánh mắt đánh giá cậu của người xung quanh, nếu đã tới rồi cũng không cần vong vo che giấu làm gì.

Nhìn thấy La Khanh nắm tay một người đàn ông xa lạ tiến vào phòng, tất cả mọi người hoặc nhanh hoặc chậm đều hiểu được thân phận của người này. Chuyện La Khanh comeout cũng không phải điều bí mật, có rất nhiều người biết tới, nhưng không có ai cho là thật, chỉ cho rằng qua hai năm nữa La Khanh sẽ vì áp lực mà thu lại tâm tính, không nghĩ tới năm nay thật sự đem người về ra mắt. Ở chỗ của Tần Chính thế nhưng không có tùy ý giống như ở nha họ La, cũng không biết để ông cụ nhìn thấy sẽ có biểu cảm như thế nào nữa.

"Đi, anh đưa em đi gặp ông ngoại."

La Khanh dùng thái độ không nhìn không nghe đối với tất cả những ánh mắt và lời bàn tán xung quanh, bước những bước đi kiên cường vững chắc tiến về phía trước. Những người thân bạn bè này gộp cả lại cũng không bằng một sợi tóc của phu nhân nhà anh, anh mới không cần quan tâm họ làm cái gì cả.



Lúc này Tần Chính còn đang nghỉ ngơi trong thư phòng, thân phận của ông bày ở đó, dưới lầu đều là đám tiểu bối, bình thường ông đều chờ tới lúc cơm tối rồi mới đi xuống. Lúc La Khanh gõ của tiến vào, trong thư phòng chỉ có một mình Tần Chính.

"Ông ngoại, cháu đến thăm ông." La Khanh cười cười đi tới gần,

"Ông có nhớ đứa cháu ngoại này không ạ?"

"Nhớ mày làm gì, không bị mày làm tức chết là đã phải cảm tạ trời đất rồi." Tần Chính ngồi trong ghế Thái sư, hai tay chống trên quải trượng không vui vẻ gì nói.

La Khanh cười tươi, không chút để ý. đem Tạ Phi kéo tới gần nói:

"Ông ngoại, đây là vợ con."

Ai là vợ anh cơ chứ, đây có giống với từ ngữ đã bàn bạc tốt dùng để giới thiệu sao? Tạ Phi nhẹ lườm anh một cái, sau đó cung kính gọi một tiếng, "Ông ngoại."

Tần Chính chỉ lạnh nhạt liếc Tạ Phi một cái rồi nói,

"Ừ."

Sau đó cũng không mở lời thêm nữa. Tạ Phi đã sớm đoán được tình huống sẽ như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn buồn. Có điều Tạ Phi là ai cơ chứ, nếu cậu đã muốn giả trang trấn định như không, thì trừ La Khanh ra ai cũng không có biện pháp làm cậu thua trận.

Tần Chính cũng bởi vì vậy mới nhìn cậu nhiều thêm một cái, khi thấy trên tay hai người mang cặp nhẫn cùng kiều, ánh mắt ông liền trở lên chuyên chú, không biết là đang nghĩ cái gì.

Tạ Phi ngược lại càng đứng càng thản nhiên, thò đầu ra cũng là một đao, rụt đầu vào cũng là một đao, dù sao còn có La Khanh ở đây mà, bị làm ngơ thì cứ làm ngơ thôi. Vậy nên lúc La Khanh với Tần Chính nói chuyện, Tạ Phi nét mặt thản nhiên đứng bên cạnh người La Khanh, thỉnh thoảng nói một hai câu, nhưng sẽ không nói chen vào. Có những lúc thuận tay thêm chút trà cho hai người, thái độ cũng coi như không có sai sót gì.

Bởi vì có La Khanh ở trong thư phòng, những người khác sẽ không thể không biết điều tới nỗi lên làm phiền ông cháu hai người. Chỉ là năm nay có Tạ Phi ở đây, cho nên bọn họ hai ba người tập trung thành nhóm dưới lầu, cũng coi như tìm được chủ đề chung để bàn luận. Nhiều người vẫn còn hiếu kì rốt cuộc là người như thế nào mà có thể lọt vào mắt xanh của thiếu gia nhà họ La, còn mang tới trước mặt ông cụ nữa, cũng hiều kì ông cụ sẽ phản ứng như thế nào, nếu thực sự không đồng ý, vậy coi như có kịch hay để xem rồi.

Người dịch: Hana_Nguyen