Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 543: Mượn bờ vai của anh





Trên hành lang, Vũ Vân Hân vừa bước ra khỏi phòng bệnh.

Trên tay cầm điện thoại di động, bấm nghe cuộc gọi. Ánh trăng rọi xuống, hằn lên mặt đất là một bóng người đang đi phía sau cô.

Có vẻ muốn nói điều gì đó, nhưng đã cố kìm nén.

Cô vô thức gác máy và quay lại. Vô tình rơi vào vòng tay của Lăng Tổng. Cái ôm rộng rãi và chắc nịch đó rất khác với Mục Lâm Kiên. Vũ Vân Hân ngửi thấy mùi nước hoa thì trong lòng buồn bực, khó chịu khiến cô hắt xì hơi. Lăng Tổng nhìn cô một cách trìu mến: "Nếu cô mệt, tôi sẵn sàng cho cô mượn một bờ vai."

"Không cần"

"Đừng ngại! Tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện của con cô. Cô nên biết rằng mình không đơn độc"

Vũ Vân Hân đột ngột lùi lại một bước.

Cô luôn cảm thấy ngọt sớt khi nghe những lời quan tâm của anh ta.

Anh ta nhếch miệng, đi về phía cô đầy mong đợi, khụy gối, cố tình để mình cao bằng Vũ Vân Hân, để cô dựa vào vai anh.

"Tôi thích những anh chàng cơ bắp. Cảm ơn"

Cô gái thẳng tính Vũ Vân Hân này đã khiến Lăng Tổng xanh mặt chỉ với một câu nói.

Anh ta tập thể dục mỗi sáng, vậy mà cô lại dám nói anh ta không đủ cơ bắp sao?

“Vân Hân, cô hiểu lầm chuyện gì sao? Tôi sẽ cho cô biết thế nào là cơ bắp."

Vũ Vân Hân vốn là một người đẹp, nhìn vào đôi mắt xếch nữ tính của Lăng Tổng, dưới chiếc mũi thanh tú đó có đôi môi mỏng manh.

Toàn bộ các đường nét trên khuôn mặt trông rất hài hòa, đẹp đẽ, nhưng những đường nét đó lại che đi sự nữ tính, tuy quyến rũ nhưng đầy nam tính, anh ta cũng có thể được coi là một người đẹp trai.

“Làm sao để biết được?” Hiếm có anh chàng đẹp trai nào để cô xem cơ bắp, làm sao cô có thể nỡ từ chối được. Lăng Tổng tức giận: "Cho cố xem bắp tay của tôi đây".

Vừa nói, anh vừa cởi áo khoác của mình ngay tại chỗ, xắn tay áo của chiếc áo phông trắng lên và cong cánh tay của mình lên tạo thành tự thế mạnh mẽ đầy cơ bắp.

Hiện ra trước mắt cô là hai bắp tay rắn chắc.

"Cha!"

Vũ Vân Hân thốt lên.

Lăng Tổng đắc ý nhếch miệng: "Tuyệt!"

"Quả là một người đàn ông lực lưỡng!" Mỗi một câu nói cũng cô đều có thể khiến Lăng Tổng siêu lòng. "Tôi đây cũng có cơ bụng sáu múi nữa! Bây giờ tôi sẽ cho cô xem."

Vừa định cởi áo ra, nhận thấy ánh mắt của Vân Hân không nhìn anh ta nữa, mà nhìn về phía khác.

Một cơ thể cường tráng và mạnh mẽ đứng sừng sững bên cạnh anh ta.

Là Mục Lâm Kiên, người cao hơn anh ta năm centimet lúc này chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, chiếc áo choàng tắm rộng rãi hé mở ra, có thể nhìn thấy được cơ bụng hoàn hảo bên trong.

Cái gì mà cơ bụng sáu múi chứ, nó chả là gì so với Mục Lâm Kiên!

“Anh làm sao vậy?" Giọng nói trầm lặng, lạnh lùng vang lên, Lăng Tổng sững sờ. Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhìn vào bụng của anh ta. "Haha! Tôi cảm thấy hơi nóng, nên tôi cởi áo ra một chút" Lăng Tổng cảm thấy xấu hổ chết đi được.

"Em nói xem, giữa tôi và anh ta, ai tốt hơn?"

Mục Lâm Kiên như nắm chắc phần thắng, anh càng nghiêm túc nhìn về phía Vũ Vân Hân.

chapter content