Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2172



Chương 2178

“Có phải anh điên rồi không, đang yên đang lành làm giám định DNA làm gì? Kiến Quân không phải con của anh.”

Những lời này giống như chọc giận Lục Lãnh Phong, gương mặt tuấn tú của anh lập tức chuyển sang âm u, lông mày cau lại.

“Hy Nguyệt, anh chỉ hỏi em một lần, đứa bé kia thực sự bị phá rồi sao?”

Toàn thân Hy Nguyệt kinh hãi, đôi mắt trợn to còn lớn hơn chuông đồng.

“Anh… Vì sao anh lại hỏi như vậy?”

“Anh tìm được bác sĩ làm phẫu thuật cho em năm đó, ông ta đã thẳng thắn nói hết mọi chuyện.” Lục Lãnh Phong không chút hoang mang nói.

Hy Nguyệt giống như bị điện giật, cả người đều đã cứng ngắc.

Chẳng trách Kiến Quân nói hôm nay anh rất kỳ lạ, rất khác thường.

Hóa ra anh đã biết tất cả mọi chuyện.

“Anh thực sự để ý như vậy à?” Trong giọng điệu của cô có chút châm chọc.

Lục Lãnh Phong nắm chặt lấy bả vai cô: “Vì sao phải gạt anh? Vì sao lại muốn con anh coi người khác như bố ruột? Có phải là em vẫn còn đang hận anh? Muốn khiến anh áy náy cả đời tới khi chết hay không?”

Hy Nguyệt đẩy anh ra: “Em không muốn lừa gạt anh, nhưng mà em nợ ân tình của Hứa Nhã Thanh, em muốn trả lại cho anh ấy. Lúc trước em cầu xin anh đừng giết đứa bé, lại cho đứa bé một cơ hội. Nhưng mà anh nhẫn tâm như vậy, tuyệt tình như vậy. Anh nhốt em lại, áp em tới bệnh viện, trói em ở trên bàn phẫu thuật, muốn lấy đứa bé từ trong cơ thể em ra. Là Hứa Nhã Thanh cứu mạng thằng bé, mạng của thằng bé là Hứa Nhã Thanh cho, không phải anh. Kiến Quân ở trong bụng em chậm rãi lớn lên, người ở bên cạnh đứa bé vẫn luôn là Hứa Nhã Thanh, sau khi đứa bé được sinh ra, cũng là Hứa Nhã Thanh chăm sóc đứa bé, anh ấy thích hợp làm bố Kiến Quân hơn anh.”

Mỗi một chữ của cô đều giống như viên đạn bắn mạnh vào tử huyệt của Lục Lãnh Phong, khiến anh choáng váng hôn mê, mắt nhìn chằm chằm mà nội tạng thì quằn quại.

“Cho tới bây giờ em vẫn không nghĩ tới bản giám định DNA kia chính là do Hứa Nhã Thanh sửa, ngay từ lúc bắt đầu anh ta đã bụng dạ khó lường.”

“Anh đừng lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, Nhã Thanh là người tốt nhất ở trên thế giới này. Nếu là anh ấy sửa, anh ấy căn bản không cần cứu đứa bé. Đứa bé không còn, em sẽ hận anh thấu xương, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh. Hơn nữa ở nước An Kỳ mấy năm, cho tới bây giờ anh ấy vẫn không chạm vào em. Bọn em là vợ chồng hợp pháp, nếu anh ấy yêu cầu, em sẽ không từ chối.”

Lục Lãnh Phong chấn động mạnh: “Cho tới bây giờ anh ta vẫn không chạm vào em? Không phải hai người…”

“Em nói rồi chỉ có một lần, nhưng mà lần đó không phải ở nước An Kỳ, mà ở khách sạn Hilton. Nhưng sau này sự thực chứng minh, người đó không phải là anh ấy, mà là anh.” Từng chữ từng câu của Hy Nguyệt đều rất có lực.

Trong lòng Lục Lãnh Phong giống như dời núi lấp biển, giống như trong lòng có hàng chục nghìn con ngựa phi nước đại.

“Anh thấy tên kia coi như có quy củ, không đi so đo với anh ta nữa.”

“Anh ấy đã cứu em, cứu Kiến Quân, cho bọn em sinh mệnh và cuộc sống mới, anh ấy là ân nhân của bọn em. Thực ra em đã nói chuyện Kiến Quân cho anh ấy, anh ấy cũng biết Kiến Quân không phải con trai ruột của anh ấy, nhưng mà anh ấy vẫn coi Kiến Quân như con ruột mà đối đãi. Anh có thể không nói ra chân tướng được không? Đừng phá hủy mối quan hệ giữa bố con bọn họ. Em nghe Kiến Quân nói, anh ấy sẽ nhanh chóng có con của mình, có lẽ anh ấy đã tìm được cô gái mà anh ấy thích, đợi anh ấy sinh con xong rồi nói, có được không?”