Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2113



Chương 2114

“Ma vương tu la, gien của anh tốt như thế, em nên sinh cho anh một đội bóng, để gien tốt của anh thỏa sức phát huy.”

Lục Lãnh Phong đổ mồ hôi lạnh.

“Bà xã, thật ra con người của anh không quá thích trẻ con đâu, đối với anh mà nói, một đứa bé như thế là quá đủ rồi, hai đứa ngại nhiều.”

Hy Nguyệt cảm thấy tám mươi phần trăm là thằng cha này lo lắng bởi vì cô sinh con mà ảnh hưởng đến thân thể, ảnh hướng đến hứng thú của anh.

Làm vợ hào môn quá vất vả, quá nhiều tình địch, áp lực lại lớn.

Cô rất chú trọng bảo dưỡng dáng người, uống loại thuốc dưỡng thai mà bà cụ điều chế riêng cho cô, mỗi ngày kiên trì luyện yoga để dưỡng thai.

Từ lúc mang thai cho đến bây giờ, ngoại trừ lớn bụng, những nơi khác đều không thay đổi, cho nên thằng cha này mới có thể vừa nhìn thấy cô là tinh trùng lên não.

Đàn ông đều là động vật thị giác, chỉ dựa vào tình cảm mà muốn gắn bó hôn nhân là chuyện không thể nào, nhất định phải luôn duy trì mới mẻ, lúc còn trẻ có mị lực của tuổi trẻ, về già cũng phải có mị lực riêng.

Cô vuốt ve bụng, trước kia cô cũng hy vọng là con trai, hiện tại càng hy vọng là con gái.

Hai trai hai gái vừa khéo.

Một tháng sau.

Hoa Vô Song gọi điện thoại đến, bà cụ Đỗ muốn đến thành phố Long Minh.

Hy Nguyệt cảm thấy ngoại trừ vì công việc thì còn có một phần là do chuyện Đỗ Di Nhiên.

Một chỗ khác ở thành phố Long Minh, Đỗ Di Nhiên vô cùng hoang mang, cô ta đã mang thai được ba tháng, bà nội nhất định sẽ ép cô ta đi làm giám định ADN, cô ta nhất định phải nghĩ cách ứng phó mới được.

Có người đã sớm nghĩ cách cho cô ta, đó chính là Mộ Dung Cẩm Lý.

“Di Nhiên, cậu cứ dựa theo những gì tớ nói mà làm.”

Đỗ Di Nhiên cười đáp.

“Vẫn là bạn học cũ đáng tin.” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Sau khi bà cụ Đỗ đến, quả nhiên là nhắc đến chuyện giám định ADN.

Không giải quyết chuyện này, trong lòng bà ta không an ổn.

Đỗ Di Nhiên lấy ra một bảng báo cáo.

“Bà nội, thật ra cháu đã âm thầm làm giám định, 99.99% là có quan hệ bố con, đứa nhỏ chính là của Lục Lãnh Phong.”

Bà cụ Đỗ nhận bảng báo cáo đọc lướt qua.

“Lục Lãnh Phong biết không?”

“Anh ấy không biết, cháu lén lấy mấy sợi tóc của anh ấy.” Đỗ Di Nhiên trả lời.

“Bà nội, chuyện này bà nhất định phải giữ bí mật giúp cháu đấy, không được để cho mẹ nhỏ biết.”

“Nếu là con của Lục Lãnh Phong, cháu còn lo lắng gì chứ? Cháu nên đồng ý với đám người nhà họ Lục, cùng bọn họ đến bệnh viện làm giám định ADN, cháu tự mình làm xét nghiệm, bọn họ sẽ không công nhận.” Bà cụ Đỗ nói.

Đỗ Di Nhiên òa khóc.