Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 2107



Chương 2108

“Bà và cháu không thân cũng chẳng quen, cháu muốn biểu hiện gì, có ý nghĩa gì sao?”

Đỗ Di Nhiên muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi, người nhà họ Lục đều là cổ hủ, cơ bản không biết cái gì gọi là tình yêu.

Tình yêu có phân biệt đến trước đến sau không?

Dựa vào đâu mà người đến sau luôn là Tuesday?

Mỗi người đều có quyền theo đuổi tình yêu, không ai có quyền ngăn cản và tước đoạt.

Cô ta yêu Lục Lãnh Phong, muốn thử một lần vì hạnh phúc của mình mà cố gắng, không gặp anh đúng thời điểm, điều đó đâu phải là lỗi của cô ta mà chính là do ông trời sắp đặt, cô ta không thể nhận mệnh, cũng không muốn nhận mệnh.

Trên thế giới này người không vì mình trời tru đất diệt, chỉ cần mình sống vui, sống chết của người khác đâu liên quan đến cô ta.

“Cho dù sau này cháu và Lãnh Phong không ở bên nhau cũng là người thân của các người, để bà hiểu rõ về cách làm người của cháu, không hiểu lầm về cháu cũng là điều nên làm.”

Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà.

“Quan hệ giữa chúng ta và cháu cũng chỉ ở mức này, không có gì khác, hy vọng cháu đừng nên cố chấp.”

Đỗ Di Nhiên gần như tức đến hôn mê, rất hiển nhiên, cuộc nói chuyện này chẳng có một chút hiệu quả nào.

Vẻ mặt cô ta tức giận đứng lên đi ra ngoài.

Chờ sau khi đứa nhỏ được sinh ra, làm xong giám định ADN, cô ta sẽ không dễ đuổi đi như thế đâu, Lục Lãnh Phong và nhà họ Lục nhất định phải cho cô ta một câu trả lời.

Thứ bảy Hứa Nhã Thanh bao sân chơi, chúc mừng sinh nhật cho con trai mình.

Hứa Kiến Quân mời bạn học của mình đến.

Trong lòng Hy Nguyệt rất kích động, cô quyết định đem chuyện của đứa nhỏ nói rõ với Hứa Nhã Thanh, nếu cô đã biết chân tướng, giấu diếm chính là lừa gạt.

Hứa Nhã Thanh là người tốt, là anh ta cho cô một sinh mệnh mới, là anh ta cứu vớt đứa nhỏ.

Nếu như không có anh ta, Hứa Kiến Quân đã sớm bị Lục Lãnh Phong giết chết, cô không thể lừa anh ta.

Một ngày này, đứa nhỏ chơi rất vui, cậu bé đã thành thói quen có hai người bố, thậm chí còn cảm thấy mình rất may mắn có hai người bố cùng yêu thương và cưng chiều.

Sau bữa tiệc sinh nhật, bọn họ cùng quay về biệt thự của Hứa Nhã Thanh, đứa nhỏ ghé vào vai Hứa Nhã Thanh ngủ thiếp đi.

Hứa Nhã Thanh bế cậu nhóc về phòng, đặt ở trên giường nhỏ, dặn dò bảo mẫu ở bên cạnh chăm sóc cho cậu bé, còn mình và Hy Nguyệt đi tản bộ ở vườn hoa.

Hy Nguyệt luôn là mắt nhìn mũi chân, trầm mặc chưa từng nói gì, Hứa Nhã Thanh đã nhìn ra được, anh ta nhẹ giọng nói.

“Hy Nguyệt, có phải em có tâm sự gì không?”

“Nhã Thanh.” Hy Nguyệt nuốt một ngụm nước miếng, do dự một lúc lâu, sau cùng mới nói.

“Có một việc em muốn nói cho anh biết.”

“Chuyện gì thế?” Hứa Nhã Thanh nhướng mày hỏi.

Hy Nguyệt hít một hơi thật sâu, giọng nói của cô rất nhỏ, giống như tiếng hít thở.