Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1903





Chương 1903

“Cô nhỏ, cô thật là giỏi.”

“Chị họ, chị quả là là phiên bản nữ của Sherlock Holmes đó.”

Lục Sênh Hạ nhướng mày đắc ý: “Xem nhiều phim trinh thám như vậy, ít nhất thì cũng phải có một chút năng lực suy luận chứ.”

Tư Mã Ngọc Như suýt ngất vì nhồi máu cơ tim.

Cô ta vốn dĩ muốn hãm hại Hy Nguyệt để Kiều An hận cô đến thấu xương, liều mạng với cô, hận không thể giết chết cô.

Nhưng không ngờ rằng lại tự ném đá đập vào chân mình, không những bị làm phản mà còn trở thành kẻ bị tình nghi lớn nhất.

Cô ta ôm trán gục xuống, giả vờ ngất xỉu, Lục Vinh Hàn nhanh chóng đưa tay ra đỡ cô ta.

“Vinh Hàn, xem cái con ranh con chết tiệt này, ngay cả việc vu hãm cho mẹ ruột của mình mà nó cũng làm được. Nếu em muốn đầu độc mình thì thà để sét đánh vào đầu tôi luôn đi!” Nói xong cô ta bắt đầu khóc lên.

Lục Vinh Hàn vỗ vỗ vai cô ta, mặc dù Tư Mã Ngọc Như đang ở đây quấy nhiễu làm chuyện thái quá, nhưng ông ấy cũng không tin cô ta sẽ làm ra chuyện như là tự đầu độc mình.

Cô ta vốn luôn luôn trân trọng cơ thể của mình, cô ta không thể làm điều này và cũng không có can đảm để làm.

“Sênh Hạ, lúc đó mẹ con thật sự không thoải mái, cô ấy không thể nào tự hạ độc mình đâu.”

Đôi mắt to đen láy của Hy Nguyệt chớp động, quay đầu nhìn Lục Lãnh Phong: “Thẩm vấn người trong phòng bếp thế nào rồi?”

“Đầu bếp và trợ lý đã thông qua cuộc điều tra, không phải bọn họ làm, những người khác còn đang được thẩm vấn.” Lục Lãnh Phong nghiêm nghị nói.

Hy Nguyệt chìm trong suy nghĩ.

Nếu không phải là Tư Mã Ngọc Như tự đầu độc mình thì chuyện này đúng là ký lạ.

Trong toàn bộ khu nghỉ mát này, ai sẽ là người đầu độc cô ta chứ?

Lục Vinh Hàn ôm lấy Tư Mã Ngọc Như: “Thôi được rồi, đừng khóc nữa, sơ thể của cô vẫn chưa hồi phục, quay về nghỉ ngơi trước đi. Nếu cô không muốn bị người khác nghi ngờ thì đừng tùy tiện nghi ngờ người khác, nếu không thì sẽ rước họa vào thân lúc nào không biết đấy.”

Tư Mã Ngọc Như tức điên lên, khó chịu, phiền muộn, trong tình thế trước mắt, uy thế của mình đang rất yếu, trong 36 kế thì chạy vẫn là kế nhanh nhất.

Cô ta cùng Lục Vinh Hàn rời đi.

Lục Lãnh Phong quay trở lại phòng để xem mấy túi sữa nhỏ, còn Hy Nguyệt và lũ trẻ ngồi xuống xung quanh đống lửa.

“Khoai lang đã nướng xong rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh gắp một củ ra, mùi thơm hấp dẫn lập tức tràn ngập khắp không gian.

Lục Sênh Hạ đưa tay chống đỡ hai má, ánh mắt nhìn chằm chằm đống lửa trại như đang trầm tư.

Hy Nguyệt xoa đầu cô: “Có phải em đang nghĩ, rốt cuộc Tư Mã Ngọc Như có tự đầu độc mình hay không, đúng không?”

Lục Sênh Hạ nghiêm nghị nói: “Lúc đầu em rất chắc chắn bà ta là người âm mưu phía sau chuyện này, nhưng nghe bà ta thề độc như vậy thì lại có chút lung lay. Theo tính cách của bà ta, bà ta sẽ không thể nào thề độc như vậy đâu.”

Hy Nguyệt rót một ly nước trái cây, nhấp một ngụm: “Nếu như loại trừ khả năng cô ta tự biên tự diễn, thì có thể người đầu độc Niên Niên và người đầu độc cô ta không phải là cùng một người. Giống như em đã nói vậy, nếu mục tiêu của hung thủ là hai người họ, không thể nào thay bột anh đào thành anh đào vụn được, việc này không hợp với lẽ thường.”