Vô Tình Gặp Vô Tình Yêu

Chương 3: Phòng đối diện có người ở từ khi nào?



Thoát khỏi suy nghĩ của về người đàn ông trẻ kia, cô tiếp tục hành trình xuống dưới nhà ăn của trường để mua nước, chỉ là đi xuống mua nước nhưng cô cũng nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn về mình. Có lẽ bởi vì ngay từ đầu cô đã sở hữu được một gương mặt cũng ưa nhìn không đẹp xuất sắc nhưng nhìn vào lại hài hoà vô cùng, và còn thêm ai ai trong trường này cũng biết cô được mệnh danh là con cưng học trò ngoan của các thầy cô trong trường của mình.

“Này chị ta đúng thật là bình thường mà nhưng tại sao lại nhìn cuốn thế?” một thằng nhóc lớp 10 nói nhỏ với người bạn gái ngồi kế bên mình.

“Chị ta chỉ được cái mặt hài hoà với mọi thứ thôi nên nhìn cuốn với cả đôi mắt kìa thun hút luôn chứ đùa, mà nhìn chị ấy cũng chẳng có gì mấy nhưng nhìn chẳng thân thiện một chút nào”.

Người con gái ngồi bên kia cũng tiếp lời, đối với những lời này cô cũng dủ quen rồi nên bây giờ không còn một cảm xúc gì nữa, Trà Mi cầm điện thoại cùng với nước của mình đem lên lớp tiếp tục chiến đấu với những đề cương ôn thi cao ngất như Everest nóc nhà thế giới vậy.

Lần này và lớp thì mọi cũng đã có mặt cực kỳ đầy đủ rồi, cô cũng chẳng nói tiếng gì mà tiếp tục về lại bàn của mình ngồi cùng với cậu bạn lớp trưởng.

“Trà Mi này chiều nay cậu có rảnh không?” Thiên Huy bất ngờ xoay người qua hỏi cô với cái thái độ rụt rè không giống như thường ngày.

Nhưng Trà Mi thì chẳng mấy để ý đến thái độ của cậu ta.

“Không xin lỗi cậu nhé với lại chiều này Thanh Ngân đưa tớ về” cô cũng nhanh chóng lên tiếng từ chối bởi vì cô nhớ đến rằng người bạn thân thiết của mình đang thích cậu bạn lớp trưởng này.

Thiên Huy nghe được cũng đi cùng với vẻ mặt đầy tiếc nuối không ngừng, cô cũng chẳng mấy để tâm đến chuyện này nữa mà trực tiếp ngồi lật sách ra tiếp tục học bài.

“Nghiêm!” giọng nói của Thiên Huy vang lên to rõ và hùng hổ lắm lại nghiêm chỉnh vô cùng.

Mọi người nghe được chuyện này thì nghiêm chỉnh đứng lên nghiêm mắt hướng thẳng về cô giáo bộ môn toán . Cô Trang bước vào vô cùng bình thản bước vào đứng giữa lớp nghiêm một cái rồi lại gật đầu ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.

“Hôm bữa cô cho mấy đứa làm đến bài tập nào rồi” cô Trang từ từ mở sổ đầu bài ra lại hỏi mấy đứa bọn cô ngồi ở dưới.

“Từ câu 25 đến câu 55 ạ” cô đứng lên nhanh nhảu trả lời cô giáo, phận làm lớp phó học tập thì mấy chuyện này cô phải chịu hết tất cả mọi thứ.

Cô toán rất hài lòng với cô nhóc làm lớp phó học tập này.

“Được vậy cô kêu một vài em lên bảng làm bài tập lấy điểm miệng nhé” cô nhẹ nhàng nói nhưng vẻ mặt vẫn không thể dãn ra một tí nào.

Lớp cô nghe được câu này thì mặt mày đứa nào thì cũng căng thẳng không thôi, đứa nào cũng rụp cả đầu cổ xuống để né đi cô giáo ác ma này , thật sự lớp cô rất ren khi ngồi cùng một chỗ và chịu đựng ánh mắt của cô giáo này.

Mọi thứ điều suông sẻ vô cùng, đến chiều khi hết giờ học thêm của tụi nó cuối cùng cũng đã kết thúc, cô chạy thẳng đến lớp của cô bạn thân yêu của mình đợi nó về cùng.

“Bạn yêu sao hôm nay ra trễ thế” cô thân thiết khoác tay Thanh Ngân ra về.

Thanh Ngân đi ra với vẻ mặt hết sức mệt mỏi, còn cầm cả đóng sách và đề cương trên tay.

“Tao sắp rối loạn tiền đình với bà cô chủ nhiệm của mày rồi đó” Thanh Ngân ôm đầu cực kì bất lực.

Trà Mi nghe nhắc đến cô chủ nhiệm của mình thì nhớ ra đúng rồi cô giáo chủ nhiệm của cô là giáo viên bộ môn văn, và được mệnh danh là nỗi ám ảnh của những học sinh khi học cùng cô và cả khi những kỳ thi căng thẳng mà cô chính là người ra đề thì chỉ còn có nước tụi cô đi nhảy lầu cho khoẻ thi thố gì nữa.

“Được rồi em yêu à, mọi chuyện sẽ ổn khi em thi xong đại học mà thôi bây giờ thì em hãy đưa anh về nhà thôi nào” cô lên tiếng an ủi con bạn yêu dấu này của mình.

Thanh Ngân chỉ có thế mới chịu đưa cô về nhà, vừa về đến nhà của mình cô đã chào tạm biệt nhau lon ton chạy vào nhà thì cô thấy mama của mình đang đứng ngoài vườn sau nói chuyện cùng với mấy cô hàng xóm và có cả bác Tống nữa, cô thật sự sợ gặp mấy cô hàng xóm này nên tự động rón rén chạy lên lầu.

Trà Mi lên đến phòng của mình thì tự động quăng bay cái cặp vào đúng cái ghế ngay bàn học của mình rồi lại tự động theo bản năng của cơ thể nằm lên giường êm ái vô cùng.

LẠCH CẠCH LỘP CỘP.

Tiếng động của việc chuyển đồ vật phòng bên cạnh của nhà bác Tống vang lên, làm cho cô cũng phải ngẩng đầu lên , theo như cô nhớ thì nhà kế bên mà đích thị là nhà của bác Tống căn phòng này làm gì có người ở chứ, ngày trước theo như trí nhớ của cô thì căn phòng đó là của con trai bác Tống nhưng nghe rằng bây giờ nó biến thành một phòng bỏ trống chẳng ai ở, con trai bác thì mỗi khi về cũng chẳng bao giờ ở trên lầu nữa.

Bây giờ thì trong đầu cô vây quanh với những trò tưởng tượng bay cao bay xa được thêu dệt lên là hình ảnh của một cô ma nữ, đứng bên ban công nhìn qua phòng cô đi qua đi lại. Nhờ cái trí tưởng tượng phong và tuyệt vời này của cô đã tự mình làm cho mình sợ luôn rồi.

Trà Mi cũng lò mò ngồi dậy ngó đầu nhìn ra bên ngoài hướng về phía ban công nhà bên kia, thì nhìn thấy bên kia có một anh đang cầm điện thoại, và di chuyển vài thứ gì đó, cô ngu ngơ nhìn một lúc khi nhìn thấy anh đó nhìn qua thì cô trực tiếp hụp người chạy thẳng vào nhà tránh né.

Gặp người lạ thì cô tự mình rụt rè lại chứ chẳng thể nào oan oan cái mồm lên được nữa. Nhưng hiện tại cô đang không thể biết được người bên kia nhà là ai bởi vì Bác Tống từng nói với cô rằng con trai bác năm nay sẽ không về, thế người này là ai theo trong trí nhớ của Trà Mi khi nhìn thấy ảnh gia đình của bác thì con trai của bác không phải là người khi nảy chắc có lẽ là bạn hay người quen thôi.

“Ủa mà bên đó cũng có liên quan gì đến mình đâu chứ chuyện ngộ ghê quan tâm chi lắm” cô đánh đầu mình một cái.

Xoay qua xoay lại cuối cùng cũng đến giờ ăn chiều của gia đình cô, nhưng hôm nay thì khác gia đình cô không ăn mà đích thị thi là bố mẹ cô không dùng cơm ở nhà.

“Trà Mi à thôi nay bố mẹ qua nhà của bác Tống ăn cơm đấy nhé”mẹ Huỳnh lên tiếng nói khi vừa gặp cô từ trên lầu đi xuống.

“Ủa hôm nay mẹ định cho con ở nhà một mình chết đói luôn à?” cô hoang mang hỏi người mẹ yêu của mình.

“Thế…”