Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử, Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 136: Thật là nực cười



Mây đen trên trời càng lúc càng dày đặc.

Mặt đất chìm trong bóng tối, luồng lực áp lực mãnh liệt ùn ùn kéo tới khiến người Lâm gia nghẹt thở.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, họ chỉ thấy một ai đó lao lên.

“Lão tổ, là lão tổ kìa!”

“Khí tức bây giờ của lão tổ mạnh mẽ đến vậy sao?”

“Thật đáng sợ, đây là khí thế của cường giả Bất Tử Cảnh ư? Chỉ cần tỏa ra khí thế này thôi đã khiến cho ta nghẹt thở rồi”.

“Sao ta lại cảm thấy khí thế của lão tổ lại còn mạnh hơn thiên kiếp thế này?”

“Hahaha, không hổ là lão tổ của Lâm gia chúng ta, trước mắt lão tổ, thiên kiếp chẳng là cái gì cả”.

Khi Lâm Tương Liễu xuất hiện, người Lâm gia hưng phấn khôn cùng.

Lúc này, Lâm Tương Liễu lơ lửng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn thẳng vào thiên kiếp ẩn sau những đám mây, trong mắt hắn ta tràn đầy sự tự tin và phấn chấn.

“Cuối cùng cũng đã đi đến bước này”.

“Chỉ là thiên kiếp cỏn con mà cũng dám ngăn cản Lâm Tương Liễu ta sao?”



“Thật là nực cười”.

Lâm Tương Liễu tràn đầy tự tin, không thèm để mắt tới thiên kiếp trước mắt, mà dường như thiên kiếp cũng cảm nhận được sự khinh bỉ của Lâm Tương Liễu nên khí tức của nó trở nên khủng khiếp hơn nữa.

“Chậc, năm ấy tên Lâm Tương Liễu này cũng đâu kiêu ngạo như vậy, giờ lại có chút khí phách đấy chứ!”

“Tuy thực lực của hắn ta không tệ lắm, thiên phú cũng khá ổn, nhưng dù sao đây cũng là thiên kiếp”.

“Lẽ nào hắn ta tưởng thiên kiếp là quả hồng mềm thích bắt nạt thế nào cũng được thật hả?”, Đại Hoàng cười khẩy hỏi.

“Tuy rằng thiên kiếp rất mạnh nhưng Lâm Tương Liễu cũng không yếu thế, dựa vào sự hiểu biết của ta với hắn ta thì chắc là thằng nhóc này có lá bài chưa lật gì đó, nếu không sẽ không làm vậy đâu”, Trần Trường An bình thản nói.

“Đương nhiên là có lá bài chưa lật rồi, không thấy bộ quần áo hắn ta đang mặc à, nó chẳng phải vật tầm thường gì đâu”.

“Ừ thì cũng thấy hơi quen quen nhưng nghĩ mãi không ra nó tên là gì”.

Đại Hoàng nhận ra bộ quần áo trên người Lâm Tương Liễu có chút đặc biệt, nó cũng thấy quen nhưng khổ nỗi nghĩ nát óc không ra.

“Là Thần Long Giáp của Ngô gia”.

Trần Trường An cũng nhíu mày, Thần Long Giáp của Ngô gia rõ ràng là truyền lại cho Ngô Danh Đao, sao giờ lại ở trên người Lâm Tương Liễu chứ?

Đây là một bảo vật được Ngô gia tình cờ có được trong thời kỳ phồn vinh, nghe nói chỉ dùng vảy của giao long để chế tác.



Phải biết rằng, những sinh vật như giao long đã biến mất từ lâu ở Thái Huyền Giới, còn về phần tại sao lại thế thì không ai biết hết.

Vậy nên có thể nói cái Thần Long Giáp này là vật độc nhất vô nhị.

“Đúng rồi, hóa ra là Thần Long Giáp, bảo sao ta thấy quen như vậy”.

“Năm ấy, khi Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao giao chiến, Ngô Danh Đao đã dựa vào Thần Long Giáp này mới chiếm ưu thế, thẳng Lâm Tương Liễu”.

“Sao bảo bối quang trọng như thế lại chạy lên người Lâm Tương Liễu rồi? Lẽ nào... giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì rồi ư?”

“Không rõ lắm, lát nữa tự hỏi hắn ta là được”.

Ngàn năm không gặp nhau, Trần Trường An cũng không đoán ra giữa hai người kia đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng chuyện Thần Long Giáp này quả thật khá kỳ lạ.

Trong khi một người một chó nói chuyện, lôi kiếp trong không trung cuối cùng cũng giáng xuống, dù đối diện với lôi kiếp hung bạo, Lâm Tương Liễu vẫn vô cùng khí phách đương đầu trực diện với nó.

Từng trận lôi kiếp giáng xuống, Lâm Tương Liễu cũng càng lúc càng thấy kiệt sức.

Nhất là trận lôi kiếp cuối cùng kia, sức mạnh của nó ít nhất phải hơn gấp mười lần.

Khi nhận ra được sức mạnh của trận lôi kiếp cuối cùng ấy, sắc mặt của Lâm Tương Liễu đầy vẻ đăm chiêu.

“Tại sao lại thế?”