Vô Tâm Khí Phi Hoa Đào Nhiều

Quyển 2 - Chương 52



Edit + Beta: Tư Hoạ (Gray).

***

Quyển 2: Triều Đình.

Chương 52.

(*) Gray chợt phát hiện ra là chương trước Gray edit thiếu một đoạn, Gray đã bổ sung rồi, mấy bạn chịu khó xem lại nha.

"Ha ha, Vương gia, vậy ngươi nhìn cho rõ ràng, trừ bỏ đôi mắt này, bản công tử cùng Lạc Chỉ Y còn có chỗ nào giống nhau?" Y Tiêu Dao đi dạo một vòng, triển lãm ra chiều cao của mình. A, người cổ đại cũng không biết cách tăng chiều cao của nàng a.

Ly Phong nhìn Y Tiêu Dao chằm chằm, đúng vậy, hắn là một nam tử, Y Nhi lại là một nữ tử. Hơn nữa hắn thân cao bảy thước, Y Nhi còn không đủ bảy thước (*). Mặc dù ánh mắt của hai người đều đẹp như thế, nhưng dung mạo của Y Nhi đích thật là xa xa không bằng hắn.

(*) Bảy thước bằng khoảng 1m8, Lạc Chỉ Y vốn chỉ cao 1m68.

"Vương gia có thể có thấy rõ ràng?" Không nghĩ tới, cư nhiên hắn lại nghe được nàng hát.

Ly Phong cũng không trả lời, chỉ nhìn tinh mâu của Y Tiêu Dao thật sâu, sau đó xoay người. Hắn muốn đi tìm Y Nhi.

"Vương gia dừng bước." Y Tiêu Dao nhìn thấu ý đồ của Ly Phong, biết hắn cũng không buông tha cho ý niệm tìm kiếm Lạc Chỉ Y trong đầu, lên tiếng gọi Ly Phong lại. Chết tiệt, nếu hắn cứ tìm kiếm như vậy, chỉ sợ rất nhanh sẽ làm cho người khác hoài nghi.

"Vương gia, ngươi tội tình gì vì một người đã chết, hơn nữa còn không yêu ngươi mà biến thành tình trạng thất hồn lạc phách (*) như thế?"

(*) Thất hồn lạc phách: Tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo âu, thường là sau khi chứng kiến hoặc gặp phải chuyện gì đó đáng sợ và gây sốc.

Thân mình Ly Phong đột nhiên cứng đờ.

Không yêu? Đúng vậy! Y Nhi không yêu mình, trừ bỏ việc mất đi Y Nhi, đây là nỗi đau lớn thứ hai của hắn.

"Chuyện của bổn vương không cần ngươi bình luận." Ly Phong xoay người, lạnh lùng nhìn Y Tiêu Dao, a, Y Nhi không yêu mình thì thế nào, mình yêu nàng là được a!

"Ha ha, aizz~, đúng là không cần bản công tử đến bình luận. Nhưng người nàng yêu là bản công tử nga~!" Ly Phong, đừng cố chấp nữa, ta sẽ không biết yêu đâu...

"Ngươi... Ngươi... Ngươi nói cái gì~?" Ly Phong ngốc lăng nhìn Y Tiêu Dao, người Y Nhi yêu chính là hắn sao?

"Ha ha, Vương gia, ngươi từng thấy Lạc Chỉ Y phạm vào nữ sắc ở Vương Phủ chưa?" Vấn đề Y Tiêu Dao đưa ra có vẻ không liên quan lắm.

Ly Phong không đáp, đích xác là không có, dáng vẻ của Y Nhi kia không phải là bộ dáng mà một người ham mê nữ sắc nên có.

"Ngươi nói xem, bản công tử nhìn có đẹp mắt hay không?" Y Tiêu Dao đi đến bên cạnh Ly Phong.

Ly Phong nhìn về phía gương mặt tao nhã tuyệt thế của Y Tiêu Dao, đột nhiên có chút hiểu ý của nàng.

Ha ha, ý của "hắn" là sau khi Y Nhi thích "hắn", cũng nhìn không thuận mắt những người khác nữa, cho nên mới không hề phạm vào nữ sắc? Y Nhi, Y Nhi, vì sao nàng lại không yêu ta~?

"Ngươi, yêu nàng sao?" Trong lời nói của Ly Phong có vẻ khổ sở vô tận. Y Nhi yêu "hắn", hắn tin điều đó, bởi vì ngay cả nha hoàn mà Y Nhi để ý nhất đều giao cho "hắn", đây chính là minh chứng tốt nhất, hắn còn có lý do gì mà không tin?!

Y Tiêu Dao nhìn thoáng qua Ly Phong, ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt chợt lóe lên cảm xúc phức tạp, sau đó lại khôi phục tà tứ như thường.

Nàng thản nhiên mở miệng: "Không yêu." Sâu trong mắt bị một tầng đau thương làm cho run rẩy, đúng vậy, không yêu, hiện giờ mới phát hiện, chính mình ngay cả bản thân cũng không yêu a~!

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe được câu trả lời của Y Tiêu Dao, đảo mắt nhìn về phía nàng, đúng dịp thấy được đau thương trong mắt nàng, trong lòng như bị đâm một cái. Đúng vậy, nàng đích thật là không yêu chính mình. Người tàn nhẫn đối với bản thân như vậy, thì sẽ yêu bản thân như thế nào?

Hắn nhẹ giọng nói với Y Tiêu Dao ở trong lòng: Ta sẽ yêu nàng, sẽ yêu luôn cả phần của nàng, phải hảo hảo yêu thương nàng...

Ly Phong tiến lên xách lấy cổ áo của Y Tiêu Dao, rống to: "Vì sao?! Vì sao không yêu?! Ngươi mau nói ngươi yêu nàng, ngươi nói đi a! Nói ngươi yêu nàng!!!" Tại sao lại có thể như vậy?! Tại sao lại có thể tàn nhẫn như vậy?! Hắn biết cảm giác người mình yêu không yêu mình có bao nhiêu khó chịu, sao "hắn" có thể để Y Nhi cũng chịu loại đau khổ này?

"Ta bản ngã vô tâm, sao có thể yêu." Y Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Ly Phong chậm rãi buông cổ áo của Y Tiêu Dao ra, nhắm mắt: "Nàng, yêu ngươi bao nhiêu?" Thanh âm trải qua trận gào thét vừa rồi thì càng thêm khàn khàn.

"Sau khi chết, hồn ở cùng ta." Lạc Chỉ Y "chết", linh hồn vốn nên tan rã, chẳng qua hai người họ chính là một a.

Tâm Ly Phong đã nát vụn lại càng thêm phân liệt, "Sau khi chết, hồn ở cùng ngươi? Sau khi chết, hồn ở cùng ngươi? Ha ha, vậy hồn của nàng, đang ở đây sao?"

"... Ở." Y Tiêu Dao chẳng biết tại sao lại không thể nói ra câu "không ở". Đối mặt với Ly Phong sắp bị hỏng mất, trong lòng nàng luôn có chút buồn buồn.

"Vậy để ta cũng đi theo bên cạnh ngươi đi." Nếu hồn của Y Nhi ở bên cạnh "hắn", như vậy, mình cũng muốn ở bên cạnh "hắn", đi theo bên cạnh hồn của Y Nhi. Cho dù Y Nhi không yêu mình, mình cũng muốn ở bên nàng.

Trong lòng Y Tiêu Dao run lên, hắn bị ngốc sao? Rõ ràng đã nói cho hắn biết nàng không yêu "nàng", vì sao hắn còn muốn như thế?

Trong lòng Lạc Viêm Băng than nhẹ, aizz, một người vô tình, một người si tình...

Lạc Chỉ Duệ cùng Lạc Chỉ Li nhíu mày lại, xem ra, tình yêu của Phong đối với tam muội, cũng không biến mất theo thời gian trôi qua a.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhìn về phía Ly Phong, ánh mắt phức tạp, tự mình biết người đàn ông này yêu nàng rất sâu đậm, hơn nữa, mình cũng yêu nàng như vậy, xem như là đồng bệnh tương liên đi!

"Chủ nhân, để Vương gia theo người đi, một mình ta hầu hạ người, sẽ không chu toàn." Mặc Sĩ Tuyệt Ca nói xong, lại ở trong lòng nghĩ: Lưu hắn lại, xem như lưu lại một người yêu nàng thật lòng đi.

Y Tiêu Dao nhìn về phía Mặc Sĩ Tuyệt Ca, Vương gia sao? Nghĩa là hắn có thế lực riêng? Nhưng thời điểm hắn đứng ở bên cạnh nàng, chẳng biết tại sao nàng lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Để ta ở lại, điều gì ta cũng nguyện ý làm." Chỉ cần có thể gần Y Nhi thêm một chút, chuyện gì ta cũng có thể làm. Hơn nữa, nếu Y Nhi còn sống, nhất định nàng sẽ quay về tìm ngươi, như vậy, ta lại có thể thấy nàng một lần nữa.

Y Tiêu Dao nhàn nhạt nhìn Ly Phong một lúc lâu: "Bưng trà dâng nước, làm thị vệ, làm sai vặt, Vương gia đều nguyện ý?"

"Nguyện ý." Ly Phong không chút do dự đáp, ha ha, sao lại không muốn, chỉ cần có một tia cơ hội được nhìn thấy Y Nhi, để hắn đi chết, hắn cũng nguyện ý!

"Tốt, bản công tử sẽ thu nhận ngươi. Về phần công tác của ngươi, hiện tại bản công tử còn chưa suy nghĩ xong, chờ sau khi nghĩ xong, bản công tử sẽ nói cho ngươi biết." Y Tiêu Dao lạnh nhạt nói, trong lời nói không nghe ra bất kỳ tâm tình gì.

"Ừ, ta cùng ngủ với ngươi." Ly Phong bình tĩnh nói, giọng điệu như đang nói hôm nay khí trời thật tốt.

"Không được!" Mặc Sĩ Tuyệt Ca quả quyết nói, đã biết thế nào là dẫn sói vào nhà chưa?

[Ảnh Di: Ách, mọi người hãy tha thứ cho tiểu Ca, hiện tại cậu ấy đã xem chính mình là người nhà của Tiêu Dao rồi.]

"Không cần!" Lạc Chỉ Duệ sợ hãi kêu, Phong làm vậy không phải là biến bản thân thành dê, tự đưa vào miệng sói sao?! Y Tiêu Dao là một tên đoạn tay áo a~~

Hoa Tưởng Dung cùng Lạc Chỉ Li không hiểu nhìn về phía Lạc Chỉ Duệ, đại ca (Duệ) bị sao thế, sao lại phản ứng lớn như vậy?

Y Tiêu Dao liếc mắt nhìn Lạc Chỉ Duệ một cái, sau đó đi đến bên cạnh Mặc Sĩ Tuyệt Ca, khóe miệng treo lên nụ cười xấu xa, vươn cánh tay đặt ở trên cổ của hắn.

Nàng in một nụ hôn lên đôi môi mỏng của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, sau đó tà tà cười đối với mọi người đang ngốc lăng: "A~, hiện tại tiểu Ca đang làm ấm giường giúp bản công tử, nếu tiểu Phong Phong cũng muốn như vậy thì phải xếp hàng nha~!"

"Ngươi... Ngươi... Ngươi không phải là nam nhân sao? Ngươi... Ngươi... Ngươi như thế nào lại...."

Y Tiêu Diêu đánh gãy lời nói của Ly Phong, "Ai nói nam nhân không thể thích nam nhân? Ha ha, bản công tử đích thực là nam nhân, nhưng người bản công tử thích, cố tình cũng là nam nhân a."

"Ngươi... Ngươi là đoạn tay áo?!" Ly Phong trừng lớn cặp mắt đào hoa nhìn Y Tiêu Dao.

"Ha ha, đúng vậy." Y Tiêu Dao thản nhiên đáp, sau đó phúc hắc nhìn về phía Lạc Chỉ Duệ, "Nếu ngươi có nghi vấn, thỉnh hãy hỏi tiểu Duệ Duệ. Hiện tại, bản công tử cùng với tiểu Ca quay về ngủ, ha ha~~~ "

Y Tiêu Dao ôm eo Mặc Sĩ Tuyệt Ca, nhàn nhã xoay người rời đi.

Ly Phong nhìn thân ảnh hai người đi xa, nhăn mi lại, Y Nhi, nàng yêu lầm người rồi a.

Lạc Chỉ Li cùng Hoa Tưởng Dung liếc nhau, không nghĩ tới, Y Tiêu Dao lại là đoạn tay áo chi phích. Đúng rồi, "hắn" còn bảo hãy hỏi đại ca (Duệ), chẳng lẽ...

Hai người mạnh quay đầu nhìn về phía Lạc Chỉ Duệ, ánh mắt chất vấn: Đại ca (Duệ), ngươi và "hắn"...

"Không có!" Lạc Chỉ Duệ xem hiểu ý tứ trong mắt hai người, tức giận nói.

"Phong, Y Tiêu Dao không đơn giản, chính ngươi phải coi chừng." Lạc Chỉ Duệ nói với Ly Phong xong cũng xoay người rời đi.

Ly Phong cúi đầu, nhìn không ra biểu tình gì, sau một cái chớp mắt, ngẩng đầu nói với Lạc Viêm Băng: "Lão sư, hôm nay con về phủ trước, ngày mai lại tới." Nói xong cũng lắc mình rời đi.

Lạc Viêm Băng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cũng xoay người trở về phòng.

Lạc Chỉ Li nhún nhún vai, "Aizz, đều không bình thường a, Dung, chúng ta... "

"Ta còn có việc, phải về Thần Y Cốc." Hoa Tưởng Dung nhàn nhạt đánh gãy lời của Lạc Chỉ Li, xoay người rời đi.

Lạc Chỉ Li đứng tại chỗ, khoé miệng co rút.

Trong phòng Y Tiêu Dao.

Mặt Mặc Sĩ Tuyệt Ca lộ vẻ si mê, ngây ngô cười, ha ha, nàng hôn mình, nàng hôn mình. Ha ha, đây là cảm giác hạnh phúc sao? Thật tốt~!

Y Tiêu Dao nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca không ngừng cười ngây ngô, trán nổi hắc tuyến, chẳng lẽ, đây là chứng mẫn cảm sau khi hôn môi trong truyền thuyết? A, nếu sớm biết hắn có loại bệnh cổ quái này, nàng cũng sẽ không lấy hắn làm bia đỡ đạn.

Y Tiêu Dao cầm lấy chiếc quạt tùy thân của mình, hung hăng gõ vào đầu của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, "Ba~! Mặc Sĩ Tuyệt Ca, ngươi khôi phục bình thường cho ta." Thật là, nhìn cái bộ dáng này của hắn thật đúng là có chút không quen, nàng vẫn quen với dáng vẻ lạnh như băng kia hơn.

Mặc Sĩ Tuyệt Ca hoàn hồn, mặt nổi lên rạng mây đỏ, "Ta... Ta, Dao nhi, ta..."

Y Tiêu Dao vừa nghe Mặc Sĩ Tuyệt Ca xưng hô như vậy, nhíu mày, đánh gãy lời của hắn: "Ai cho ngươi gọi như vậy?"

"Ta... Thực xin lỗi, chủ nhân." Mặc Sĩ Tuyệt Ca lập tức sửa lại, ha ha, không sao cả, Dao nhi, ta kêu ở trong lòng là được rồi, Dao nhi, Dao nhi, Dao nhi...

"Hô~! Từ hôm nay trở đi, ngươi ngủ cùng một gian phòng với ta." Dù sao hắn cũng biết nàng là thân con gái, hơn nữa, võ công của hắn là đệ nhất thiên hạ a. Ngủ chung một phòng có thể bảo đảm an toàn mạng sống của bản thân, lại cũng có thể giữ vững tin đồn nàng là đoạn tay áo.

"Ta... Ta... Ta... " Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Sĩ Tuyệt Ca như mặt trời trên lá cờ Nhật Bản, hoàn toàn đỏ rực, tần suất tim đập cũng đột nhiên nhanh hơn.

"Ngươi cái gì mà ngươi a, còn không mau đi tìm dây thừng!" Y Tiêu Dao nhìn thấy Mặc Sĩ Tuyệt Ca đỏ mặt, bộ dáng ấp a ấp úng, nhịn không được nói.

"Dây thừng? Nga, ta... Ta đi liền." Mặc Sĩ Tuyệt Ca nhanh chóng lắc mình ra khỏi phòng, trời ạ, nếu lúc nãy hắn không trả lời được, chỉ sợ trái tim cũng phải nhảy ra khỏi thân thể rồi.

Sau thời gian uống cạn một chung trà, Mặc Sĩ Tuyệt Ca mang dây thừng về, đưa đến trên tay Y Tiêu Dao.

"Chủ nhân, đây là dây thừng mà người muốn tìm." Thanh âm êm ái, không tìm thấy dấu vết lạnh lùng của trước đây một chút nào.

"Ừ." Y Tiêu Dao tiếp nhận dây thừng, a, vậy bắt đầu thôi!

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------