Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường (Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường)

Chương 516: Gặp lại Bạch Phát Đạo Sĩ (đạo sĩ tóc trắng)



- Là tên đạo sĩ khốn khiếp nhà ngươi? – nhìn rõ người tới, Đường Kim đầu tiên là kinh ngạc sau đó là dị thường phẫn nộ:

- Tên đạo sĩ chết tiệt nhà ngươi là người của Ám Kiếm?

Người vừa xuất hiện chính là tên Bạch Phát Đạo Sĩ hai tháng trước suýt thì giết chết Đường Kim và Tiêu Đại Nhi. Cho dù ở mức độ nào

đó mà nói thì hắn đã giúp Đường Kim một việc lớn, nếu không có hắn thì Đường Kim cũng không nhanh chóng phát hiện ra bí mật của

Vòng tay Thiên Đạo đến vậy, càng không thể dễ dàng có được cực phẩm yêu nữ Tiêu Đại Nhi, nhưng Đường Kim chắc chắn sẽ không

cảm tạ tên Bạch Phát Đạo Sĩ này bởi vì nếu như không có Vòng tay Thiên Đạo thì Đường Kim và Tiêu Đại Nhi đã chết trong tay hắn rồi.

Đường Kim luôn muốn báo mối thù này, nhưng hắn không nghĩ tới sẽ ở tổng bộ của Ám Kiếm gặp lại tên này, sau khi kinh ngạc thì hắn

bắt đầu phẫn nộ, dù thế nào thì bây giờ hắn cũng là người của Ám Kiếm, vậy mà Ám Kiểm lại phải người tới giết hắn?

- Nói năng hỗn láo, ăn vả! – Bạch Phát Đạo Sĩ hừ lạnh một tiếng sau đó đột nhiên vỗ ra một chưởng.

Một đạo chưởng phong nhẹ nhàng bay đi, nhìn đơn giản nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng vô cùng. Đường Kim tuy rằng phẫn nộ nhưng cũng không mất đi lý trí, hắn có thể nhìn ra được, luận thực lực thì tên Bạch Phát Đạo Sĩ này mạnh hơn hắn rất nhiều, tu vi của hắn mới chỉ là Trúc Cơ sơ kì còn tên đạo sĩ kia ít nhất cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kì, nếu cứng đối cứng thì hắn tuyệt đối không phải là đối

thủ của tên đạo sĩ chết tiệt này.

Đường Kim đột nhiên biến mất một cái sau đó xuất hiện phía sau tên đạo sĩ, cùng biến mất với hắn còn có Diệp Tử Vân, tên đạo sĩ kiêu ra chiêu rất độc, nếu như Đường Kim chỉ lo cho mình hắn mà tránh đi thì Diệp Tử Vận chắc chắn sẽ phải chết. Đường Kim thực ra không hề quan tâm đến Diệp Tử Vân, nhưng hắn quan tâm đến Tiêu Đại Nhi, cho dù Diệp Tử Vận chỉ là con rối của Tiêu Đại Nhi thì cũng không

thể để nàng bị chết trong tay tên đạo sĩ chết tiệt kia khi đi cùng với hắn được.

Cho dù có đem theo một người thì tốc độ thuấn di của Đường Kim cũng không giảm, hắn đem tốc độ thuấn di đẩy lên tới cực hạn, chiêu thức từng dùng để đối phó với Hoắc Tiểu Thất được hắn áp dụng lại lần nữa. 

Thuấn di, đánh ra một chương, sau đó lại thuấn di đánh ra chưởng nữa, không đến một phần vạn giây, Đường Kim đã hoàn thành xong một lần công kích, mà trong phòng một phần trăm giây, hắn đã đánh ra hơn trăm đạo công kích, hơn trăm chưởng ấn gần như tới cùng một lúc cùng đánh lên người Bạch Phát Đạo Sĩ, giống như Đường Kim phân thành hơn trăm phần thân cùng tấn công một lúc. 

Đối với loại cao thủ như Bạch Phát Đạo Sĩ, đường kim không một chút lưu thủ, vừa phát động là một kích toàn lực, cho dù tên đạo sĩ chết tiệt này có là Trúc Cơ hậu kì cao thủ thì cũng chưa chắc chịu được hơn trăm Trúc Cơ sơ kì cùng hợp lực công kích.

- Ý! – Bạch Phát Đạo Sĩ kinh ngạc một tiếng rồi lại cười lạnh:

- Chút tài mọn, trò trẻ con mà thôi!

Tuy rằng một chương đánh không trúng nhưng Bạch Phát Đạo Sĩ đối với công kích của Đường Kim cũng không lui không tránh, hai tay lướt quanh thân thể một vòng, một đạo lá chắn chân khí mà mắt thường khó thấy xuất hiện, đạo lá chắn chân khí ấy lập tức bao bọc lấy 

Bạch Phát Đạo Sĩ.

- Bụp! Bụp! Bụp...

Hơn trăm đạo chưởng phong đồng thời đập vào lá chắn chân khí kia, Bạch Phát Đạo Sĩ sắc mặt đại biến nhưng lúc này đã muộn. Lá chắn chân khí kia rung lên mãnh liệt rồi tan rã mà số chưởng phong còn lại thì đem theo lực lượng vô cùng vô tận đánh vào thân thể tên Bạch Phát Đạo Sĩ. 

- Ça!

Một tiếng kêu trầm đục vang lên, Bạch Phát Đạo Sĩ bị đánh bay ra ngoài. Mãi đến khi bay xa được vài chục mét, tên đạo sĩ này mới cứng rắn đem thân thể dừng lại giữa không trung sau đó lập tức tiếp đất, cổ tay vừa lắc một cái, trên tay hắn lập tức xuất hiện một thanh tiểu kiếm dài chừng 3 thốn ( - 10 cm), nhưng đúng lúc này hắn lại há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thanh tiểu kiếm kia do bị đả đoạn nên không thể phát ra. 

- Dừng tay!

Đúng lúc này thì một tiếng quát trầm trọng truyền vào trong tai mọi người, là Kiếm Ngân lên tiếng:

- Bạch Đạo Trưởng, Đường Kim, các người tạm dừng tay lại đã, có hiểu lầm gì thì từ từ giải thích rõ ràng.

- Đường Kim, xảy ra chuyện gì thế? – Ninh Tâm Tĩnh vội vàng đến bên Đường Kim, nghi hoặc hỏi.

- Ninh giáo quan, ta chỉ hỏi cô, tên đạo sĩ chết tiệt kia có phải là người của Ám Kiếm không? - giọng Đường Kim bắt đầu lạnh xuống, một kích đắc thủ hắn đã không còn để tên đạo sĩ kia vào mắt nữa, bởi vì hắn biết dù công lực của hắn không bằng đạo sĩ kia nhưng nếu như hắn muốn giết đối phương thì hoàn toàn có thể làm được.

- Ta không biết, ta chưa từng gặp qua người này. - Ninh Tâm Tĩnh lắc đầu:

- Nhưng mà nếu người này đã xuất hiện tại tổng bộ Ám Kiếm thì hắn chắc là người của Ám Kiếm rồi.

- Ninh giáo quan, hai tháng trước có lãnh đạo cao tầng của Ám Kiếm muốn khử ta, lúc đó ta đã nói với cô, chỉ cần còn có cô thì ta sẽ

không rời đi nhưng giờ đây câu nói này không còn giá trị nữa rồi. – Đường Kim nhàn nhạt nói:

- Từ bây giờ trở đi, ta với Ám Kiếm không có quan hệ gì hết.

- Cái gì? - Ninh Tâm Tĩnh sắc mặt đại biển, nàng kinh hô:

- Đường Kim, tại sao chứ? Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ hơn có được không?

- Ninh giáo quan, ta tin rằng cô không biết chuyện này, cho nên ta không trách cô, sau này có việc gì cần ta giúp, ta vẫn sẽ giúp cô,

nhưng mà chỉ là giúp đỡ một mình cô thôi, chứ không phải làm giúp cái gọi là Ám Kiếm này. - Đường Kim dùng ánh mắt đầy khinh bỉ

nhìn Kiểm Ngân và Bạch Phát Đạo Sĩ:

- Cái gì mà tổ chức vĩ đại chứ? Thực ra chả khác cm gì Tiềm Long, có khi còn éo bằng Tiềm Long ấy, muốn đuổi ta ra thì cũng thôi đi, lại còn phái tên đạo sĩ chết tiệt này tới giết ta, hai tháng trước thiếu chút nữa thì ta chết trong tay hắn rồi.

- Có việc này sao? – sắc mặt Ninh Tâm Tĩnh lại biến đổi lần nữa, nàng nhìn Đường Kim, lại nhìn Bạch Phát Đạo Sĩ ở phía xa, lúc này nàng đã hiểu tại sao Đường Kim lại phẫn nộ như thế. 

- Lão đại, ta cần người giải thích cho ta một chút! – Ninh Tâm Tĩnh đột nhiên nhìn Kiếm Ngân, sau khi biết việc này, nàng ban đầu là chấn kinh sau đó là vô cùng phẫn nộ, mấy tháng này Đường Kim luôn ở thể đối lập với Tiềm Long, Ám Kiểm đáng lẽ ra phải ủng hộ Đường Kim, cho dù không ủng hộ hắn thì cũng đừng có gây trở ngại hay cản trở hắn chứ, đằng này lại có âm thầm phải cao thủ sát hại Đường Kim, đây là một việc không thể nhẫn nhịn cũng không thể tha thứ được. 

Lúc này đây không chỉ nàng cảm thấy phẫn nộ mà các đặc công khác trong Ám Kiếm cũng dùng một ánh mắt khác thường nhìn Kiếm

Ngấn và Bạch Phát Đạo Sĩ, cho dù trong số họ rất nhiều người bất mãn với Đường Kim, nhưng mà việc này bọn họ cũng không thể chấp nhận được, bọn họ ở bên ngoài vào sinh ra tử, bán sống bán chết vậy mà lại bị người bên mình âm thầm ám toán một đao, việc này ai mà chịu đựng được chứ? 

Sắc mặt của Kiếm Ngân cũng bắt đầu âm trầm, ông nhìn Bạch Phát Đạo Sĩ sau đó lại nhìn Đường Kim, dùng âm thanh nhẹ nhàng mà uy nghiêm nói: 

- Đường Kim, nếu chuyện này là thật thì ta sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng!

- Ta không cần ông giải thích, bởi vì ta đã không liên quan tới Ám Kiếm nữa rồi! – Đường Kim cười nhạt:

- Còn tên đạo sĩ chết tiệt này, cái mạng của hắn đã là của ta, nếu các người không muốn chết thì tốt nhất đừng có xen vào!