Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 3: Tai nạn



Đã một tháng trôi qua, hắn không thèm đếm xỉa tới Ô Lạc Lạc, mặc cho ả cố gắng tiếp cận.

Không phải hắn không cho ả một cơ hội, mà hắn đã ân thầm điều tra ý đồ của ả.

Khác với vẻ ngoài hiền lành, dịu dàng nhưng thực chất là một con người giả tạo, miệng nói yêu hắn nhưng lại cặp với người đàn ông khác.

Mục tiêu của ả là gia sản kết xù khi kết hôn. Hắn không thể vạch trần trước mắt mẹ mình vì ả luôn có cách để chuyển hướng.

Giữ khoảng cách không phải cách tốt, hắn phải tìm người con gái mình đã qua đêm để kết hôn. Như thế kế hoạch của ả sẽ không thành công, đôi bên cùng có lợi.

Thế nhưng mọi hướng điều tra người con gái đó bị tắt, hắn đoán chắc người này có lai lịch không đơn giản.

“Hai vạch..hai vạch...hai vạch”

Trong khi hắn bận truy tìm tung tích thì Tú Vy mãi mê trông chờ thành quả.

Sau một tháng chờ đợi, thử nghiệm lần đầu có thành công hay không? Cuối cùng cô cũng có dấu hiệu nôn ói.

Trong nhà vệ sinh, Tú Vy nhìn chằm chằm vào que thử thai, lòng đầy háo hức. Chỉ cần hai vạch, đời cô coi như nở hoa.

“A....a...a”

“Cạch...Tú Vy có chuyện gì?”

Nghe tiếng thét của Tú Vy, chị họ An Lạc đang chơi dở trận game chạy lên.

Vừa mới mở cửa, Tú Vy đã nhào tới ôm lấy cổ cô nàng bù lu bù loa.

“Hai vạch rồi chị ơi, em có con rồi haha”

Cô nàng mới đầu ngẩn ngơ khi chỉ bụp một phát là có thai, chuyển sang hoảng loạn nắm tay Tú Vy, vung qua vung lại, mừng rỡ.

“Em có thai, chị có con..à không có cháu"

“Ừ ừ”Cô gật gật.

“Vui quá đi, chúng ta đi mua đồ em bé thôi”

An Lạc hạnh phúc kéo cô ra ngoài, cô nắm cạnh cửa kéo lại.

“Em phải chuẩn bị về Mĩ thông báo hoàn thành nhiệm vụ với ba mẹ...bye chị”

“Cạch”

Cô đẩy An Lạc ra ngoài, đóng cửa thật mạnh, An Lạc đơ mặt khóe môi giật giật, đập cửa.

“Bụp...bụp...sao em phũ quá vậy, ở đây chị chăm sóc cho, chị muốn trông em bé”

Cô nói vọng ra: “Chị thích thì tự sinh đi”

Cảm thấy bị sỉ nhục An Lạc giận dỗi chu môi bỏ đi, cô ở trong hào hứng sắp xếp đồ vào trong vali.

Mọi chuyện đã xong, Tú Vy thay cho mình một bộ váy thật đẹp, đeo kính, mang giày, kéo vali đi.

Trước khi lên xe, phải xuống chào hỏi gia đình An Lạc và đi đến sân bay bằng taxi.

Chiếc taxi của cô ngược đường với chiếc xe ô tô của Trường Niên.

Cả hai đều quay mặt đi nên không nhìn thấy nhau.

Đến công ty, hắn không thèm đếm xỉa tới ai chạy ngay vào phòng làm việc.

Một khi ngồi xuống thì đừng ai dám làm phiền, nếu không sẽ nhận hậu quả rất nghiêm trọng.

"Reng..reng"..

Chiếc điện thoại reo lên, hắn giật mình liếc mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cả chiếc điện thoại.

“Alo...có chuyện gì nói mau”

Bên kia giọng trầm nhỏ.

“Lão đại, cô gái ngài nói đang trên đường tới sân bay, đi Mỹ”

“Tôi biết rồi”

Điện thoại đặt xuống, hàng chân mày dựng ngược, nổi gân xanh.

“Ăn xong muốn bỏ trốn, được lắm”

Hắn tức giận khi có người dám xem mình là trai bao, đã vậy còn bỏ đi ra nước ngoài. Cả người hừng hực leo lên xe chạy tốc biến.

“Két...rầm”

Vì tốc độ quá nhanh, xe lại mất phanh, hắn không làm chủ được tay lái, đâm thẳng vào chiều xe ngược chiều.

Cảnh tượng thật khủng khiếp, máu chảy từ trán lênh láng khắp mặt. Tay hắn buông xuống thiếp đi. Mui xe có dấu hiệu bốc cháy khói bay nghi ngút.

Môi mím chặt.

“Chết tiệt”

...Tò te tò te...

Vì hai chiếc xe va chạm mạnh với nhau nên hắn đã bị mắc kẹt. Phải mất vài tiếng đồng hồ mới đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Tình trạng khá nặng, rơi vào tình trạng hôn mê sâu, phần đầu chấn thương nghiêm trọng.

Gương mặt tái nhợt, những đường máu chảy dài từ trán tỏa ra, các y bác sĩ cực lực đẩy hắn vào phòng cấp cứu.

Nghe tin con trai mình bị tai nạn nghiêm trọng. Bà Bạch điếng người cùng Lạc Lạc chạy đến bệnh viện.

Nhân viên y tá ra vào liên tục, vừa làm vừa căn dặn người tiếp theo.

“Bệnh nhân tổn thương nghiêm trọng nhất là vùng đầu vào hạ bộ, chuẩn bị máu để sàng lọc”

Nghe đến đây bà không giữ được bình tĩnh ngất lịm. Lạc Lạc đưa bà vào phòng hồi sức để nghỉ ngơi.

Sau mấy giờ đồng hồ cấp cứu tình hình không mấy khả quan. Nếu người bình thường đã chết từ lâu lắm rồi nhưng tim hắn vẫn còn đập tuy yếu nhưng có ý chí kiên cường.

Bà Bạch tỉnh lại cũng là lúc bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu. Bà chạy tới bấu chặt vai bác sĩ lớn tiếng.

“Con trai tôi như thế nào rồi, ông mau nói đi”

Lạc Lạc bên cạnh giữ tay bà lại.

“Bác đừng kích động, anh ấy sẽ không sao đâu?”

Đợi bà bình tĩnh bác sĩ mới nói.

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, giữ cậu ấy sống thì được nhưng khi nào tỉnh lại thì tôi không chắc”

“Không chắc là sao? Mấy người làm ăn cái gì vậy hả”

“Tỉnh lại hay không là ý chí của bệnh nhân, còn tiếp tục giữ lại sự sống cho cậu ấy hay không là do gia đình”

“Nếu gia đình không muốn bệnh nhân suốt đời làm người thực vật, chúng tôi sẽ giải thoát”

Tình hình đã không còn cứu vãn gì được nữa, bà khụy gối, thẫn thờ, đôi mắt đỏ hoe rơm rớm nước.

“Trường Niên là đứa con duy nhất của Lý Vương, nó không thể chết được...”