Vợ Ơi! Đừng Trốn Nữa!

Chương 2: Người đàn ông đã lạnh nhạt



Trước khi điều tra về lai lịch cô gái cùng mình lên giường, hắn cần phải là nghỉ ngơi sau một đêm bị hành.

Thay đồ xong, bước xuống sảnh trả phòng, hắn vội lái xe rời khỏi khách sạn, cùng lúc đó có một chiếc xe ngược chiều chạy tới.

Một cô gái tóc tím biếc, mang đôi giày cao gót bước xuống xe.

Chân đứng yên, ánh mắt giảo hoạt nhìn thẳng vào cửa.

Làn môi đỏ hồng mỉm cười bước vào trong, cởi chiếc kính râm nghênh mặt hỏi.

“Đưa tôi chìa khóa phòng của Lý Trường Niên”

Lễ tân không ưa gì mấy, bĩu môi tìm phòng, ngẩn đầu trả lời.

“Thưa cô, Lý Trường Niên vừa rời khỏi đây”

Nghe tin hắn không còn ở đây ả giận dữ, ánh mắt ả đục ngầu, đập mạnh lên bàn hừ lạnh.

“Chết tiệt đến trễ rồi”

Ả khá cay, bỏ ra ngoài, leo lên xe, chuyển hướng theo đường mà Trường Niên vừa đi.

Trên xe vẫn không ngừng la lối.

“A....a....Khó khăn lắm mới hẹn ở khách sạn, ấy thế mà đi mất”

Ả là Ô Lạc Lạc, vị hôn thê được mẹ hắn sắp xếp. Nhưng hắn không đồng ý, cũng không từ chối.

Mỗi lần gặp mặt nhau, hắn xem ả như người xa lạ, lạnh nhạt nói vài câu cho có.

Hôm nay, nhân cơ hội hắn ở trong khách sạn,
Ô Lạc Lạc định lên giường, giả vờ quan hệ để hắn chịu cưới nhưng bất thành.

Xe thắng gấp tấp vào vỉa hè, ả lấy điện thoại đột nhiên không còn cáu giận mà bắt máy nói với giọng ngọt ngào.

“Chào bác, con đến thì anh ấy đi mất rồi, con phải làm sao đây ạ”

“Con yên tâm, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo”

Thể nào bên kia vừa cúp máy là ả chuyển hẳn sắc mặt, môi nhếch nhẹ.

“Để coi tôi có mẹ anh chống lưng, anh từ chối thế nào?”

.....

Tú Vy sau khi trở về khắp người đau nhức, vừa vào phòng đã nằm ườn xuống chiếc nệm êm ái.

Cô nhắm mắt lại, cảnh tượng tối hôm qua hiện ra, mi mắt mở to, vội ngồi dậy.

“Chết tiệt, quên xem mặt anh ta thế nào rồi, lỡ như xấu xí chẳng phải mình có những đứa con xấu xí sao?”

Ngồi thẩn thờ một lúc, cô lấy điện thoại lên Google xem thử, cha xấu sinh con có xấu hay không.

"Cạch"

Cô chăm chú không nghe tiếng gõ cửa, một cô gái chị họ của cô tên An Lạc.

Cô nàng nhẹ nhàng bước vào, luồn ra sau định hù cho một trận.

Khi nhìn thấy những gì Tú Vy đọc, cô nang ngớ người đến sững sờ, giật lấy điện thoại.

“Em xem cái gì vậy nè, chăm sóc con của mẹ đơn thân”

“Trả đây cho em”

Tú Vy đứng dậy, giật điện thoại lại tắt máy, An Lạc kéo tay cô ngồi xuống ấp úng.

“Hôm qua em không về, chẳng lẽ em đi tìm người giúp em làm mẹ”

Cô bình thản gật đầu, An Lạc hốt hoảng che miệng trước cú sốc lớn như thế này, nói nhỏ:

“Ba mẹ em sẽ giết em đấy”

“Chị yên tâm, em đã hỏi ý kiến, không có gì đâu, em đi dưỡng thai đây”

Tú Vy đứng dậy bỏ đi, An Lạc nhìn theo gọi lớn.

“Này...mới có một ngày chưa có đâu dưỡng cái gì chứ???”

Cô mỉm cười quay lại, hai má đỏ ửng, nháy mắt.

“Đảm bảo bao đậu, tối qua làm rất cực lực”

Nghe cô nói sao mà đơn giản quá, làm như thần thánh không bằng, bụp một phát có con, An Lạc chỉ biết vỗ trán thở dài với cô em ngây thơ.

“Làm mẹ đơn thân không dễ vậy đâu?”

“Két”

Sau khi rời khỏi khách sạn, hắn lái xe một mạch về biệt thự Lý Vương.

Lý Vương được coi là gia tộc lớn có máu mặt trong thế giới ngầm.

Căn biệt thự khá rộng, tất cả đều xây dựng theo phong cách hiện đại pha chút cổ kính.

Bước ra khỏi xe, chân xông xông bước vào nhà bỗng dừng lại. Trước mắt là một người phụ nữ trung niên, ngồi nhâm nhi ly trà nóng.

Hắn chỉ nhìn, tiếp tục bước đi nhưng bị gọi lại.

“Đứng đó, tại sao tối qua con không về nhà"

Hắn lạnh lùng đưa tay vào túi, đầu ngẩn cao khản khái đáp lại.

“Con có việc bận”

Hắn vừa nói dứt lời, chiếc ly trên tay bà dằn mạnh xuống bàn, nước văng tung tóe lớn tiếng quát.

“Chừng nào con mới chịu kết hôn với Lạc Lạc, con bé đợi con hai năm rồi không?”

“Chừng nào con thích thì cưới, con mệt rồi”

Trước cơn giận như nổ lửa của mẹ mình, hắn vẫn thản nhiên đáp lại vài câu hời hợt, rồi bỏ đi ngang xương.

Bà tức tối nhưng không nói gì được, hắn quá cứng đầu.

“Trường Niên...”

Cùng lúc đó Lạc Lạc bước vào, thấy hắn đứng đó vẫy tay chào hỏi nhưng hắn không thèm nhìn, băng băng bỏ lên lầu.

Ả liếc nhìn mẹ hắn đang tức tối, biết có chuyện bất lợi bước tới dùng bộ mặt hiền dịu lo lắng.

“Bác bớt giận uống ly trà đi”

“Cảm ơn con”

Ả đưa nước cho bà uống cơn giận cũng vơi đi kéo ả ngồi xuống bên mình, thở dài.

“Lạc Lạc ta xin lỗi, nó cứng đầu quá, phiền con đợi lâu rồi”

“Không sao ạ, con đợi được, con lên gặp anh ấy một chút nha”

Ả đứng dậy chạy nhanh lên lầu, Trường Niên nằm trên phòng, vắt tay lên trán.

Thấy cánh cửa không khóa, ả nhẹ nhàng bước vào ỏng ẹo nằn bên cạnh hắn, nó nhỏ.

“Trường Niên, em yêu anh nhiều lắm, anh có thể đáp lại tình cảm của em được không?”

Hắn phớt lờ nghiêng người quay đi chỗ khác, buông lời xua đuổi.

“Tôi mệt rồi, mời ra ngoài cho”

Mặc cho hắn buông lời xua đuổi nhưng ả mặt dày vẫn không chịu đi. Ả nghiêng người nhích tới, choàng hông của hắn, ngón tay chà nhẹ từng múi cơ, khe khẽ nói.

“Anh đừng lạnh nhạt với em được không, cho em cơ hội đi”

Mắt hắn tối sầm, hất tay ả ra, ngồi dậy, trợn trừng mắt như lời cảnh cáo.

“Nếu lần sau còn đụng chạm thì....đừng có trách”

Hắn bỏ đi một mạch vào phòng tắm, đóng cửa lại. Ả bị hắn làm cho tức điên, nắm tay đấm mạnh xuống giường.

“Lý Trường Niên, anh đúng là tàn nhẫn”