Vợ Ơi Chào Em

Chương 39: Tin tưởng



Vội vàng ký sách xong,trưa hôm sau Tô Nhạc lại lên máy bay trở về. Công việc vẫn phải làm, cô cònphải bôn ba.

Trước khi lên máy bay, TôNhạc gọi điện thoại cho Ngụy Sở, nhưng người nhận điện lại là Trần Húc, nóiNgụy Sở đang bàn chuyện làm ăn. Tô Nhạc không hỏi nhiều, ngắt máy rồi vào cửađăng ký.

Lên máy bay, Tô Nhạc ngồimột mình ở vị trí gần cửa sổ, cô vừa ngồi xuống chưa lâu thì ghế bên cạnh cũngcó người ngồi.

“Tô Nhạc, là cháu sao.”Bà Trang thật sự không ngờ sẽ gặp Tô Nhạc trên máy bay, tươi cười thân thiếthỏi: “Cháu cũng tới thành phố S à?”

Tô Nhạc lễ phép cười nói:“Cháu chào cô.” Vậy mới nói đời người đôi khi là đủ loại tình tiết cũ rích hợpthành, Tô Nhạc vừa cười vừa nghĩ, trong tình huống này còn có thể gặp chuyệnxấu hổ như thế, vận may của cô không biết là tốt đến mức nào?

“Cháu đi công tác à?” BàTrang thấy Tô Nhạc ăn mặc rất nghiêm chỉnh, sắc mặt có vẻ hơi mệt mỏi, đoánrằng cô đi công tác mới quan tâm hỏi: “Công việc vất vả lắm sao?”

“Cũng coi như là đi côngtác ạ.” Tô Nhạc day day trán: “Công việc cũng không vất vả lắm, chỉ là hôm quacháu ngủ không ngon lắm. Vì sao cô lại tới thành phố S một mình thế này ạ?” Cônhớ rằng tình cảm của đôi vợ chồng nhà họ Trang rất tốt, nếu đi du lịch, vì saolại chỉ có một mình bà Trang.

“Lần này cô đến thăm mộtngười bạn nên không gọi người nhà đi cùng.” Bà Trang đưa tay vỗ vỗ mu bàn tayTô Nhạc: “Gần đây cháu gầy đi không ít, con gái còn thanh xuân không nên làmviệc quá mệt mỏi, không tốt cho thân thể.”

“Cảm ơn cô, cháu sẽ chúý.” Trước đây Tô Nhạc gọi bà Trang là bác gái, nhưng giờ cảm thấy không cònthích hợp nữa, cô gọi một tiếng cô, không thiếu phần lễ phép, cũng không phảicảm thấy xấu hổ.

Mặc dù vậy, bà Trang vẫncó chút ngượng ngùng, gia đình bà không có tiền từ nhỏ, ngày đó theo chồng cũngphải dốc sức làm ăn, không có loại khổ cực nào chưa nếm trải. Sau này bọn họthành lập công ty, chậm rãi khiến cho công ty ngày càng lớn mạnh, nhưng côngsức bọn họ bỏ ra vẫn không kém mấy năm trước. Bà tự hào vì đã cho con trai mộtcuộc sống tốt, nhưng rồi lại cảm thấy con trai bà vì chưa từng chịu khổ, chưatừng vấp ngã mà sẽ có lúc phải hối hận.

Chứng kiến con trai mìnhtheo đuổi được cô gái xinh đẹp nhà người ta, kết quả chưa tới hai năm đã chânđạp hai thuyền. Loại chuyện này có khác gì lừa dối tình cảm người ta?

Nghĩ vậy, bà Trang khôngbiết nên nói gì, đành im lặng ngồi bên cạnh, còn Tô Nhạc cũng thở dài một hơi.Trong tình huống thế này cô cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Sau khi máy bay cất cánhchưa lâu, Tô Nhạc đang cảm thấy buồn ngủ thì tiếng bà Trang lại truyền đến lầnnữa.

“Tô Nhạc à, nhà họ Trangnhà cô xin lỗi cháu, nhà cô không dạy dỗ Tiểu Vệ cẩn thận, để thằng bé có tậtxấu này.” Bà Trang nhớ tới người chồng như hình với bóng của mình, tự giác nhậnrằng mình chưa dạy dỗ con trai cho tốt.

“Cô.” Cơn buồn ngủ của TôNhạc bay mất hơn một nửa, cô mở to hai mắt nhìn sự áy náy trong mắt bà Trang,sau đó dời ánh mắt nói: “Cô, cháu và Trang Vệ không hợp nên chia tay, chuyệnnày rất tự nhiên, không có ai đúng ai sai.” Nhớ tới quãng thời gian qua lại củamình và Trang Vệ, tâm trạng Tô Nhạc rất phức tạp, nhưng không hề có chút tứcgiận, chuyện đã qua sớm muộn gì cũng phải trôi về quá khứ.

Bà Trang nghe những lờinày thì cười vô cùng gượng gạo, nhưng cũng không tiếp tục chủ đề này.

Xuống máy bay, Tô Nhạcgiúp bà Trang kéo hành lý, vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy Ngụy Sở đứng cáchđó không xa, nhìn cô mỉm cười.

Tô Nhạc đang định chàoNgụy Sở lại thấy ánh mắt anh hướng về phía bà Trang, Tô Nhạc nhìn về phía bàTrang, rồi lại nhìn Ngụy Sở, trong đầu ầm ầm rung động.

Ngụy Sở sẽ không cho rằngcô lén đưa bà Trang tới thành phố S du lịch chứ, hơn nữa, nguyên nhân phải tớithành phố S cô lại không nói với Ngụy Sở, anh sẽ không thực sự hiểu nhầm chứ?Trong đầu Tô Nhạc đột nhiên nảy ra những ý nghĩ này, nhất thời cảm thấy áp lực rấtlớn.

“Có mệt không?” Ngụy Sởthấy Tô Nhạc ngây người ra, tiến lên nhận lấy hành lý trong tay Tô Nhạc, cườikhẽ hai tiếng, sau đó khách khí bắt chuyện với bà Trang: “Bà Trang, thì ra bàđi cùng Tiểu Nhạc, cảm ơn bà đã chăm sóc Tiểu Nhạc trên đường đi.”

“Đâu có, là Tô Nhạc chămsóc tôi đấy chứ, cậu Ngụy nói đùa.” Bà Trang nhìn những hành lý mà Ngụy Sở đãnhận lấy, trong đó có cả túi của bà, bà có thể nhận ra người thanh niên này cócảm tình với Tô Nhạc, lần trước đã thấy một lần, lúc này lại thấy mà tâm trạngbà vẫn phức tạp không nói nên lời. Bất cứ người mẹ nào nhìn thấy bạn gái cũ củacon trai mình có bạn trai xuất sắc hơn con trai mình đều sẽ có tâm trạng phứctạp như thế.

“Bà khách sáo rồi.” NgụySở đưa tay gõ nhẹ lên trán Tô Nhạc: “Đang ngẩn người cái gì, còn chưa chịu đisao?”

Lúc này Tô Nhạc mới phảnứng lại, thấy sắc mặt Ngụy Sở tự nhiên, cô liền mở miệng nói: “Hôm nay lên máybay mới gặp được cô Trang, đây đúng là duyên phận.”

“Ừ.” Ngụy Sở nở nụ cười,đối với hành động giải thích không được tự nhiên này của Tô Nhạc, anh cảm thấythật vui mừng. Ít nhất điều này chứng tỏ Tô Nhạc có quan tâm đến cảm nhận củaanh, con gái mà, thỉnh thoảng hành động ngây ngô một chút cũng rất đáng yêu.Câu nói “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi” áp dụng vô cùng chính xác đối vớiNgụy Sở.

Ba người ra khỏi sân bay,xe của Ngụy Sở đỗ ở bãi đỗ xe bên ngoài, anh nói với bà Trang: “Bà Trang, tôivà Tô Nhạc đưa bà về nhé.”

“Không cần, trong nhà tôisẽ có người tới đón.” Bà Trang không phải người phụ nữ không hiểu biết, Ngụy Sởnói “tôi và Tô Nhạc” chứ không nói “tôi”, đây là đang tuyên bố thân phận vớibà, người thanh niên như Ngụy Sở, mặc dù luôn luôn mỉm cười nhưng trong lời nóilại mang theo vẻ mạnh mẽ không đổi, cho dù con trai bà có ưu tú cũng còn kém xangười này.

Những tình huống cũ ríchtrong đời người là vô cùng dũng mãnh, vì vậy, sau khi bà Trang nói xong câunày, Trang Vệ lập tức xuất hiện cách ba người không xa.

“Mẹ.” Trang Vệ không ngờlại gặp phải Tô Nhạc và Ngụy Sở, anh đi tới trước mặt bà Trang, nhận lấy hànhlý trong tay Ngụy Sở, miễn cưỡng cười nói với Ngụy Sở: “Cảm ơn.”

Ngụy Sở ngoài cười nhưngtrong không cười, gật đầu: “Không cần khách sáo.”

Trang Vệ không nhìn NgụySở nữa, ngược lại lại dời tầm mắt về phía Tô Nhạc: “Tô Nhạc, mấy ngày khônggặp, em có khỏe không?” Anh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Tô Nhạc, khẽ nhíumày.

“Không tồi.” Tô Nhạc tinrằng mình và Trang Vệ không thể làm bạn bè bình thường được, mặc dù sự tức giậnvà căm ghét của cô đối với Trang vệ đã dần biến mất, nhưng là một người congái, ký ức bị phản bội tình cảm thật sự không cách nào coi là một ký ức tốt đẹpđược. Tô Nhạc nhìn về phía bà Trang, áy náy cười nói: “Cô Trang, ngày mai cháucòn có việc, cháu xin phép về nghỉ trước, tạm biệt.”

“Đừng quá tham công tiếcviệc, giữ gìn thân thể cho tốt.” Bà Trang nhìn ra vẻ không nỡ trong mắt contrai, chỉ là, cho dù bà có nhìn ra, cô gái trước mặt này cũng sẽ không trở lạibên cạnh con trai bà. Bà nhìn chàng thanh niên xuất sắc bên cạnh Tô Nhạc, mỗimột tiếng nói, một cử động của cậu ta đều xoay quanh Tô Nhạc, một chàng traitốt như vậy, Tô Nhạc ở cạnh cậu ta thoải mái hơn ở cạnh Tiểu Vệ rất nhiều.

“Cảm ơn cô, cô cũng giữgìn sức khỏe.” Tô Nhạc xoay người lên xe, người nào đó bên cạnh đã giúp cô mởcửa xe. Tô Nhạc ngồi trên ghế phụ, quay đầu nhìn lại, ánh mắt Trang Vệ vẫn còndõi theo cô.

“Mệt thì dựa vào ghế ngủmột lát đi, đến nơi anh sẽ cõng em lên lầu.” Ngụy Sở ngồi vào ghế lái, đóng cửaxe: “Lát nữa về đến nhà anh sẽ làm một chút đồ ăn cho em.”

“Anh tự quyết định làđược.” Tô Nhạc ngáp một cái, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, thần kinh căngthẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.

Ngụy Sở thấy cô như vậycũng không nói gì nữa, chăm chú lái xe.