Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3491



“Không có chuyện gì, chỉ là một đám người không biết phép lịch sự là gì thôi. Anh bảo người ta đuổi đi là được rồi.” Che kín đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt của Tư Mộ Hàn nặng nề, khắp người tỏa ra khí chất không vui, toàn thân giống như vừa mới trở về từ địa ngục, lạnh lẽo đến thấu xương.

Lần này ông cụ Chánh xảy ra chuyện nhưng vệ sĩ ở trong bệnh viện không tăng lên. Trong bệnh viện còn có một số phóng viên lọt lưới lẻn vào trong, bị Lâm Tiến Quân dẫn người đuổi ra ngoài, may mà không ai đến ngoài phòng bệnh của Tư Mộ Hàn ồn ào gì nên cũng coi như là bình an vô sự.

Tất cả mọi chuyện đều đã trôi qua, y tá giúp bọn họ đóng lại cửa sổ. Tư Mộ Hàn mới buông hai tay ra, nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của cô.

“Tri Hạ có thể mở hai mắt ra rồi, đã ổn cả rồi. Mấy ngày này ngoại trừ được lái xe đưa đón thì dù là lúc nào cũng không được bước ra khỏi bệnh viện nửa bước. Hầu như tất cả vệ sĩ của Tập đoàn Sunrise đều đang ở đây, em ở đây đợi anh thì anh sẽ an tâm hơn một chút”

Sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ có chút khó coi, tái nhợt, trắng bệch, lông mi rung động nhè nhẹ, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra.

Đây không phải là lần đầu tiên cô trải qua những chuyện như bị một đám người vây quanh làm phiền nhưng lại không có cách nào để giải quyết. Cô vốn cho rằng chuyện trước kia đã không còn chút ảnh hưởng nào đối với cô, không ngờ rằng trải qua lần này cô mới phát hiện dù tổn thương coi như đã trôi qua nhưng vẫn còn lưu lại sẹo, vĩnh viễn có thể sẽ không khép lại. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô theo phản xạ có điều kiện cảm thấy sợ…

Thấy cô thật lâu không nói lời nào, sắc mặt của Tư Mộ Hàn trở nên khó coi. Anh nắm cằm của cô để cô ngẩng đầu lên, cặp mắt hạnh xưa kia tràn đầy ánh sáng xinh đẹp và dịu dàng của giờ đây lại đang tràn đầy hốt hoảng và sợ hãi, cánh môi cô còn hơi run, hiển nhiên là đang rất sợ.

Đáy lòng của Tư Mộ Hàn đau đớn đến mức run rẩy. Anh nhắm hai mắt lại, muốn chạm vào cô nhưng lại sợ sợ động tác của mình sẽ làm cô sợ, nhớ đến những lần cô bị đám người bao vây tấn công trước đó, trái tim càng nhói lên đau đớn: “Không sao đâu, đừng sợ, Tri Hạ. Anh đang ở đây”

Dường như trong không khí vẫn còn quanh quẩn tiếng gào thét của đám người đó, sau khi ngơ ngẩn một lát, Nguyễn Tri Hạ mới miễn cưỡng lấy lại tinh thân, nhìn thấy dáng vẻ anh đang cẩn thận từng li từng tí muốn chạm vào cô nhưng lại không dám, nước mắt ngay lập tức rơi xuống.

“Mộ Hàn…” Cô nghẹn ngào bật khóc, giang tay ra, cả cơ thể vùi vào trong ngực của anh.

Đã nhiều năm như vậy, hẳn đây là lần đầu tiên cô thỏa sức khóc thút thít như thế, khóc đến mức thở không ra hơi.

Hầu kết của Tư Mộ Hàn hết chạy lên rồi chạy xuống. Anh ôm chặt cô, sắc mặt cũng không dễ nhìn như cô, cơ thể đang ôm cô run lên rất mạnh: “Không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ, đã qua hết rồi. Tri Hạ, bây giờ em rất an toàn, những chuyện đó đã trôi qua hết rồi, đừng sợ.. “

“Chủ tịch, Trần Hiên đã mang thi thể của Vũ Tuyết Phương rời khỏi nhà họ Trần. Bây giờ Trân Tuấn Tú đang nổi điên, bây giờ tập đoàn Phước Sơn đã xảy ra vấn đề, nội bộ tập đoàn phân chia thành mấy phe phái, đang tranh đoạt vị trí Chủ tịch của Phước Sơn”

Lâm Tiến Quân gõ cửa tiến vào, câm trong tay một tập tài liệu dày, một tay khác khó khăn điều khiển xe lăn đi vào, nụ cười trên mặt anh ta đã trở nên thật hơn mấy phần.

Ánh mắt của Tư Mộ Hàn vô cùng hung ác, nham hiểm và bén nhọn, anh nhịn lại cơn tức giận rồi mới gật đầu: “Ừm, tìm người đi bàn bạc với Trần Hiền, thả ra tin tức Trần Mộc Châu đang ở trong tay tôi, thuận tiện đi thăm dò thử phản ứng Dương Minh Hạo”

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy bọn họ nói chuyện, thút tha thút thít ngẩng đầu lên từ trong ngực của Tư Mộ Hàn, hai mắt đẫm nước mắt mơ màng nhìn hai người.

Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên hai gò má cô, kiên nhẫn giúp cô vuốt tóc lại ngay ngắn, giọng nói dịu dàng không tưởng nổi: “Anh ở đây”

Nguyễn Tri Hạ nắm chặt ống tay áo anh, cái đầu nhỏ gật một cái, tạm thời xem như đã nín khóc, chỉ còn hơi ỉu xìu đạp đạp chân.

“Nhà họ Trần đã trở nên rối loạn.

Mộ Hàn, anh vẫn sẽ đi sao?” Thở dài chui từ trong ngực Tư Mộ Hàn ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ có chút ngượng ngùng sửa sang quần áo trên người, mím môi cười cười xấu hổ với Lâm Tiến Quân.

“Đi, nhưng có thể đi chậm lại một chút”