Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 184: Cởi cúc áo cô ấy



Vì anh ấy luôn đứng trên đỉnh của kim tự tháp nên mới dễ dàng đánh mất chính bản thân mình sao? Nghĩ đến đây, Phó Quân Bác lại cài từng chiếc cúc áo của Đồng Kỳ Anh lại, lấy chăn ở bên cạnh đắp lên người cho cô, sau đó xoay người lấy khăn tắm lau mồ hôi trên trán cô.

Xin lỗi Kỳ Anh, em không sai, là do anh quá ích kỷ...

Câu nói này, anh chỉ có thể nói thâm trong lòng.

Sau khi Phó Quân Tiêu chăm sóc cho Đồng Kỳ Anh xong, anh liền đi tắm nước lạnh sau đó xuống sofa dưới tầng nghỉ ngơi.

Hôm sau Đồng Kỳ Anh thức dậy và nhận ra cả người toàn là mùi chua thối, nhưng quần áo đã được giặt sạch sẽ và gấp gọn để trên tủ đầu giường, trên quần áo có dán một tờ ghi chú.

Đồng Kỳ Anh câm tờ ghi chú lên xem, là của thím Lưu để lại cho cô, nói là quần áo sạch ở đây, cô tỉnh dậy thì đi tắm rửa trước đã, sau đó thím Lưu sẽ đi mua đồ ăn cho cô.

Đây là nhà riêng sao? Đồng Kỳ Anh vô thức nhìn bốn xung quanh, nhận ra nơi này chính là văn phòng của Tổng giám đốc Phó Quân Tiêu.

"Bốp" một tiếng, Đồng Kỳ Anh lấy tay vỗ vào trán, đầu cô đau nhức.

Cô lấy quần áo đi tắm, tắm xong không cả lau khô tóc, cứ thế ngồi xuống sàn xoa xoa hai bên thái dương.

Đâu vẫn còn rất đau......

Mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, cô chỉ còn nhớ mình đến "Dạ Hoặc"

cùng với Lý Nhã Uyên, cô uống hết một chai, sau đó say khướt không còn biết gì nữa.

Và sau đó...

Dường như cô ấy đã nằm mơ, mơ đến Quân Bác....

Dù sao cũng có một vài hình ảnh rất lộn xộn, có một cố hình ảnh cô nhớ, nhưng một số lại không.

Phó Quân Tiêu họp xong, trưởng phòng thiết kế nói hôm nay Đồng Kỳ Anh không đi làm, anh biết chắc cô vẫn chưa dậy, anh liền quay về văn phòng và đi thẳng lên tầng hai.

Vừa đi lên tầng, anh thấy Đồng Kỳ Anh đang ngồi trên sàn phòng tắm, mái tóc dài vẫn còn ướt đẫm, hai tay ôm đầu trông vẻ rất đau.

Phó Quân Tiêu khẽ lắc đầu, rảo bước về phía trước, nâng Đồng Kỳ Anh đứng dậy.

Đồng Kỳ Anh sợ đến mức hét toáng lên, lúc nhìn thấy đó là anh trai mình thì liền lên tiếng: "Anh trai, anh mau bỏ em ra đi!"

"Không biết uống rượu nhưng lại đi uống rượu với bạn, đau đầu là đáng đời!"

Phó Quân Tiêu lạnh lùng trách măng, sau đó đặt Đồng Kỳ Anh ngồi xuống giường.

Đồng Kỳ Anh cười đau khổ, cúi đầu không nói gì.

Phó Quân Tiêu quay người rời đi.

Anh quay lại một lần nữa và đưa cho cô hai viên thuốc nhỏ màu trắng cùng với một cốc nước.

"Đây là loại thuốc chuyên chữa đau đầu khi say rượu, em uống nó xong thì sẽ không đau đầu nữa."

Phó Quân Tiêu nói.

Đồng Kỳ Anh gật đầu, cảm ơn với giọng yếu ớt: "Cảm ơn anh trai..."

Vừa uống thuốc xong, một chiếc khăn trắng sạch sẽ đột nhiên được để trên đầu cô.

"Mau lau khô tóc đi! Hôm nay em xin nghỉ một ngày đi nhé."

Phó Quân Tiêu vừa nói xong liền ngây người một lúc, sau đó nói tiếp: 'Không phải em muốn xin nghỉ phép sao?"

"Hả?"

Đồng Kỳ Anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, hai mắt mở to nhìn Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu đứng bên cạnh giường, liếc nhìn cô một cái, sau đó thờ ơ nói: "Anh cho phép em nghỉ phép.

Việc em đang tiếp nhận anh sẽ bảo trưởng phòng thiết kế giao cho một người khác."

"Cảm ơn anh trai!"

Đồng Kỳ Anh cười vui vẻ.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy không còn đau đầu nữa.

Sau khi vui vẻ trở lại, Đồng Kỳ Anh liền nhớ tới Lý Nhã Uyên và hỏi: "Anh trai, cô bạn tối qua uống rượu cùng em..."

"Cô ấy đã được anh đưa về an toàn rồi.

Em yên tâm."

Phó Quân Tiêu lạnh nhạt trả lời, chợt nhớ ra điều gì đó liên tiện hỏi: "Sao em và cô ấy lại quen nhau?"

"Một cuộc gặp gỡ tình cờ, sau đó trao đổi số điện thoại, một hai lần gặp gỡ và bọn em trở thành bạn bè."

Tống Tiểu Khải cười toe toét.

Đồng Kỳ Anh chợt nhớ tới cô gái Lý Nhã Uyên này.

Lần mà cô bị xã hội đen bắt cóc, anh ấy là thiếu tướng của bộ đội đặc công, vì nhiệm vụ cứu cô mà suýt chút nữa mất mạng, nếu không có chiếc vòng màu xanh lam của Kỳ Anh thì cả anh và cô đều không sống sót nổi.

Sau đó, Lý Nhã Uyên cũng hỏi thăm địa chỉ của anh ấy và đích thân cảm ơn anh ấy.

Có lẽ đây cũng được coi là duyên phận.

"Anh trai, anh cũng biết cậu ấy sao?"

Đồng Kỳ Anh hỏi.

Phó Quân Tiêu trong đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: "Không quen."

Đồng Kỳ Anh cho rằng anh trai của cô chỉ tiện hỏi thăm cho nên cô không nghĩ ngợi nhiêu, chỉ là nếu so với việc được nghỉ phép để được đoàn tụ cùng Quân Bác, cô có nên đi cùng với Lý Nhã Uyên không? Cậu Thập nói Nhã Uyên được tự do rồi, sau này anh ấy không cần Nhã Uyên nữa, nhìn ở góc đồ khác mà nói là Nhã Uyên thất tình rồi! Mặc dù cô rất muốn đi gặp Quân Bác, nhưng cô cũng không muốn bỏ mặc người bạn đang thất tình của mình mà không quan tâm.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Kỳ Anh đã có quyết định, đằng nào cũng xin nghỉ phép, cô sẽ đi du lịch cùng Lý Nhã Uyên để tâm trạng thoải mái hơn.

"Anh trai, cảm ơn anh!"

Đồng Kỳ Anh vừa lau tóc vừa nói, cười tươi nhìn Phó Quân Tiêu.

Phó Quân Tiêu quày người đi, không thèm nhìn Đồng Kỳ Anh.

Anh đã tác thành cho tình yêu của mình, thì cả đời này sẽ không thể yêu được người phụ nữ nào khác.