Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 145



Vương Thanh Hà cất điện thoại di động đi, Chử Gia Mỹ đang nằm mát xa trên giường bên cạnh ngẩng đầu lên nói, “Có phải là cái đồ hàng giả đó nói cho anh em biết chuyện gì không?”

“Chị không rõ lắm” Vương Thanh Hà nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta lại không nghĩ như vậy.

Tân Hoài An hẳn là đã làm chuyện gì đó, mới khiến Chử Chấn Phong phải hỏi cô ta thế.

Nếu thật sự là như vậy thì không thể để cô ở lại bên cạnh Chử Chấn Phong!

May mắn thay, vừa rồi Chấn Phong cũng đã nói rất rõ ràng rằng, trong hai ngày nữa Tân Hoài An sẽ rời khỏi anh, cuối cùng cô ta có thể danh chính ngôn thuận trở thành vợ hợp pháp của Chử Chấn Phong rồi!

Vương Thanh Hà lặng lẽ cong môi dưới, có bắt cô ta phải đợi cũng không sao cải!

Hai ngày sau.

Đã 20 năm kể từ ngày tuyên bố kế nhiệm của Tập đoàn Chử Thị. Có thể nói, đây là sự kiện trọng đại nhất đối với nhà họ Chử và cũng là của toàn bộ giới kinh doanh!

Sự kế nhiệm của người thừa kế mới cũng có nghĩa là một sự thay đổi lớn từ trên xuống dưới trong công ty, người mới và người cũ thay thế, một vị thương nhân trẻ tuổi tài ba sắp được ra đời.

Đây là một buổi lễ bàn giao long trọng và một bữa tiệc chiêu đãi những nhân vật nổi tiếng của giới tài phiệt.

Một người bình thường, cho dù bọn họ có chắt cóp đến thế nào cũng không có nổi một vé bước vào bữa tiệc này.

Đối với Vương Thanh Hà mà nói, điều này khiến cô ta vô cùng phấn khích, cả đêm cũng chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ, vì vậy cô ta không thể không dậy sớm để trang điểm và làm tóc.

Cô ta muốn trở thành người tỏa sáng và bắt mắt nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay!

Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần mặc nốt chiếc váy xinh đẹp do chính tay bậc thầy TM thiết kế nữa là được.

Vương Thanh Hà nhìn chăm chằm vào chiếc đồng hồ đeo trên tay mình, mặc dù mới tám giờ nhưng cô ta cảm thấy mình không thể đợi được nữa.

Nếu kích thước váy bị thay đổi không phù hợp thì phải làm sao đây?

Cô ta thay quần áo rồi đi tìm Chử Gia Mỹ, không có Chử Gia Mỹ đi cùng, cô ta không thể vào địa điểm tổ chức. Thời gian có kịp không?

Nghĩ đến điều này, cô ta không đợi người giao hàng mang đến nữa, mà tự lái xe đến tận nơi lấy.

“Cô Vương, váy của cô đây. Tôi đang chuẩn bị đem đi gửi cho cô”

Nhân viên bán hàng chỉ vào hai chiếc hộp xếp chồng lên nhau ở trên bàn.

“Tôi tạm thời thay đổi lịch trình, thời gian có chút gấp gáp” Vương Thanh Hà nói, nhìn qua chiếc hộp bên cạnh, khi nhìn thấy tên khách hàng trên đó, tâm trí cô ta khẽ dao động.

Cô ta ngẩng đầu lên và nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn kiểm tra quần áo của mình. Cô có thể giúp tôi mua một tách cà phê được không? Sáng nay tôi rời nhà từ rất sớm nên cũng chưa kịp ăn gì. Hiện tại tôi cảm thấy lượng đường trong máu tôi có vẻ hơi thấp….. “

Khách hàng là thượng đế, chưa kể còn là khách hàng đã bỏ ra hơn 21 tỷ nữa, Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Được rồi, cô vui lòng chờ một chút.”

Ngay khi người bên kia rời đi, Vương Thanh Hà lập tức nhìn thật kĩ chiếc hộp bên cạnh mình, quả nhiên chính là quần áo định gửi cho Tân Hoài An.

Cô ta chế nhạo và mở hộp ra…

Khi nhân viên mua cà phê trở về,Vương Thanh Hà đã thu dọn quân áo của mình xong, nhận lấy cà phê, “Cảm ơn, tôi đã xem qua quần áo rồi, sửa đổi rất vừa vặn. Không có vấn đề gì cả”

“Vâng, cô Vương, chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận khi đóng gói quần áo. Cô có thể yên tâm”

Vương Thanh Hà mỉm cười, hài lòng cầm theo bộ quần áo và rời đi.

Nhân viên bán hàng gọi người giao hàng đến để giao quần áo cho.

Tân Hoài An.

Nhà tạo mẫu đang trang điểm cho Tân Hoài An.

Làn da của cô ấy rất trắng và tinh tế, với các đường nét hài hoà, tinh tế và phóng khoáng nên cũng không cần chỉnh sửa quá nhiều.

Nhà tạo mẫu chỉ trang điểm nhẹ cho cô, trang điểm môi là bước cuối cùng sau khi cô thay đồ.

“Được rồi, mợ Chử, bây giờ cô có thể đi thay quần áo rồi”

“Cảm ơn” Tân Hoài An bình tĩnh cảm ơn rồi từ trên ghế đứng dậy.

Lúc này, trợ lý trang phục lo lắng chạy đến, “Không ổn, cái này…”

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào chiếc váy rách nát trên tay anh ta.

Nhà tạo mẫu cười thầm trong lòng nhìn chiếc ghế sô pha bên cạnh.

Chử Chấn Phong đang ngồi chờ đợi trên sô pha liếc mắt nhìn qua, trâm giọng nói: “Làm sao vậy?”

Sợ bị hiểu lầm, người trợ lý nhỏ bé nhanh chóng giải thích: “Tôi vừa mới lấy ra thôi, tôi định mang nó đi ủi qua”