Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi

Chương 187



Rõ ràng là cô chỉ muốn sống một đời bình yên mà cũng không xong.

Bên dưới, Tô Mạn Lâm vừa mới trở lại bếp thì đã thấy Vương Lệ Hoa ngôi ở đó, còn Vương Tuấn Dương đã sớm rời nhà đi làm.

Thấy cô ta, Tô Mạn Lâm liền nói: “Cô Lệ Hoa, cô có gì căn dặn không ạ?”

Vương Lệ Hoa ngước mắt nhìn Tô Mạn Lâm, ánh nhìn khinh khinh và có phần độc ác, khác hẳn cái bộ dạng vô hại của cô ta sáng nay khi có Vương Tuấn Dương ở đây.

“Cô tên gì?”

Vương Lệ Hoa hất hàm hỏi.

Tô Mạn Lâm sợ hãi run rẩy: “Dạ, tôi là Tô Mạn Lâm, không biết cô Lệ Hoa có gì căn dặn ạ?”

“Cô ta ở đây lâu chưa?”

Tiếng Vương Lệ Hoa cất lên, rõ ràng là có ý ám chỉ Hạ Cẩn Mai.

Tô Mạn Lâm mất không tới hai giây để hiểu Vương Lệ Hoa muốn ám chỉ ai liên nói: “Cô ấy ở đây cũng đã được gân năm tháng rồi ạ.”

“Quan hệ của cô ta với anh Tuấn Dương là thế nào?”

Vương Lệ Hoa trừng mắt nhìn đối phương muốn moi thông tin.

Tô Mạn Lâm run run vì sợ, càng sợ hơn bản thân nói lời không nên nói sẽ ảnh hưởng tới chính mình, còn ảnh hưởng tới Hạ Cẩn Mai: “Từ ngày cô ấy về đây cậu chủ cũng không có nói địa vị của cô ấy như thế nào, chúng tôi là người làm không dám dò đoán ạ.”

Tô Mạn Lâm nói trong sự lo lắng, nhưng câu trả lời rất thông minh.



Vương Lệ Hoa nheo mắt lại, dò xét xem đối phương có nói thật không.

“Nói như vậy anh Tuấn Dương chưa từng công nhận cô ta?”

Vương Lệ Hoa cất tiếng nói.

Ánh mắt xoáy sâu vào khuôn mặt Tô Mạn Lâm.

Tô Mạn Lâm cố gắng bình tĩnh mà đáp: “Cậu chủ chưa từng nói rõ ạ.”

Tô Mạn Lâm tính ra cũng rất thông minh, không phủ nhận cũng không khẳng định, giữa chữ “công nhận”

và “nói rõ”

cũng dễ khiến người nghe hiểu lâm nếu như không tinh ý.

May mắn thay, Vương Lệ Hoa cũng không để ý đến vậy, cô ta cười khểnh: “Biết ngay mà, người như anh Tuấn Dương sao có thể để ý tới một cô gái tâm thường như Hạ Cẩn Mai cơ chứ”

Vương Lệ Hoa đắc ý vẫy tay cho Tô Mạn Lâm rời đi.

Bụng âm thầm tính toán.

Tại Vương thị, Vương Tuấn Dương chăm chú bên bàn làm việc, ánh mắt liếc về cái màn hình camera ở khu Giang Thành Đế Cảnh.

“Cô ta vân ở im trong phòng sao?”

Vương Tuấn Dương tự hỏi.

Trong lòng gợi lên những nghi hoặc kèm tò mò.



“Cốc cốc!”

Tiếng gõ cửa cất lên.

Ngay sau khi Vương Tuấn Dương ấn nút mở thì Lục Vĩnh Thành bước vào: “Cậu chủ! Cô Lệ Hoa gửi cơm trưa cô ấy tự làm cho cậu ạ”

Lục Vĩnh Thành vừa nói vừa đặt cái cặp lồng cơm lên trên bàn.

“Của ai?”

Vương Tuấn Dương cong môi hỏi, như muốn xác nhận một lần nữa chủ nhân của hộp cơm trưa này.

“Dạ, là cô Lệ Hoa làm ạ”

Lục Vĩnh Thành khẳng định thêm một lần nữa.

Vương Tuấn Dương có phần thất vọng, ánh mắt thoáng qua cảm giác đó nhưng rồi không hề nói thêm gì.

Lục Vĩnh Thành thận trọng dò đoán ý của chủ nhân mình một lần rồi chắc chắn hỏi: “Cậu chủ có căn dặn gì không?”

“Tuyệt đối không để Lệ Hoa biết về cậu chủ nhỏ, còn có không cho cô ta biết nơi ở của tiểu bảo bối nghe chưa?”

Vương Tuấn Dương nhìn Lục Vĩnh Thành, nói rõ quan điểm của mình.

“Vâng ạ!”

Lục Vĩnh Thành cất tiếng nói.