Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 127



“Đương nhiên là thật rồi, em chắc chắn sẽ không thích anh †a, anh Nam, chúng ta về phòng bệnh thôi, chắc Nám Nám đã tỉnh dậy rồi đó”

 

“Được”

 

Nam Thần An dìu Cố Tiểu Mạch quay về phòng bệnh, bước chân nhẹ nhàng chầm chậm, Cố Tiểu Mạch không muốn làm phiền Nam Thần An, cô có chút vội vàng, muốn tự đi, nhưng Nam Thần An rất kiên nhẫn, anh ta muốn đi cùng Cố Tiểu Mạch đến lúc trời long đất lở, đó cũng là nguyện ước cả đời này của anh ta.

 

Cảnh tưởng mà Cố Tiểu Mạch không muốn nhìn thấy quả nhiên không xảy ra, môi của Cố Lan Tâm còn chưa chạm đến Mộ Bắc Ngật đã bị Mộ Bắc Ngật đẩy ra.

 

Ánh mắt Cố Lan Tâm hiện lên sự kinh ngạc, cô ta chán nản quay lại giường ngồi, cúi đầu thút thít, kết cục này rất rõ ràng, kết cục này giống như con dao đâm vào tim Cố Lan Tâm, anh không muốn hôn cô ta.

 

Vậy lần trước vết cắn trên khóe miệng Mộ Bắc Ngật là sao?2 Cố Lan Tâm muốn điên lên, cô miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh nói, “Bắc Ngật, anh thật sự không muốn hôn em…”

 

“Lan Tâm, em đang bị ốm”

 

chapter content

chapter content



 

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt của anh tối sầm, hơi lạnh trên người tỏa ra xung quanh.

 

Anh sải bước đi đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch, còn Cố Chấn Hải sau khi biết tin Cố Lan Tâm nằm viện, ông ta bớt chút thời gian đến thăm con gái, ông ta vừa đi đến tầng năm thì nhìn thấy Mộ Bắc Ngật bước ra từ phòng bệnh của Cố Lan Tâm.

 

Cố Chấn Hải vui mừng gọi tên anh, “Tổng giám đốc Mộ”

 

Nhưng Mộ Bắc Ngật không hề nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, anh không bước vào thang máy mà đi đi cầu thang bộ.

 

Cố Chấn Hải vò đầu bứt tai, Tổng giám đốc Mộ đi đâu vậy?

 

Dạo này ông ta đang mở rộng một hạng mục, vốn đầu tư vẫn hi vọng Tổng giám đốc Mộ sẽ giúp đỡ, ông ta bước theo, không thèm đi đến phòng bệnh của Cố Lan Tâm.

 

Sau khi Cố Tiểu Mạch quay về phòng bệnh, Nam Thần An mở nắp hộp cháo nóng hổi, Nám Nám tỉnh dậy, nhảy từ trên giường bên cạnh xuống, chạy đến chiếc giường to hơn của Cố Tiểu Mạch.

 

Cố Tiểu Mạch không quên nhắc nhở Nám Nám, “Nám Nám, con chậm thôi, ngã thì phải làm sao?”

 

“Hi hi, Nấm ơi, mẹ tỉnh rồi ạ, mẹ còn còn thấy khó chịu ở đâu không?

 

“Mami không khó chịu nữa, hôm qua làm Nám Nám sợ rồi, sau này Mami sẽ không để Nám Nám ở nhà một mình nữa”

 

“Nếu Nấm muốn cảm ơn thì cảm ơn ông chú lợi hại công lao của ông chú lợi hại”

 

Bàn tay đang múc cháo của Nam Thần An bỗng khựng lại, anh ta làm dịu đi cảm xúc của mình, tiếp tục múc cháo, đặt xuống bàn, Nám Nám cẩn thận nhận lấy, miệng chu lên thổi nguội bát cháo.

 

Cố Tiểu Mạch nhìn Nám Nám với ánh mắt cưng chiều, cô định bưng bát cháo của mình lên nhưng Nam Thần An ngăn cô lại.

 

Cố Tiểu Mạch kinh ngạc nhìn qua, Nam Thần An nói, “Quên mất cánh tay đau như thế nào rồi sao? Anh bón cho em ăn.

 

“Anh Nam, như thế không tốt cho lắm thì phải”

 

Nam Thần An trả lời một cách rất tự nhiên, “Tiểu Mạch, ở nước ngoài phóng khoáng cởi mở như thế, bây giờ về nước lại bắt đầu dè dặt với anh rồi sao?”